Khi Kiều Niệm đang chơi game vào thời điểm mấu chốt, trợ lý Đóa Đóa đẩy cửa tiến vào nói với cô:"Chị Kiều Niệm, Lục tổng tới rồi!"
"Được, chị biết rồi!"
Kiều Niệm trả lời một cách thiếu kiên nhẫn, nhưng ánh mắt và tay vẫn tập trung vào màn hình trên điện thoại di động, cuối cùng tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng bệnh vừa hay thì trò chơi vừa kết thúc với kết quả chiến thắng.
Cô thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh đem điện thoại di động giấu ở phía dưới mền, làm ra vẻ đang tức giận, vừa lúc thì người ở ngoài cửa bước vào, cô cầm cái gối màu trắng ném ra ngoài, giọng điệu không vui nói: "Không phải tôi đã nói là không được quấy rầy tôi rồi hay sao?"
Nếu như bây giờ có giá trị thống kê mà nói, Kiều Niệm phỏng đoán cô có thể nhìn thấy sự tức giận đang tăng lên trên đầu Lục Trầm, đáng tiếc là việc làm này của cô quá vô bổ, ngoài việc này ra thì cô không thể làm bất cứ điều gì cả.
Đóa Đóa thấy vậy trợn mắt há hốc mồm: "......"
Mới vừa rồi không phải là đang chơi game vui vẻ sao giờ lại như này?
Cảm xúc còn có thể biến đổi tự nhiên đến như vậy?
Nhưng sắc mặt của Lục Trầm lại không biến đổi gì, vẫn bình tĩnh khom lưng nhặt cái gối lên, giống như anh đến đây không phải để thăm bệnh, mà tới đây để bảo vệ và chăm sóc người này.
Đóa Đóa đồng cảm liếc mắt nhìn, sợ làm ảnh hưởng đến người khác, lặng lẽ đi ra ngoài đóng cửa lại.
Lúc này Kiều Niệm mới quay đầu lại nhìn người trong phòng bệnh, có một chút bất ngờ lại có một chút vui vẻ nói: "Anh tại sao lại tới đây nữa?"
Bộ dạng yếu đuối thanh thuần thế nhưng lại hiện hết lên trên khuôn mặt cô, khuôn mặt đích thị là mới yêu nhau, âm thanh cũng mềm mại trong trẻo, cho dù là đang nói câu khó nghe làm người khác không thích, nhưng nghe có vẻ là đang làm nũng, rất khó để người khác cảm thấy đang bị xúc phạm hoặc là bị làm nhục.
Lục Trầm bên ngoài mặc một bộ tây trang, thân cao, ăn vận tinh xảo, dường như là đang vừa mới từ tiệc rượu tới đây, ngũ quan khôi ngô tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, khí chất có chút lạnh lùng, nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, giống như biển cả êm dịu mà thâm sâu, có thể chứa đựng tất cả.
Tay phải anh cầm cái gối, tay trái vẫn đang cầm bình giữ nhiệt màu hồng nhạt, phong cách của anh rất không phù hợp, có vẻ làm người ta có chút buồn cười.
Anh đi đến bên cạnh giường bệnh, trước tiên đem bình giữ nhiệt để trên tủ đầu giường, sau đó đem cái gối vỗ sạch bụi mới để lại trên giường, rồi nói: "Ngày hôm qua em nói muốn uống canh gà, anh tự tay làm, dùng công thức nấu ăn gia truyền, không chứa nhiều dầu mỡ, em nếm thử xem có ngon hay không?"
Thanh âm của anh trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng, rất dễ nghe, làm cho người ta có cảm giác anh thích hợp ngồi ở phòng họp bàn bạc chuyện đại sự hơn, nhưng giờ phút này giọng điệu của anh nhẹ nhàng thậm chí có chút ôn nhu dịu dàng....
Kiều Niệm ở một bên lại cảm thấy mình đang tạo nghiệp, tốt xấu gì cũng là một tổng tài nhưng cô lại điều hướng sự việc phát triển đến mức như vậy.
Nhưng cũng may hai người rất nhanh đã thoải mái hơn, anh nhìn thấy được hình ảnh diễn xuất rất thực của cô - một người phụ nữ độc ác nham hiểm, nhưng ở cùng với anh cô trở nên hiền lành ôn nhu điềm đạm, tình yêu và sự nghiệp đôi bên cùng có lợi.
Mà cũng có thể để cô tranh thủ hoàn thành cái kịch bản này.
Bởi vì rất nhanh có thể kết thúc, Kiều Niệm cũng rất nhiệt tình, cô ngạo mạn nâng cằm lên, nhìn anh và nói: "Tôi đã nói rồi? Anh không phải là đã quên rồi chứ, tôi không muốn uống, nghe thấy mùi là phát ngán, cái gì mà công thức gia truyền, tổng tài không phải là anh đang nói dối đấy chứ?"
Nói xong, cô âm thầm chờ đợi sắc mặt của Lục Trầm, ở trong kịch bản thì cô vẫn chưa có quan hệ qua lại với Lục Trầm, thực ra Lục Trầm đã không kiên nhẫn đối mặt với cô, chẳng qua những điều tốt đẹp thời niên thiếu đã khắc sâu vào trong trí nhớ, cho nên mới khư khư cố chấp ở cùng với cô.
Sau này khi thực sự đã ở cùng với nhau, Lục Trầm phát hiện, anh như vậy sớm đã không thích cô, mà tính cách ưu điểm của cô cũng dần dần bộc lộ cùng với bộ mặt độc ác cũng hiện ra.
Nhưng thật thất vọng Lục Trầm là người quá hướng nội, cô nhìn nửa điểm cũng không nhìn ra anh ta có chỗ nào bất thường, thậm chí anh ta còn đặc biệt nhẹ nhàng mở nắp bình giữ nhiệt, múc ra một chén canh gà.
Kiều Niệm lập tức ngừng thở, chỉ sợ bị thức ăn cám dỗ, Lục Trầm có thiên phú về tài nấu ăn, nấu món nào cũng rất ngon.
Cô bắt anh nấu canh gà để bắt nạt anh, cô làm tới vì để anh ra có thể ra mặt dỗ dành, cô cũng không phải là vì bản thân muốn hưởng thụ thức ăn ngon!
Anh ngồi trên ghế bên cạnh giường, một tay bưng canh gà, một tay cầm thìa nói: "Niệm Niệm, em uống thử một ngụm trước xem như thế nào?"
Kiều Niệm trưa nay chưa ăn gì, anh ta lại còn mang canh gà rất hấp dẫn tới, cô vội dời ánh mắt, tính toán dựa theo kịch bản tình tiết vở kịch thì là đem canh gà làm đổ khinh dễ anh một phen, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lục Trầm với canh gà thì cô không ra tay được.
Cho nên, mắt cô nhìn phía trước, hất tay đẩy chén canh gà sang một bên, cực kỳ không kiên nhẫn nói: "Đã nói rồi tôi không uống, anh đừng có làm phiền tôi?"
Nhưng cô không nghĩ tới chính là, thân thủ của Lục Trầm lại tốt như vậy, lại có thể né được cái hất tay của cô, ngược lại tay của cô lại hất vào khoảng không, cơ thể không khống chế được mà ngã về phía dưới giường.
Cô quên mất là Lục Trầm người này mười tuổi đã bắt đầu đánh nhau trên đường phố, xưng bá vô song không ai có thể đánh thắng được anh ta, cho nên tránh được tay cô là chuyện rất nhẹ nhàng, đầu cô cứ thế đâm vào trong ngực anh.
Tay trái anh vương ra ôm cô, tay phải vẫn vững vàng bưng canh gà, một giọt cũng không rơi ra ngoài.
Mùi của canh gà quả thực là không hề bị vơi đi mà nhẹ nhàng lưu lại ở chóp mũi, Kiều Niệm phát giác mình ngày càng đói bụng, nhịn không được nuốt nước miếng, nắm lấy tay áo của Lục Trầm, theo bản năng nói: "Thơm quá..."
Nói xong, cô nhận thấy được tầm mắt trên đỉnh đầu, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt đen nhánh dịu dàng của Lục Trầm, cô đổi giọng nói: "Anh, anh dùng nước hoa gì vậy?"
Lục Trầm không vạch trần cô, giọng điệu bình tĩnh giải thích:"Em không thích, cho nên từ trước đến nay anh chưa bao giờ dùng nước hoa."
Kiều Niệm: "..."