Đương nhiên, nếu không phải trên TV còn đang mở “Sự cám dỗ của việc trở về nhà” thì tư thế đọc sách của cậu sẽ càng nghiêm túc hơn.
Khi Dịch Lam ở một chỗ nào đó trong một khoảng thời gian dài, cậu sẽ theo bản năng mà bộc lộ một ít thói quen nhỏ, chẳng hạn như biến về hình dạng ban đầu, gối lên chiếc đuôi lớn của mình.
Cái đầu nho nhỏ của tiểu hồ ly ghé vào bộ lông đuôi vừa dày vừa mềm, cả người hồ ly cuộn tròn thành một quả bóng, hai mắt còn hơi híp lại, trông rất thoải mái.
Thấy Tạ Hoài đã trở về, cậu lập tức vểnh lỗ tai nhọn hoắt lên, nhảy xuống sô pha, nhanh nhẹn chạy tới bên chân Tạ Hoài, hướng Tạ Hoài nghiêng nghiêng đầu.
Ý tứ rất rõ ràng: Anh đã làm việc vất vả, có muốn nghỉ ngơi một chút không?
Khi nói chuyện với Liên Miên vào buổi chiều, cậu đã hiểu ra một điều. Một chương trình giải trí nổi tiếng như《 Khi diễn viên đóng phim 》chắc chắn sẽ không ngẫu nhiên chọn người tham gia, sở dĩ cậu có thể đi hẳn là do kim chủ ba ba ở sau lưng giúp đỡ.
Đúng là một người chủ nợ tốt, không những không đòi nợ mà còn luôn sắp xếp công việc cho cậu.
Như vậy làm kim chủ ba ba vui vẻ một chút, cũng là việc cậu nên làm.
Tạ Hoài cúi đầu nhìn hồ ly nhỏ trên mặt đất, một lát sau, hắn ôm Dịch Lam lên bằng một tay, lại dùng cái tay còn lại bóp bóp bàn chân nhỏ của Dịch Lam.
Móng vuốt sắc bén đã được thu lại, chỉ để lại miếng đệm màu hồng mềm như bông, không có bất kỳ uy hiếp nào.
Bàn chân truyền đến cảm giác ngưa ngứa, Dịch Lam nhịn xuống, ngoan ngoãn đặt móng vuốt vào lòng bàn tay Tạ Hoài.
Bàn tay to lớn của con người và móng vuốt hồ ly nhỏ màu trắng.
Một hình ảnh đột nhiên hiện lên trước mắt Tạ Hoài.
—— Một con hồ ly cao bằng hai người trưởng thành đứng ở trước mặt hắn, thân hình thon dài xinh đẹp, đung đưa tám cái đuôi trắng như tuyết, trên trán có một ấn đỏ kỳ dị.
Con hồ ly đưa hai chân về phía trước, bày ra tư thế đề phòng, nhưng khi mở miệng lại là một giọng nói trong trẻo của thiếu niên:
“Ngươi…… Tới Thanh Khâu có mục đích gì?”
Động tác của Tạ Hoài lập tức cứng đờ.
Dưới ánh mắt mờ mịt của Dịch Lam, hắn đem tiểu hồ ly trong lòng ngực đặt lên chiếc sô pha bên cạnh.
“Xin lỗi.” Tạ Hoài xoa xoa đầu: “Tôi nhớ tối nay còn có việc gấp…… đi trước đây.”
Dịch Lam nhìn Tạ Hoài vội vàng rời đi, cùng lúc đó, trên TV nữ phụ đang bụm mặt khóc lóc kể lể: “Buổi tối anh ta còn không trở về nhà! Anh ta căn bản không yêu tôi!”
Bạn thân cô là nữ chính bên cạnh thở dài: “Ôi, xuống giường thật vô tình, đúng là đàn ông.”
Dịch Lam gật đầu.
Ồ…… Đây cũng là đàn ông.
***
Khoảng 12 giờ đêm, Tạ Hoài trở về nhà.
Khi hắn bước vào phòng ngủ, trên người mang theo một hơi thở lạnh đến thấu xương, như thể đến từ vùng hoang dã cổ đại nào đó, làm Dịch Lam đang nửa mê nửa tỉnh mà hắt hơi một cái.
Cái đuôi hồ ly đung đưa, vừa định ngẩng đầu lên thì được một bàn tay ấm áp vuốt lưng, giọng nói trầm ấm dễ nghe của Tạ Hoài vang lên bên tai:
“Không có gì, ngủ đi.”
Dịch Lam mơ mơ màng màng mà lên tiếng đáp lại, cảm nhận được linh lực Tạ Hoài truyền vào cơ thể mình, cậu cọ cọ lòng bàn tay hắn, lại nhắm hai mắt chìm vào giấc ngủ.
Khi cậu tỉnh lại đã là ngày kế tiếp, Tạ Hoài vẫn không ở trên giường.
Dịch Lam dụi mắt, muốn đi xem bữa sáng hôm nay ăn cái gì, đột nhiên phát hiện trên cổ mình tay có thêm một chiếc vòng tay.
Kiểu dáng của chiếc vòng tay rất đơn giản, một sợi dây thực mảnh màu đỏ bình thường, trên đó buộc cái vảy bạc to cỡ ngón tay cái. Những chiếc vảy nhẹ đến mức làm cậu hầu như không cảm thấy mình đang đeo vòng tay.
Dịch Lam vừa đi ra khỏi phòng, liền gặp Tạ Hoài vừa mới tắm xong. Cậu nâng cổ tay lên: “Cái này là anh cho tôi sao?”
Tạ Hoài bình tĩnh nói: “Phải, cái này là cầu may trừ tà. Hai ngày nữa đi tổ tiết mục, cho cậu coi như là điềm lành.”
Lỗ tai hồ ly của Dịch Lam lập tức dựng đứng lên:
“Cảm ơn anh!”
Lớp vảy sáng lấp lánh, đeo trên tay hơi mát nhưng cũng không gây kích ứng, khiến người đeo cảm thấy rất thoải mái. Dịch Lam còn thử rót yêu lực vào, phát hiện chỉ cần cậu rót yêu lực vào có thể che giấu chiếc vòng, trên cổ tay lập tức trống trơn.
Tạ Hoài nhìn cậu bởi vì vui vẻ mà giật giật lỗ tai, khẽ nhếch khóe môi.
Hắn thường ngày trông vô cảm, lúc này lại nở nụ cười, giống như là mặt hồ đóng băng lặng lẽ tan chảy trong gió xuân tháng ba ấm áp, làm cậu hơi say.
Ánh mắt Dịch Lam dừng trên nụ cười của hắn không chớp mắt: “Anh……”
Tạ Hoài: “Ân?”
Dịch Lam bị sắc đẹp mê hoặc, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng mình: “Không có gì, em chỉ là thấy anh cười lên rất đẹp.”
—— “Anh này, ngày thường mặt anh cứng đờ như khúc gỗ, không ngờ khi cười lên lại đẹp đến vậy.”
Từng mảng ký ức vụt qua trong đầu Tạ Hoài, cổ họng như nghẹn lại, thu lại nụ cười một cách gượng gạo.
Hắn liếc mắt nhìn Dịch Lam đang cúi đầu nghịch dây tơ hồng và vảy, trầm giọng nói:
“Cái lắc tay này cậu không được tháo ra, biết không?”
Dịch Lam lập tức gật đầu. Khi đối mặt với kim chủ ba ba, cậu lúc nào cũng thật ngoan ngoãn.
—— Nhưng đến một lúc nào đó, hồ ly nhỏ sẽ giương nanh múa vuốt.
***
Mấy ngày sau, Dịch Lam đi tới địa điểm quay của chương trình《 Khi diễn viên đóng phim 》mùa thứ hai.
Đây là một chương trình tạp kỹ mang tính cạnh tranh dành cho các diễn viên, các diễn viên sẽ so tài trên sân khấu bằng kỹ năng diễn xuất. Một mùa có mười ba tập. Mỗi tập đều sẽ chọn ra một “Thí sinh xuất sắc”, mười hai tập đầu sẽ có mười hai “Thí sinh xuất sắc”. Các thí sinh đó sẽ cùng biểu diễn trên sân khấu trong tập cuối cùng để tìm ra quán quân.
Mỗi một tập chương trình sẽ mời sáu diễn viên trẻ. Trên đường đến nơi quay, Ứng Thiên hiếm khi cau mày khi biết danh sách khách mời tập này.
“Tập này có Phù Văn Nhạc……” Anh xoa cằm, có chút lo lắng: “Có khả năng hai người sẽ hợp tác trên cùng một sân khấu.”
Dịch Lam đang cúi đầu xem bộ phim mà Tạ Hoài đóng mười năm trước, đây là tác phẩm nổi tiếng của Tạ Hoài. Năm đó chính nhờ bộ phim điện ảnh này đã giúp Tạ Hoài lần đầu tiên nhận được giải thưởng “Ngôi sao vàng” cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Trong bộ phim đó, Tạ Hoài đóng vai chính là một sát thủ tuân theo lệnh của lãnh chúa vì để bảo vệ người thân của mình. Cải trang thành phụ tá của hoàng tử ở một đất nước xa lạ chờ thời cơ ám sát hoàng tử.
Hắn đang đối mặt với nguy cơ bị bại lộ thân phận. Lúc đó lưỡi dao thậm chí đã chạm vào yết hầu của Tạ Hoài nhưng hắn vừa ngước mắt lên, sắc bén ánh mắt hoàn toàn biến mất và hắn lại biến thành phụ tá tao nhã hiền lành, với vẻ ngoài dịu dàng, vô hại.
Nhưng khi hoàng tử quay người đi, ánh mắt đó lại trở nên lạnh lùng, khóe môi khẽ nhếch lên, trong đôi mắt đen kịt tựa như ẩn chứa hận ý vô tận.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong vài giây, khí chất của Tạ Hoài có thể thay đổi nhanh như chớp mắt.
Đáng kinh ngạc.
Tiểu hồ ly sửng sốt, mãi đến khi Ứng Thiên gọi tên của cậu đến lần thứ ba, cậu mới hoàn hồn lại: “Phù Văn Nhạc là ai?”
Ứng Thiên có chút bất đắc dĩ: “Chính là người cậu thay thế trong buổi đến phim trường lần trước.”
Dịch Lam gật đầu: “Ừm, vậy sao?”
Ứng Thiên rất lo lắng cho sự ngây thơ của tiểu hồ ly trước mặt, đề nghị: “Sau khi vào tổ chương trình, không được tùy tiện ăn uống, cẩn thận, hắn có thể sẽ dùng thủ đoạn với cậu……”
Dịch Lam chớp chớp mắt: “Hắn sẽ cho thuốc vào ly nước của em sao? Hay là trộm rải lên cơm, dùng Hạc Đỉnh Hồng?”
*Hạc Đỉnh Hồng: Theo nhiều sử liệu từ thơi nhà Tống, được biết Hạc Đỉnh Hồng thực chất chính là hồng tì thạch, một loại đá có chứa chất kịch độc.
Ứng Thiên: “……”
Ứng Thiên: “Có phải cậu trộm xem《 Truyền thuyết về Hi phi 》trong điện thoại của Liên Miên hay không?”
Liên Miên đang chơi điện thoại: “?”
Liên Miên thở dài nghĩ thầm: Lại phải gánh nồi từ trên trời rơi xuống.
Mở đầu《 Khi diễn viên đóng phim 》là tiết mục với sự góp mặt của sáu vị khách mời, đây cũng là vòng thi chấm điểm đầu tiên của ban giám khảo.
Các khách mời nhận được kịch bản riêng của mình mười phút trước khi biểu diễn, mà trước đó, giám khảo không nhận được bất kỳ lời nhắc nhở nào và chỉ có thể suy đoán danh tính của thí sinh thông qua trang phục nhân vật.
Mà trang phục của Dịch Lam là một bộ cổ trang màu trắng, tóc dài được cột bằng một chiếc dây màu trắng, tỏa ra khí chất thần tiên.
Chuyên viên trang điểm là một cô gái trẻ, khi trang điểm cho Dịch Lam, ánh mắt cô không khỏi toát lên sự hâm mộ: “Anh chăm sóc da như thế nào vậy? Một chút lỗ chân lông đều không có. Ôi trời, em nghĩ trang điểm sẽ làm hỏng khuôn mặt đẹp đẽ của anh mất……”
Chờ khi vẽ xong, Dịch Lam xắn tay áo đứng dậy. Khoảnh khắc cậu đứng dậy trong phòng thay đồ, y phục trắng bay phấp phới như thể cậu thực sự là một vị tiên trên trời bị đày xuống trần gian.
Trong nháy mắt, mọi người trong phòng thay đồ đều im lặng.
“Ôi.” Người phục vụ đột nhiên thốt lên: “Dây cột tóc của bộ trang phục này đâu?”
Chuyên viên trang điểm nghĩ tới điều gì đó, có chút lo lắng mà nhìn đồng hồ: “Anh sang phòng bên cạnh tìm xem? Em nhớ quần áo đều lấy từ phòng bên cạnh, có thể là bị lẫn trong một khác bộ rồi, thật là tốn thời gian……”
Dịch Lam bước tới: “Tôi cũng đi cùng, hai người tìm sẽ nhanh hơn.”
Cậu đi theo người phục vụ sang phòng thay đồ bên cạnh, không ngờ lại gặp người quen.
Dịch Lam lại nghĩ tới điều gì đó —— Ồ, tên cậu ta là Phù Văn Nhạc.
Người phục vụ vội vàng lên tiếng hỏi: “Xin hỏi ngài bên này có nhìn thấy một cái dây buộc tóc màu trắng không? Có khả năng bị xen lẫn trong quần áo của ngài……”
Phù Văn Nhạc nhướng mày: “Dây buộc tóc màu tắng? Tôi chưa từng thấy?”
Nhưng chuyên viên trang điểm bên cạnh hắn lại sửng sốt một chút: “Tôi nhớ rồi, hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó……”
Phù Văn Nhạc lúc này mới “A” một tiếng, di chuyển chân, cười cười: “Có phải cái này hay không? Xin lỗi nha, tôi còn tưởng là giẻ lau, nên dùng nó lau bùn ở đế giày mất rồi.”
Hắn dùng hai ngón tay cầm sợi dây dính bùn lên: “Nhưng mà tôi thấy nó cũng không bẩn lắm, cậu cứ dùng để buộc tóc đi?”
Dịch Lam liếc mắt nhìn sợi dây, Liên Miên phía sau đã không chịu đựng được, mở miệng định chửi Phù Văn Nhạc: “Anh……”
Dịch Lam giơ tay ngăn cản cậu ta: “Không sao đâu.”
Phù Văn Nhạc mỉm cười: “Đúng vậy, chỉ là một chiếc dây buộc tóc nhỏ thôi, thiếu cũng không sao. Hơn nữa, tôi cũng không cố ý.”
Dịch Lam gật đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía cửa sổ bên cạnh Phù Văn Nhạc.
Tấm rèm trắng tinh treo lặng lẽ ở bên cửa sổ, không nhiễm một hạt bụi.
Cậu bước lên trước, đột nhiên nắm lấy một góc rèm, đầu ngón tay âm thầm ở vị trí không ai người thấy, biến thành móng vuốt hồ ly sắc bén.
“Roẹt” ——
“Cậu làm gì vậy?!” Phù Văn Nhạc bị cậu làm cho hoảng sợ, sau khi thấy rõ Dịch Lam đang làm gì, hắn mở to hai mắt: “Cậu xé rèm phòng tôi?”
Dịch Lam xoay người, đưa miếng rèm gọn gàng cho người phục vụ xem: “Cái này được không?”
“À, vâng, vâng!” Người phục vụ cũng hoảng sợ, nhưng vẫn lập tức gật đầu.
“Chết tiệt, cậu có bệnh à? Sao không xé rèm phòng mình đi?” Phù Văn Nhạc lập tức nói to.
Dù sao đây cũng là phòng thay đồ của hắn, cho dù có hư hỏng gì cũng phải đền.
Tuy rằng một tấm màn cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng hành động của Dịch Lam lại làm hắn cảm thấy mất mặt.
Phù Văn Nhạc tức giận đến đứng người, trừng mắt với Dịch Lam cao hơn hắn một chút, Dịch Lam quay lại, có chút nghi ngờ mà nhìn hắn:
“Không phải chỉ là một tấm rèm thôi sao? Thiếu cũng không sao. Hơn nữa……”
Thiếu niên nghiêng đầu, tựa hồ có điểm buồn rầu:
“Đúng lúc nhìn thấy, cho nên tôi mới xé ra…… Tôi cũng không phải cố ý nha.”
Tác giả có lời muốn nói:
Dịch Lam: Thật sự không phải cố ý…… Hahaha.
—
Hồ ly nhỏ thông minh.
Ăn miếng trả miếng.