Không biết đã nằm tại chỗ bao lâu, Mộc Tư cảm thấy bản thân có chút nhức đầu chóng mặt, thời điểm sắp chịu không nổi nữa, thì đoàn người của Hiên Viên Mặc mới khoan thai mà tới.
"Chủ tử, ở đây có một cô nương bị thương!" Một hộ vệ nhìn thấy cách đó không xa có một người đang nằm trên mặt đất, liền lại hồi bẩm với Hiên Viên Mặc.
Mộc Tư nghe được thị vệ nói, nhịn không được thầm trợn trắng mắt.
Không phải rất rõ ràng sao! Bằng không cô nằm trên mặt đất để làm gì, thưởng thức phong cảnh?
Hiên Viên Mặc nghe thị vệ nói, liền nhẹ nhàng liếc Mộc Tư một cái, ngay sau đó ngữ khí đạm mạc mà mở miệng phân phó: "Vô Nguyệt, ngươi đi cứu nàng."
Trong lúc còn đang choáng váng Mộc Tư bỗng cảm nhận được có một bàn tay đang nhẹ nhàng đặt trên mạch đập của cô, ngay sau đó trong miệng liền bị nhét vào một viên thuốc không biết tên.
Viên thuốc vào miệng liền tan, vừa tiến vào trong miệng liền biến thành một cổ chất lỏng hơi lạnh chảy xuống cổ họng. Nháy mắt Mộc Tư liền cảm thấy đau nhức trên người bỗng giảm bớt một chút.
Cô không khỏi ở trong lòng thầm giơ ngón cái với cái người gọi là Vô Nguyệt này, thần y a! Chỉ cần cho ra một viên thuốc liền lập tức làm cho cô giảm bớt thống khổ đi rất nhiều.
Không giống với cái hệ thống Tiểu Tiểu Ngọc không đáng tin kia, lần đầu tiên tiến vào nhiệm vụ liền bắt cô đi vào một cái thân thể nửa sống nửa chết này.
Phải biết rằng vừa rồi cô thật sự là đau chết đi sống lại, sống tới lại chết đi. Quả thực quá không đáng tin.
Trước kia cô đọc tiểu thuyết thì thấy những cái hệ thống bên trong đều rất quyền lực, các loại bàn tay vàng tri kỷ. Nhưng đến khi cô gặp được, lại là một hệ thống cao lãnh luôn luôn hố cha......
Thời điểm Mộc Tư đang ở trong lòng oán trách hệ thống Tiểu Tiểu Ngọc đủ loại, thì đột nhiên hệ thống Tiểu Tiểu Ngọc bỗng mở miệng: "Nhiệm vụ giả chửi bới bổn hệ thống, hiện tại liền trừng phạt sơ cấp."
Ngay sau đó Mộc Tư chỉ cảm thấy cả người giống như là bị điện đánh trúng đau đến tê dại, vừa mới thoải mái một chút thì vào giây phút này thân mình đã kịch liệt đau đớn lại.
Đau đớn này thật sự là quá mức kịch liệt, trong lúc nhất thời Mộc Tư không có nhịn được, liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Mộc Tư: "......"
Cô rất vô tội a!
Chờ thời điểm Mộc Tư tỉnh lại lần nữa thì phát hiện bản thân đang ở trong một chiếc xe ngựa, mà chiếc xe ngựa này lại đang chậm rãi chạy.
Trong lúc nhất thời đầu óc cô còn có chút choáng váng, có loại ảo giác không biết đêm nay là đêm nào.
Chờ đến khi đầu óc thoáng thanh tỉnh một chút, ký ức trước khi té xỉu liền một lần nữa truyền về trong đầu. Mộc Tư mới nhớ được cô đây là bị gia hỏa hệ thống Tiểu Tiểu Ngọc kia làm cho hôn mê.
Cô không khỏi nổi giận, hỏa khí tràn đầy mà thử mở miệng nói: "Tiểu Tiểu Ngọc, cô* đang ở đâu?"
*Tiểu Tiểu Ngọc là con gái nhék~
Chẳng được bao lâu liền nghe thấy thanh âm lạnh lùng trong trẻo của hệ thống Tiểu Tiểu Ngọc: "Tôi ở đây."
Sau khi Mộc Tư nghe thấy hệ thống Tiểu Tiểu Ngọc đáp lại liền lập tức nổi giận đùng đùng mà truy vấn hỏi: "Vì sao từ lúc tôi tiến vào nhiệm vụ đến giờ cô vẫn chưa từng mở miệng? Còn có vì sao vừa rồi cô lại dùng điện giật để trừng phạt tôi?"
Hại cô còn nghĩ rằng hệ thống không có đi theo vào trong nhiệm vụ.
"Hồn phách của cô quá mức suy yếu, không thích hợp có quá nhiều liên hệ cùng với bổn hệ thống, như vậy sẽ không cần thiết tiêu hao đến tinh thần lực của cô."
"Với lại nếu như phát hiện cô có lời nào bất kính và mang ác ý với bổn hệ thống, bổn hệ thống nhất định sẽ tự động trừng phạt cô."
Mộc Tư nghe được hệ thống Tiểu Tiểu Ngọc trả lời, liền theo bản năng mà phản bác: "Tôi chỉ là đang suy ngẫm lại mà thôi."
Lời vừa ra khỏi miệng cô mới phản ứng lại, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Làm sao cô biết được tôi đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ cô có thể nghe được tiếng lòng của tôi?"
Hệ thống Tiểu Tiểu Ngọc ở trong không gian mà Mộc Tư không nhìn thấy thầm trợn trắng mắt, mang theo ngữ khí khinh bỉ nói: "Bổn hệ thống trói định linh hồn với cô, tâm linh tương thông, đương nhiên có thể biết được cô đang suy nghĩ cái gì!"
........