Lúc này, trong đầu Lâm Thần như bùng nổ vậy. Cậu không thể ngờ rằng Tô Nhan lại bá đạo đến mức như thế này. Cậu nhìn chủ quán với ánh mắt mong chờ, cậu mong chờ chủ quán sẽ vượt qua cám dỗ này. Nhưng lời chủ quán đã làm cho cậu tôi thất vọng :
- Vâng bà chủ, tôi sẽ thực hiện ngay đây!
Rồi chủ quán quay sang nhìn Lâm Thần trở giọng quát “ Từ hôm nay cậu không cần phải đến đây nữa “
Nhìn chủ quán cầm tiền trong sự sung sướng, Lâm Thần nhận ra rằng : không ai có thể cưỡng lại sức mạnh của đồng tiền, kể cả chủ quán đã giúp đỡ rất nhiều cho cậu .
Tô Nhan cảm thấy rất sung sướng khi nhìn thấy Lâm Thần bất lực. Từ lúc nhỏ cô chưa bao giờ thất bại, chỉ có Lâm Thần là làm cho cô cảm thấy thất bại, nhưng cô làm sao chấp nhận được chuyện này. Tô Nhan nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt trào phúng nói :
- Bây giờ cậu có thể làm người hầu cho tôi được chưa?
Lâm Thần nhìn ánh mắt của Tô Nhan, trong lòng cậu cảm thấy rất tức giận. Nhưng chỉ tức giận một lúc rồi cậu lại thở dài. Điều này làm Tô Nhan đang sung sướng cảm thấy khó chịu, cô cứ tưởng là Lâm Thần sẽ cầu xin và đồng ý cô, nhưng Lâm Thần lại nói :
- Tôi cũng không làm được. Tôi sẽ cố gắng kiếm việc làm để có tiền trả nợ cho cô. Mong sau này tôi với cô không còn liên hệ gì ...
Tô Nhan rất tức giận nói :
- Nếu cô không làm cho tôi thì đừng bao giờ có cơ hội tìm được việc làm, tôi có rất nhiều tay chân ở khắp các nơi. Với danh tiếng của tôi, cô nghĩ các chỗ đó sẽ dám đắc tội tôi sao ?
Lần đầu tiên trong đời Lâm Thần bị rơi vào tình thế khó xử. Nếu cậu không chấp nhận thì cậu sẽ không có việc làm, mà không có việc làm thì cậu cũng không thể kiếm tiền để trả nợ, để mua đồ cho em gái, .... Nhưng nếu cậu đồng ý thì không biết tương lai của mình sẽ tăm tối như thế này nữa....
Lúc này, Tô Nhan lại nói với cậu :
- Cậu có vẻ là không muốn chấp nhận nhỉ ? Nhìn cậu trẻ tuổi nhưng nếu cậu không có việc thì cậu định kiếm tiền kiểu gì ? Tôi khá chắc là cậu nên chọn ý nào rồi nhỉ ?
Nói xong câu đó Tô Nhan im lặng chờ Lâm Thần trả lời. Sau một lúc lâu, Lâm Thần mới thở dài nói :
- Tôi đồng ý với lời cô nói. Đổi lại cô phải tuân theo đúng với điều kiện mà cô đưa ra, nếu không cho dù tôi không có việc thì tôi cũng sẽ rời đi !
Tô Nhan trong lòng cảm thấy vui sướng, cuối cùng côcũng đạt được mục đích của mình . Tô Nhan cùng Lâm Thần đến một công ty gần đó .
Lúc đến công ty, trong lòng Lâm Thần cảm thấy khiếp sợ. Cậu thấy được nguyên một tòa nhà rất cao, thậm chí không thể nhìn thấy đỉnh. Mọi người xung quanh đều nhìn cậu, không chỉ về vẻ bề ngoài rất ‘ soái’ của mình, mà còn là do trên người cậu có một cái khí chất rất mê người
Cậu có rất nhiều các cô gái trông ngó nhưng không một ai dám lên vì có một người đáng sợ ở phía trước, đó là Tô Nhan. Trong công ty ai cũng phải nghe qua vị chủ tịch trẻ tuổi này cả. Rất nhiều người đã bị phạt do làm cho cô mất hứng. Chính vì thế nên không ai dám hó hé câu gì khi cô đi qua cả, tất cả đều giữ im lặng .
Nhưng chính vì sự im lặng này đã làm cho Lâm Thần một cảm giác nguy cơ rất cao. Cậu không nghĩ rằng là vị chủ tịch này lại đáng sợ như thế cả. Trong lúc cậu đã miên man suy nghĩ thì vị chủ tịch này đã dẫn cậu đến văn phòng chủ tịch
Ở căn phòng này đầy đủ tiện nghi ,một cài bàn, một chồng văn kiện và ở cạnh phòng có cửa kính có thể nhìn xuyên để ngắm cảnh, ngoài ra ghế, ti vi, phòng tắm ... đều ở đây cả. Lâm thần còn nghĩ rằng cái phòng này còn to hơn nhà mình ở, vì cậu cảm thấy đây chẳng khác gì cái nhà thu nhỏ cả .
Lúc này, Tô Nhan gọi thư ký đưa cho cậu một văn bản, rồi bảo cậu :
- Cậu xem hợp đồng này như thế nào. Tôi là một người công bằng nên có cái gì không thích hợp thì cậu nói với tôi ?
‘Đây có phải cái bẫy ‘ đó là ý nghĩ trong đầu Lâm Thần, cậu tôi nghĩ rằng một người ép cậu ‘ đi làm ‘ thì không bao giờ tốt tính như thế cả
Nhưng trái lại với suy nghĩ của cậu, thì bản hợp đồng này lại rất có lợi cho cậu, ngoại trừ không được hủy bỏ hợp đồng trong một năm thì mọi điều khoản còn lại đều rất có lợi cho Lâm Thần. Lâm thần đọc rất kỹ bản hợp đồng. Thấy không có việc gì, Lâm Thần mới dám ký tên vào bản hợp đồng.
Trong lúc Lâm Thần đang chăm chú thì Tô Nhan lại nở một nụ cười trăng non. Một nụ cười mà nếu Lâm Thần nhìn vào sẽ thấy sởn gai óc. Đây có thể là lần đầu tiên một vị chủ tịch lại có thể làm hành động như vậy.