Mà Ứng Thiên thì cầm hợp đồng đến văn phòng Tạ Hoài. Đẩy cửa đi vào, Tạ Hoài đang ngồi trên bàn làm việc xem văn kiện.
Ứng Thiên thò đầu lại nhìn, mới phát hiện Tạ Hoài không phải xem văn kiện, mà là kịch bản.
Anh đứng bên cạnh cố ý chế nhạo: “Lão Tạ, tiểu hồ ly này là gì của cậu? Mà lại an bài cho tôi dẫn dắt?”
Là thụy thú thiên cẩu nhất tộc, tại mấy ngàn năm trước, anh cùng Tạ Hoài đã quen nhau.
Nhưng xã hội nhân loại phát triển từ giai đoạn nô lệ đến ngày nay, Ứng Thiên chưa từng thấy Tạ Hoài nảy sinh hứng thú với bất kì ai, nhưng lần này có thể xem là ngoại lệ.
Tạ Hoài đóng lại kịch bản trong tay, ngước mắt nhìn anh: “Còn nhớ rõ sự tình hai trăm năm trước không.”
Ứng Thiên đương nhiên nhớ rõ: “Tất nhiên, lần đó cậu có một trận chiến với Cùng Kỳ trên sông Trừng, Cùng Kỳ bị thương nửa bên cánh, mà cậu cũng bị Hỗn Độn đánh lén nên linh hồn bị tổn thương làm thiếu hụt một mảnh nhỏ linh hồn ……”
Hắn nói nói, không khỏi sửng sốt một chút: “Chẳng lẽ……?”
Tạ Hoài gật đầu: “Trong cơ thể Dịch Lam, có mảnh nhỏ linh hồn của tôi.”
Cho nên khi hắn đi ngang qua hẻm nhỏ đó, mới có thể cảm ứng được sự tồn tại của mảnh linh hồn, từ đó phát hiện Dịch Lam.
“Mẹ nó.” Ứng Thiên mở to hai mắt: “Vậy chẳng phải, phải lấy mảnh linh hồn từ cơ thể cậu ấy ra hay sao?”
Tạ Hoài liếc nhìn anh, dùng ánh mắt phủ định cái ý tưởng chẳng có tí giá trị tham khảo nào của anh: “Bản thân cậu ấy đã tu luyện được hai trăm năm tu vi, còn ăn độ ách linh đan của tôi. Qua một đoạn thời gian nữa, hẳn là có thể kết yêu đan.”
Sau khi kết đan, yêu đan sẽ tự động bài xích các tồn tại khác trong đan điền Dịch Lam, mảnh nhỏ tự nhiên sẽ bị yêu đan của cậu ấy tự động đào thải ra ngoài, đây là các thức lấy mảnh vỡ ra ôn hòa nhất.
Sư phụ Dịch Lam chắc cũng có tính toán như vậy.
Ứng Thiên lúc này mới hiểu được, gật gật đầu, nhớ tới cái gì đó lại hít hà một hơi: “Từ từ, độ ách linh đan mà cậu lại cho cậu ấy ăn?!”
Độ ách linh đan là cái gì? Đó là một dược linh do chính Tạ Hoài đem hết tâm lực mới có thể cô đọng thành. Trải qua quá trình rèn đúc mà trong đó chứa đựng thiên địa linh khí thuần khiết nhất, được thụy thú Bạch Trạch tự mình ban phước, thậm chí còn có một hai phần khí vận của thụy thú ở trên.
Linh đan quý giá như vậy mà Tạ Hoài trực tiếp mang đi tặng…… Rối cuộc hai người này có quan hệ gì?
Nếu Ứng Thiên mà có hai cái tai trên đầu, lúc này khẳng định đã dựng đứng lên.
Tạ Hoài liếc nhìn bộ dáng bát quái của anh: “Đừng suy nghĩ miên man. Cái này xem như bán cho cậu ấy.”
Ứng Thiên nuốt nước miếng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Một viên độ ách linh đan của Bạch Trạch, ở Yêu tộc hội đấu giá không biết có bao nhiêu yêu quái đoạt đến máu chảy đầy đầu, có thể nói là thiên kim khó cầu.
“1500 vạn.”
“……”
Ứng Thiên chết lặng: “Lần trước, Bạch Hổ tộc tộc trưởng tới tìm cậu hỏi mua một viên độ ách linh đan, cậu ra giá ba trăm triệu.”
Tạ Hoài mặt không đổi sắc: “Tôi bán giảm giá cho cậu ấy.”
Ứng Thiên: “……”
Vậy ngài giảm giá có hơi lớn đó.
Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sửng sốt một chút: “Không phải vì tiểu hồ ly này thuộc Hồ tộc, cho nên cậu mới……”
Ánh mắt Tạ Hoài chợt trầm xuống, lạnh giọng: “Không phải.”
Ứng Thiên tự biết mình nói sai, vội vàng lảng chuyện khác: “Đúng rồi, trong tay cậu chính là cái kịch bản của Quách đạo đúng không, tôi còn chưa nhìn kỹ……”
Cũng tại anh lỡ lời, phải biết rằng ngàn năm trước…… Chính là cấm địa của Tạ Hoài.
Lời còn chưa dứt, điện thoại Ứng Thiên đột nhiên vang lên.
Anh đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất mới bắt máy, vài phút sau Ứng Thiên quay đầu, vẻ mặt có chút khó tả nhìn về phía Tạ Hoài:
“Cái kia…… tiểu hồ ly kia, gặp chút vấn đề.”
***
Vốn dĩ sắp tới giờ nghỉ trưa nên Liên Miên chuẩn bị mang Dịch Lam đến nhà ăn của công ty ăn một bữa cơm.
Ai ngờ bởi vì chưa tiêu hóa hết linh lực từ linh đan làm yêu lực rơi vào hỗn loạn, Dịch Lam trực tiếp biến trở về nguyên hình ngay trên đường đến nhà ăn.
Làm một con cừu tinh, Lên Miên ôm trong ngực một con hồ ly, toàn thân đều run run rẩy rẩy.
Tuy rằng tiểu hồ ly không lớn bằng cánh tay, trắng trắng mềm mềm như một khối bông. Nhưng thân là một động vật ăn cỏ, Liên Miên lạnh cả sống lưng, có chút khóc không ra nước mắt.
Tại sao không ai trước đó nói cho cậu ta…… Dịch Lam là hồ ly a?
Vẫn là tiểu hồ ly trong lòng ngực an ủi cậu ta: “Không có việc gì, tuy rằng tôi có chút đói, nhưng tôi sẽ không ăn động vật đã thành tinh đâu, lại còn đã biết nói.”
Liên Miên: “……”
Cảm ơn, hoàn toàn không cảm nhận được tí an ủi nào.
Dịch Lam bị đưa đến văn phòng của Tạ Hoài, vừa lúc hắn đã xử lý xong công việc, nhìn nhìn đám lông trắng xù xù đang cuộn tròn trên ghế sô pha, tiện tay xách cậu bỏ vào trong túi.
“Trong khoảng thời gian này, cậu có thể ở tạm nhà tôi.” Tạ Hoài nói: “Ăn, ngủ cùng tôi.”
Dù sao cũng là mảnh linh hồn bị thất lạc của hắn, nên giám sát chặt chẽ chút.
Cái đầu lông xù xù của tiểu hồ ly chui ra từ túi áo của hắn, đáy mắt có chút khẩn trương: “Có tính vào giấy nợ không?”
Nơi Tạ Hoài ở là khu biệt thự, chút cơm hộp đều phải tìm chuyên gia đưa đến, đặc biệt quý.
Tạ Hoài rũ mắt nhìn nắm lông xù:
“Không tính.”
Dịch Lam nghe vậy hai mắt sáng ngời: “Cảm ơn anh Hoài!”
Chủ nợ ba ba quả nhiên là người tốt.
Vậy cậu sẽ cố gắng biểu hiện ngoan thêm chút nữa trước mặt chủ nợ ba ba, tranh thủ sớm ngày trả hết nợ nần.
Lúc nãy cậu đã hỏi Liên Miên, Tạ Hoài ngày thường sẽ càng ưu ái những người biết nghe lời, cho nên hắn cũng thu Tiểu Tiêm nha (câu này tui không biết edit sao), ngoan ngoan ngoãn ngoãn ghé vào trong túi Tạ Hoài, vẫn không nhúc nhích.
Sau khi về nhà, cơm hộp của Tạ Hoài cũng tới rồi, là đồ ăn do đầu bếp trong nhà làm ra, rất hợp khẩu vị Dịch Lam.
Yêu lực trong cơ thể cậu vẫn còn có chút hỗn loạn, không thể hóa thành hình người, chỉ có thể dùng chân trước lay chén nhỏ, Tạ Hoài sẽ dùng chiếc đũa kẹp đồ ăn lại cho cậu.
Nhưng tiết tấu gắp đồ ăn của Tạ Hoài thực ổn định, mỗi lần đều đúng lúc gắp thức ăn khi cậu vừa ăn xong, hơn nữa còn có thể chú ý chính xác tới cậu muốn ăn mòn nào, muốn đổi sang món nào.
Ăn xong một bữa cơm, Dịch Lam ăn đến thỏa mãn cực kỳ, bụng nhỏ đã có chút căng.
Tiểu hồ ly ngã lên ghế sô pha, lộ ra cái bụng mềm mại tròn trịa mềm mụp, nhìn vào đã muốn xoa xoa.
Tạ Hoài chăm chú nhìn hai giây, buông chén đũa: “Đêm nay, có cần tôi giúp cậu điều hòa yêu lực không?”
Phương thức hắn nói đến là cái loại vừa làm sáng nay, nắm tay Dịch Lam giúp cậu điều hoa linh lực.
Linh đan tuy rằng làm yêu lực Dịch Lam trở nên thập phần dư thừa, nhưng linh lực đọng lại ở đan điền tùy thời đều có thể khiến cậu xảy ra chuyện. Biện pháp duy nhất đó là Dịch Lam phải ngày đêm chăm chỉ tu luyện, sớm ngày đem linh đan hấp thu hoàn toàn.
Đây là một việc rất gian nan nhưng nếu có Tạ Hoài hỗ trợ, tốc độ hấp thu linh đan của cậu có thể tăng vọt, cũng có thể giảm bớt tỷ lệ gặp chuyện ngoài ý muốn, giống như buổi sáng hôm nay.
Có tiện nghi mà không chiếm, là đồ ngu.
Tiểu hồ ly lập tức dựng thẳng lỗ tai, nháy đôi mắt hổ phách xinh đẹp, nhanh nhảu đáp ứng: “Được được!”
Tạ Hoài chỉ phía dưới: “Vậy đêm nay, đến giường của tôi.”
Dịch Lam: “Được…… Hả?!”
Tạ Hoài cảm thấy rõ ràng, sau khi hắn nói ra câu đó, lông toàn thân Dịch Lam đều run lên một chút.
Hắn lập tức cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn muốn giúp Dịch Lam điều hòa yêu lực, cũng không phải bởi vì hắn muốn làm người tốt.
Chỉ là sau khi hắn thiếu đi mảnh linh hồn đó, giấc ngủ vẫn luôn rất nông, mỗi đêm nhiều lắm chỉ ngủ được ba bốn giờ liền tỉnh lại.
Yêu quái cũng có yêu cầu đối với chất lượng giấc ngủ, giấc ngủ là phương thức quan trọng duy nhất giúp hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa để tu luyện. Hai trăm năm qua, Tạ Hoài thường thường mất ngủ suốt đêm, tuy rằng dựa vào tu vi của hắn thì không cần tu luyện nhiều lắm, nhưng cũng tạo thành ảnh hưởng đối với việc sinh hoạt.
Mà ngày hôm qua sau khi ôm Dịch Lam trở về, hắn có được một giấc mộng đẹp.
Thậm chí…… Mơ thấy cố nhân ngàn năm trước.
Tạ Hoài đứng lên, định vào thư phòng tiếp tục xử lý công việc, để cho tiểu hồ ly có thời gian rối rắm.
Nhưng lúc hắn còn chưa lên lầu, liền nghe được thanh âm thiếu niên truyền đến, giống như có chút thấp thỏm:
“Được…… được thôi.”
***
Buổi tối 10 giờ rưỡi, chờ Tạ Hoài rửa mặt xong, Dịch Lam đã nằm trên giường chờ.
Cậu có chút bất an, rốt cuộc tối hôm qua là ngoài ý muốn, mà việc cùng chung chăn gối với người xa lạ, cậu kỳ thực cảm thấy có chút không chân thật.
Hiện tại Tạ Hoài cũng không hoàn toàn là người xa lạ, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút kì lạ.
Từ nhỏ đến lớn, Dịch Lam cũng chỉ ngủ cùng sư phụ khi cậu còn là thú con, hơn nữa sư phụ buổi tối tư thế ngủ không tốt, thường xuyên đá cậu bay xuống giường.
Hy vọng chủ nợ ba ba có tư thế ngủ tốt chút.
Dịch Lam đang suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, đến khi Tạ Hoài lên giường, vòng tay ôm cậu lại gần thì mới đột nhiên lấy lại tinh thần, cả người cứng như đá.
Tạ Hoài chăm chú nhìn cậu vài giây, ôm tiểu hồ ly vào trong lòng ngực, ngón tay thon dài nhưng thực ấm áp, nhẹ nhàng sờ theo sống lưng của cậu.
Cùng lúc đó, linh lực ấm áp cuồn cuộn không ngừng từ trong tay hắn truyền vào trong thân thể Dịch Lam.
Trong nháy mắt, phảng phất như đang ngâm mình trong suối nước nóng, khắp người đều ấm áp, Dịch Lam thoải mái đến nỗi thả lỏng cả người, ở trong lòng ngực Tạ Hoài duỗi duỗi bốn cái móng vuốt, còn theo bản năng nâng đầu cọ cọ lòng bàn tay Tạ Hoài.
Tạ Hoài rũ mắt, nhìn chằm chằm tiểu hồ ly đang hưởng thụ đến nỗi híp cả mắt, xúc cảm trong tay còn mềm mại hơn so bất cứ thứ gì hắn đã chạm qua trước kia, lại nhiều hơn một phần sinh cơ so với bông gòn.
Hắn gập ngón tay, thử gãi gãi cằm tiểu hồ ly.
Dịch Lam theo bản năng ngẩng đầu, mặc hắn gãi, nhẹ nhàng “Ngao ô” một tiếng, thậm chí còn quơ quơ tuyết trắng đuôi to.
Ngay sau đó, cậu đột nhiên phản ứng lại đây là cái gì.
Cậu thế mà bị Tà Hoài sờ đến vui vẻ như vậy?
Dịch Lam lập tức cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, may mắn hiện tại cậu không ở hình người nên nhìn không ra.
Cậu đang chuẩn bị giữ lại một chút tôn nghiêm của hồ ly thành niên, ý đồ né tránh việc bị gãi cằm, vừa nhấc đầu, lại thấy ánh mắt Tạ Hoài lúc này.
Chỉ thấy vị chủ nợ từ lúc quen biết đến nay chưa từng biểu lộ ảm xúc, ấy vậy mà lúc này đáy mắt của hắn lại nhiễm vài phần ý cười, tựa hồ tâm trạng rất sung sướng.
Dịch Lam sửng sốt hai giây, hiểu ra.
Nguyên nhân chính phần lớn con người nuôi dưỡng sủng vật là do những lớp lông xù xù đó toát lên vẻ đáng yêu, giải tỏa áp lực.
Thoạt nhìn, chủ nợ cũng là một người thích những thứ có lông xù xù, trong nhà không có sủng vật, cũng chỉ có thể xoa xoa cậu để thư giãn.
Tuy rằng không biết tại sao Tạ Hoài lại không nuôi sủng vật, nhưng nếu chủ nợ thích……
Dịch Lam thu liễm lại cảm giác muốn giãy giụa lúc đầu, ngoan ngoãn nằm tốt.
Cho chủ nợ ba ba sờ một chút, cũng không phải là không thể.
Tác giả có lời muốn nói: Mấy tháng sau, thiếu chút nữa bị sờ trọc – tiểu hồ ly, suốt đêm khiêng sư phụ chạy về trong núi trốn nợ.