Hệ thống nghe được câu hỏi A Chiêu, trêи người ánh sáng lóe lên, nhẹ nhàng nói: "Ta, ta cũng không biết ......"
A Chiêu: "......"
Cô có chút không hài lòng, nói lại: "Mi không phải là người dẫn đường cho ta sao?"
Hệ thống so đo với cô, cãi lại: "Nhưng, chính là ta cũng là lần đầu tiên làm nhiệm vụ mà."
A Chiêu: "......"
Cô nhìn hệ thống trước mặt điên cuồng nhấp nháy ánh sáng như có thể chập mạch bất cứ lúc nào, thở dài, có chút tuyệt vọng: "Vậy mi biết cái gì?"
Hệ thống có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Ta biết nam chủ ở mỗi thế giới là ai, sau đó lựa chọn thân thể thích hợp nhất để ký chủ có thể tiếp cận nam chủ."
A Chiêu nháy mắt đã hiểu: Ý là, hầu hết thời gian không thể trông đợi gì ở hệ thống này.
Cô yên lặng suy nghĩ hai giây, cơ chế tự an ủi cường đại bên trong linh hồn được kϊƈɦ hoạt, rất nhanh cô đã lấy lại được tinh thần.
"Không sao, chúng ta cứ thong thả." Cô an ủi hệ thống.
Không biết cũng không sao, cô cùng nam chủ ở chung rồi sẽ biết. A Chiêu tự nhủ như vậy.
Cô hiện tại tên là Hứa Chiêu, là gia sư được mẹ kế nam chủ mời với mức lương cao, nhưng thật ra có rất nhiều thời gian ở chung với nam chủ.
Tuy nhiên, nhớ lại những lời mẹ kế nam chủ đã nói với mình, A Chiêu nhíu mày.
Đối phương bảo cô đi câu dẫn Tiêu Nghiên, tốt nhất là quay video lại, đến lúc đó sẽ trả cho cô thù lao không hề nhỏ......
Số tiền kia đối với Hứa Chiêu mà nói tuyệt đối là một cám dỗ rất lớn. Nhưng đối với A Chiêu --
Xin lỗi, tiền có thể giúp ta hoàn thành nhiệm vụ?
A Chiêu cũng không quá hiểu những loại tình cảm cùng ɖu͙ƈ vọng này của con người.
Cô không phải là con người, cô là một "Con người" được tạo ra để thống trị 3000 thế giới.
Cô tồn tại chỉ vì một mục tiêu duy nhất: Xuyên qua các thế giới khác nhau và hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Mà chỉ có một nhiệm vụ duy nhất thuộc về cô: Trở thành người giúp đỡ cho nam chủ. Bất luận là đạo sư nhân sinh, vẫn là dựa vào vũ lực hoặc một chút tình cảm để giúp đỡ, nói ngắn gọn là mục tiêu cuối cùng cũng chỉ có một -trợ giúp nam chủ đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Tiêu Nghiên là mục tiêu nhiệm vụ đầu tiên của A Chiêu, cho nên cô đặc biệt để bụng.
Sửa sang lại cho tốt, A Chiêu có chút mệt mỏi, nằm ở trêи giường đánh một giấc.
Cô là bị bảo mẫu đánh thức.
"Hứa tiểu thư, đến giờ ăn tối rồi."
A Chiêu dùng nước lạnh rửa mặt, làm mình tỉnh táo lại một chút rồi đi xuống lầu.
Bữa tối rất thịnh soạn, nhưng A Chiêu lại nhíu mày - chỉ có một bộ đồ ăn.
Có ý gì?
Như đã nhìn ra nghi ngờ của cô, dì Trương bảo mẫu một bên nhỏ giọng nói: "Thiếu gia chưa bao giờ ở nhà ăn dùng cơm."
"Vậy em ấy ăn ở đâu?" A Chiêu hỏi.
"Thiếu gia ăn ở trong phòng riêng."
A Chiêu quay đầu liền đi: "Tôi đi kêu em ấy cùng ăn."
"Ách! Hứa tiểu thư......" Dì Trương không có giữ chặt cô, nhìn A Chiêu đi lên lầu.
Bà lắc đầu, có chút không đồng ý, thầm nói: " Chỉ là thiếu gia tính tình cổ quái, Hứa tiểu thư quản nhiều như vậy làm gì?"
A Chiêu đi vào thư phòng, quả nhiên không có người, cô nhìn đến điện thoại di động mình đặt ở trêи bàn. Nó đã tự động tắt sau khi hết pin.
Cũng không biết có phải cố ý sắp xếp hay không, phòng của Tiêu Nghiên ở ngay cách vách A Chiêu.
A Chiêu gõ gõ cửa.
Bên trong không có động tĩnh.
"Tiêu Nghiên, cô biết em ở trong, nếu không nói gì, cô tự mình đi vào."
Một lát sau, cửa mở ra.
Tiêu Nghiên lạnh lùng đứng ở cửa nhìn cô.
A Chiêu chú ý tới, rèm trong phòng Tiêu Nghiên đóng lại, cũng không có bật đèn, nhìn rất tối.
"Tại sao không cùng nhau xuống ăn cơm?" A Chiêu ôn nhu hỏi nói.
Tiêu Nghiên mím chặt môi: "Không muốn."
A Chiêu cảm thấy nam chủ cũng không có đáng sợ như bọn họ nói, ít nhất cũng sẽ trả lời câu hỏi của mình.
Cô suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Cô lần đầu tiên tới nơi này, rất sợ hãi, Tiêu Nghiên, em giúp cô một , bồi cô ăn cơm, có được không?" (Sao cảm giác chị nhà đang dỗ dành trẻ nhỏ ăn cơm ý nhỉ?)
Tiêu Nghiên nhìn nữ nhân trước mặt.
Bỏ đi lớp trang điểm cay mắt kia, cô trông còn trẻ hơn so với tưởng tượng, cả người đều tràn ngập hơi thở thanh xuân tươi mới.
Như vậy nhìn cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Hắn cúi đầu, không nói gì, dùng hành động biểu lộ cự tuyệt.
A Chiêu có chút khó xử nghiêng đầu.
Không thể như vậy, cô phải đến gần nam chủ, đạt được tín nhiệm của hắn.
Như vậy mới có thể tiếp cận hắn, làm hắn cảm nhận được tình cảm và sự ấm áp thực sự của mình.
"Vậy thì, cô cũng sẽ mang lên ăn. Em mở cửa ra, em ở bên trong, cô ở bên ngoài, chúng ta cùng nhau ăn cơm, được không?" Cô nghĩ đến một biện pháp.
Tiêu Nghiên trong lòng cười nhạo, muốn thân cận với mình như vậy?
Như cô mong muốn.
Cậu lùi lại một bước, khẽ gật đầu.
A Chiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, dỗ dành hắn: "Vậy cô đi xuống dọn đồ ăn lên, em đáp ứng rồi không thể đổi ý a."