Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
《 Khi diễn viên đóng phim 》 mùa hai mời ba vị giám khảo là đạo diễn nổi tiếng Tưởng Sóng, ảnh đế thế hệ trước Tiêu Hoành Quang cùng với nhà sản xuất nổi tiếng Vu Uyển.
Cả ba đều là người có tiếng tăm lừng lẫy trong giới nên hầu hết diễn viên trẻ khi đối mặt với họ đều không khỏi lo lắng, cho dù là hài kịch có thể tự do phát huy khả năng thì cũng rất khó thể hiện được 100% kỹ năng diễn xuất của mình.
Nhưng vào khoảnh khắc Dịch Lam xuất hiện trên sân khấu, đôi mắt Vu Uyển lập tức sáng lên, cô hơi quay đầu lại thì thầm với người bạn cũ Tưởng Sóng: “Hãy nhìn thần thái phong phú của cậu ấy đi.”
Tưởng Sóng gật đầu, nói với cô: “Đứa nhỏ này rất có tiềm năng.”
Theo ý kiến của ông, mặc dù kỹ năng diễn xuất của Dịch Lam vừa nhìn qua có vẻ chưa được học tập nhiều, quá dựa vào cảm xúc và bản năng và vẫn còn rất nhiều nét tinh tế cần được mài giũa, nhưng cũng chính vì điều này đã làm cho tài năng và sự nhanh nhẹn của Dịch Lam được thể hiện mà không có bất kỳ sự máy móc nào, điều này đã thu hút ông cùng Vu Uyển.
Sau màn mở đầu, sáu người cùng xuất hiện trên trung tâm sân khấu trong tiếng vỗ tay của khán giả, chờ đợi lời nhận xét của ban giám khảo.
Vu Uyển là người cầm micro đầu tiên, nhận xét từng người.
“Nhất Hạ, tiết tấu biểu diễn của em thật sự rất tốt, lời thoại cũng phong phú hơn các diễn viên khác, đây là lợi thế của em.”
Vu Uyển nói tiếp: “Nhưng cảm xúc của em chưa được trọn vẹn, có nhiều chỗ chưa được bứt phá, hiểu ý tôi không?”
Tần Nhất Hạ thẳng lưng, vội vàng gật đầu.
“Đỗ Thiên Thu, cậu cũng không phải là một diễn viên mới nữa, cậu đã tích lũy rất nhiều kỹ năng diễn xuất.”
Vu Uyển lại nhìn về phía Đỗ Thiên Thu: “Nhưng vấn đề ở đây là…… cậu dùng quá nhiều kỹ năng. Đây chỉ là hài kịch, có thể cậu không chú ý tới, đôi khi dùng quá nhiều sức lực sẽ không có ấn tượng đặc biệt cho khán giả.”
Đỗ Thiên Thu nắm chặt tay một chút, lại từ từ buông ra, cúi đầu cười: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn tiền bối.”
Ngay sau đó, ánh mắt Vu Uyển dừng lại trên người Dịch Lam.
Cô khẽ mỉm cười, vẻ mặt cũng dịu đi vài phần: “Dịch Lam, tôi thật sự rất thích cách diễn của cậu, cậu không phải xuất thân chính quy từ chuyên ngành này, đúng không?”
Thấy Dịch Lam gật đầu, cô lại cười: “Tuy kỹ diễn xuất của cậu chưa bằng những người khác nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là khả năng kiểm soát cảm xúc và tiết tấu của cậu. Hai điểm này, cậu đang làm tốt hơn những người khác có mặt tại đây. Tôi rất mong chờ màn trình diễn tiếp theo của cậu.”
Dịch Lam có chút kinh ngạc, cúi đầu nói: “Cảm ơn cô Vu Uyển.”
Khác với thái độ của đạo diễn Vương đối với cậu trước đó, Vu Uyển nói chuyện thẳng thắn, cô thể hiện rõ những điều mình thích và không thích trong lời nhận xét dành cho các thí sinh.
Hiển nhiên, Dịch Lam có thể nhận ra cảm tình của cô dành cho mình rất cao.
Sau khi Vu Uyển nhận xét xong, Tưởng Sóng và Tiêu Hoành Quang cũng nói vài câu, đều đúng với thực trạng các thí sinh. Sáu người trên sân khấu lần lượt cảm ơn ban giám khảo. Sau đó là bốc thăm, bắt đầu biểu diễn solo.
Quy tắc của《 Khi diễn viên đóng phim 》rất đơn giản, sáu thí sinh sẽ thông qua việc rút thăm, thi đấu với nhau theo cặp. Sáu người sẽ có ba cặp, sau khi thi đấu xong, sẽ chọn ra ba người thắng cuộc cùng lên sân khấu, cuối cùng chọn ra một người xuất sắc nhất trong tập này.
Kết quả rút thăm đã được công khai: Đậu Nghi và Tần Nhất Hạ, Dịch Lam và Đỗ Thiên Thu, Phù Văn Nhạc và Mạnh Thịnh.
Vòng solo thứ nhất có bốn giờ để chuẩn bị, rõ ràng so với hài kịch mở đầu đã nghiêm túc hơn rất nhiều.
Nhưng thời gian vẫn rất gấp gáp, Dịch Lam trở lại phòng hóa trang, cầm kịch bản bắt đầu cân nhắc
Ứng Thiên nói có thể kiếm được bao nhiêu tiền ở chương trình này tùy thuộc vào việc cậu có thể đi được bao xa.
Càng đi được về sau, thứ hạng càng cao thì số tiền nhận được càng nhiều.
***
Đây là một bộ phim truyền hình lấy bối cảnh ở thời dân quốc, nhân vật của cậu là thiếu gia của Thẩm gia mười tám tuổi mới được đón về gia đình, Đỗ Thiên Thu sắm vai thiếu gia giả năm đó bị tráo đổi.
Cha mẹ nuôi của cậu ở nông thôn đã qua đời, cậu lẻ loi một mình đi vào Thẩm gia, đối mặt với cha mẹ xa lạ. Cậu thiếu gia giả thì luôn trong tối ngoài sáng gây khó dễ cho cậu và quản gia trong nhà. Bất chấp sự thiên vị cha mẹ cậu, nhưng công lao nuôi dưỡng của cha mẹ cậu với hắn cũng không phải một sớm một chiều, cậu vẫn đang vật lộn với mọi thứ xung quanh.
Tình cờ, cậu cùng Cố gia tiểu thư quen biết, hai người đã đem lòng yêu nhau, nhưng Cố tiểu thư lại là vị hôn thê của thiếu gia giả kia.
Đoạn kịch bản này, chính là thời gian sau khi thiếu gia giả phát hiện thiếu gia thật cùng Cố tiểu thư có tình cảm với nhau.
Trong cảnh phim này, cảm xúc của vị thiếu gia thật đã trải qua nhiều thăng trầm, nhưng tính cách của cậu tương đối dè dặt, trên mặt cũng sẽ không xuất hiện dao động cảm xúc quá lớn.
Nhân vật như vậy nên được thể hiện như thế nào?
Dịch Lam có chút buồn rầu, Liên Miên ở bên cạnh nghịch máy tính bảng và hỏi cậu: “Lam Lam, hôm nay cậu xem bộ phim nào vậy? Tôi cho cậu mượn máy tính bảng, màn hình lớn, xem rất thoải mái.”
Dịch Lam quay đầu lại: “《 Cảnh đêm sông Nam Kinh 》, chính là bộ phim do anh Hoài diễn……”
Giọng cậu đột nhiên dừng lại, chớp chớp mắt, trong đầu xuất hiện một hình ảnh nào đó —— là ánh mắt của Tạ Hoài trong một cảnh phim.
Thật là môt sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Đây chẳng phải là sách giáo khoa cậu có sẵn sao?
***
Đỗ Thiên Thu bước chân vội vàng đẩy cửa phòng vệ sinh ra, thời điểm cúi đầu rửa tay, một người khác đã đến bên cạnh anh.
Trong đầu Đỗ Thiên Thu đều là lời thoại của kịch bản, cũng không có thời gian xem bên cạnh là ai, nhưng người bên cạnh lại cười một tiếng, hỏi:
“Anh Đỗ, anh trông rất tự tin nha.”
Động tác rửa tay của Đỗ Thiên Thu dừng một chút. Anh ngẩng đầu mới phát hiện, người bên cạnh mình hóa ra là Phù Văn Nhạc.
Anh cười nhạt: “Văn Nhạc, cậu có ý gì?”
Phù Văn Nhạc không nhanh không chậm mà lấy khăn giấy ra: “Công ty anh bỏ ra rất nhiều tiền để đưa tôi tham gia chương trình này, chỉ hy vọng rằng tôi có nhận báo danh vào ‘Trường dạy diễn xuất’ này.”
“Không ai không muốn trở thành kẻ chiến thắng cả.”
Đỗ Thiên Thu tiếp tục cười: “Cậu không phải cũng vậy sao?”
Phù Văn Nhạc lại lắc đầu: “Tôi hiểu rõ năng lực bản thân mình, mục đích chính khi tôi tham gia chương trình là tăng độ nổi tiếng.”
Đỗ Thiên Thu sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn lại nói trắng ra như vậy.
“Nhưng tôi vẫn có một nguyện vọng.” Phù Văn Nhạc nhìn chằm chằm vào Đỗ Thiên Thu: “Đó chính là, tôi muốn người tên Dịch Lam kia…… biến mất khỏi buổi biểu diễn này.”
“Vậy cậu có thể yên tâm.”
Đỗ Thiên Thu vảy nước trên tay: “Tôi sẽ không đến mức bại bởi một tân binh chưa có một bộ phim chính thức nào.”
Anh quay người định đi ra ngoài, lại nghe thấy Phù Văn Nhạc phía sau nói: “Anh có thực sự tin rằng mình có thể diễn tốt hơn cậu ta sao? Tiết mục mở màn cậu ta đã diễn như thế nào, quên rồi à.”
Đỗ Thiên Thu dừng lại, trên mặt rốt cuộc cũng không kìm được nụ cười giả tạo.
Đúng vậy, ngay từ đầu anh đã rất buồn bực.
Vốn dĩ anh mới là nhân vật chính của cảnh mở đầu nhưng Dịch Lam vừa xuất hiện trên sân khấu, cậu đã thu hút sự chú ý của tất cả khán giả. Mà khi anh gặp Dịch Lam, đầu óc anh đã trống rỗng trong giây lát, thậm chí còn quên mất hai từ.
Tuy rằng khám khảo không chỉ ra điều đó, nhưng nó luôn là cái gai trong lòng anh và bất cứ khi nào thấy Dịch Lam, cái gai đó sẽ nhức lên.
Vu Uyển khi nhận xét Dịch Lam còn không thèm che giấu sự yêu thích với cậu, càng làm nỗi lo âu trong lòng anh tăng thêm.
Anh ra mắt năm năm, lại không có một bộ phim nào nổi tiếng, công ty cũng đã cho anh một ít tài nguyên tốt, nhưng chính anh vẫn chưa có tác phẩm nào làm nên tên tuổi.
Mà lần này, chương trình 《 Khi diễn viên đóng phim 》 xem như là cơ hội cuối cùng người đại diện trao cho anh.
Anh bắt buộc phải giành lấy vị trí quán quân để công ty thấy được khả năng của mình.
Nếu không sẽ trực tiếp bị loại bỏ, về sau nếu có thể diễn phần lớn là những bộ phim thương mại vô nghĩa và không còn cơ hội để nổi tiếng.
Khoảnh khắc thấy Đỗ Thiên Thu dừng lại, Phù Văn Nhạc liền cười thầm trong bụng.
***
“Kết quả solo là tổng số phiếu của một trăm khán giả công khai và ban giám khảo. Mỗi ban giám khảo tính là mười phiếu, khán giả thì mỗi người một phiếu.”
Phù Văn Nhạc đi tới bên cạnh Đỗ Thiên Thu, đè vai của anh, đôi mắt hếch nheo lại chỉ còn một khe hở: “Trong tay tôi vừa đúng lúc lại có một số thông tin liên lạc của khán giả ……”
Hàm ý rất rõ ràng là để Đỗ Thiên Thu mua chuộc những khán giả đó.
Nhưng sắc mặt của Đỗ Thiên Thu lại đột nhiên tối sầm lại, lập tức hất tay Phù Văn Nhạc ra: “Đừng con mẹ nó chạm vào tôi, cậu bị gay.”
Hắn chính là sớm có nghe thấy, tài nguyên trong tay của Phù Văn Nhạc, đều là dựa vào cấp kim chủ bán mông đổi lấy.
Vẻ mặt Phù Văn Nhạc tức khắc thay đổi.
Hắn thu hồi cánh tay đang giơ ra giữa không trung, cười lạnh một tiếng: “Thẳng nam các người đúng là nhiều chuyện. Quên đi, tôi chỉ cần cái họ Dịch kia lăn ra khỏi tầm mắt, mà thì muốn hạng nhất, hai ta hợp tác chính là một công đôi việc. Muốn hay không? Cho tôi một câu trả lời chính xác.”
Hai tay Đỗ Thiên Thu nắm chặt thành quyền, đề nghị của Phù Văn Nhạc anh không thể thờ ơ, không sai, màn biểu diễn sắp tới thật sự đối với anh rất quan trọng……
Nhưng anh từ trước cho tới nay đều có sự kiên trì và kiêu ngạo của chính mình.
Đỗ Thiên Thu vẫn luôn cảm thấy, anh khác với các diễn viên khác. Anh phải nổi tiếng bằng bản lĩnh của mình, mà không phải dựa vào những phương thức mờ ám đó. Đây là niềm tin vững chắc của anh trong nhiều năm.
Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, một lát sau, Đỗ Thiên Thu hít sâu một hơi, cuối cùng buông lỏng những ngón tay bị nắm chặt đến trắng bệch.
—— Dường như đã hạ quyết tâm.