Chẳng được bao lâu, mành xe ngựa liền bị người khác vén lên.
Một vị bạch y mỹ nam đi vào trong xe, nhìn Mộc Tư đã tỉnh lại, đầu tiên là ngẩn người, theo sau hướng về phía Mộc Tư nhoẻn miệng cười, có chút kinh ngạc mở miệng nói: "Bị thương nặng như vậy, không nghĩ tới ngươi đã tỉnh."
Mắt Mộc Tư có chút tỏa sáng lấp lánh, tuy rằng ở trong trí nhớ của nguyên chủ cũng đã biết Vô Nguyệt thần y chính là một mỹ nam tử.
Có điều càng nhìn lại càng thấy đẹp, điều này làm cho Mộc Tư có xúc động muốn chảy nước miếng.
Giá trị nhan sắc này, quả thực là muốn ném những nam thần Thiên vương mà cô từng thấy trước đây cả một con phố nha! Anh anh anh!
Vô Nguyệt mỹ nam nhìn bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của nữ tử trước mắt này, đáy lòng không khỏi có chút buồn cười.
Hắn thanh thanh giọng lại, một lần nữa mở miệng nhắc nhở: "Cô nương!"
Mộc Tư nghe thấy Vô Nguyệt nhắc nhở, mặt già liền ngượng ngùng mà đỏ lên.
Tốt xấu gì cô cũng đã lăn lê bò lết ở giới giải trí nhiều năm như vậy rồi, đã từng gặp qua vô số mỹ nam. Hiện giờ lại ở chỗ này hoa si mà nhìn chằm chằm vào Vô Nguyệt mỹ nam.
A a a, thật muốn giấu mặt đi! Cảm thấy bản thân rất là không có tiền đồ.
Vô Nguyệt mỹ nam thấy Mộc Tư rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, vì thế liền cùng cô nói đại khái một chút tình huống hiện tại của cô.
Nói cho cô biết là cô được chủ tử của bọn họ cứu trở về, hiện tại cô đang ở một nước nhỏ trong lãnh thổ của Hiên Viên quốc.
Thêm nữa chính là hiện tại thương thế trên người cô quá nặng, nơi này lại không có thị nữ, cho nên giờ phải để hắn ôm cô ra ngoài, nếu mạo phạm thì cho hắn xin lỗi.
Mộc Tư nghe thấy Vô Nguyệt mỹ nam muốn ôm cô ra ngoài, kỳ thật trong lòng sớm đã nở hoa.
Có điều trên mặt cô vẫn làm ra một bộ biểu tình ngượng ngùng, ngữ khí có chút ngại ngùng nói: "Làm phiền công tử rồi."
Vô Nguyệt mỹ nam nhoẻn miệng cười với Mộc Tư, ngữ khí ôn hòa mở miệng: "Đây là vinh hạnh của tại hạ."
Sau đó, Vô Nguyệt mỹ nam liền nhẹ nhàng ngồi xổm xuống rồi đem Mộc Tư ôm ra khỏi xe ngựa.
Xuống xe ngựa, Mộc Tư mới thấy đoàn người bọn họ hiện giờ đang dừng trước một biệt uyển* tinh xảo.
*Là một khu nhà hay một khu vườn riêng biệt
Xung quanh biệt uyển đều là cây cối xanh um tùm, vì không còn nhà nào khác, nên có vẻ phá lệ yên tĩnh.
Vô nguyệt mỹ nam ôm cô đi ở cuối cùng. Ở phía trước bọn họ còn có ba người, nhìn bề ngoài, hai nam tử đi phía sau hẳn là thị vệ của nam tử đi đằng trước.
Theo ký ức của nguyên chủ, Mộc Tư biết nam tử đi ở đằng trước kia chính là hoàng đế của Hiên Viên quốc - Hiên Viên Mặc.
Lúc này Hiên Viên Mặc đang đưa lưng về phía Mộc Tư, hắn không nhanh không chậm mà đi về phía trước, chỉ để lại cho Mộc Tư một bóng dáng khó lường cùng cái ót của mình.
Tuy rằng hiện tại Mộc Tư còn chưa có nhìn thấy mặt của Hiên Viên Mặc, có điều ở trong trí nhớ của nguyên chủ, đối với gương mặt kia của Hiên Viên Mặc chính là ký ức khắc rất sâu.
Mộc Tư dám cam đoan, đó tuyệt đối là khuôn mặt hoàn mỹ nhất mà đời này cô từng thấy, không gì có thể sánh nổi.
Thật không biết lúc trước não nguyên chủ rốt cuộc là bị gì mà lại không đi coi trọng Hiên Viên Mặc, tuy rằng sau đó biết bản thân đã động tâm. Nhưng người đều đã chết thì còn làm được cái gì!
Nghĩ lại trong trí nhớ khuôn mặt kia của Hiên Viên Mặc soái đến cực điểm, hiện tại chỉ cần nhìn bóng dáng của Hiên Viên Mặc, Mộc Tư liền có loại xúc động muốn chảy nước miếng.
Mộc Tư đột nhiên cảm thấy trở thành một nhiệm vụ giả cũng là một chuyện rất hạnh phúc nha! Cô mới vừa tiến nhiệm vụ không bao lâu thì đã thấy được hai mỹ nam tuyệt thế, thật kích động mà!
Hệ thống Tiểu Tiểu Ngọc nghe thấy những suy nghĩ trong đáy lòng của Mộc Tư, thật sự rất muốn nhắc nhở một câu: Muội tử, cô là tới báo thù! Cô lẫn lộn trọng điểm như vậy thật sự không tốt chút nào!
Thời điểm Mộc Tư hoảng thần lại, đoàn người đã đi vào trong sân. Vô Nguyệt mỹ nam ôm Mộc Tư tới trong một gian phòng sau đó liền đi ra ngoài.
Trong suốt quá trình này, Mộc Tư vẫn chưa nhìn thấy được mặt của Hiên Viên Mặc. Mộc Tư chỉ biết tỏ vẻ: Thật đáng tiếc!