Thực ra Kiều Niệm sớm đã chú ý tới cô gái trẻ ở phía sau ba mẹ mình, đó chính là Tần Ninh - được người trong giới giải trí tâng bốc lên là "Tiểu Kiều Niệm". Mới ra mắt được nửa năm, dựa vào tướng mạo, khuôn mặt có chút giống Kiều Niệm mà nổi tiếng.
Thấy Tần Ninh tới cô cảm thấy khó chịu, lúc này mẹ cô kéo cô ta đi tới, sắc mặt biến đổi, cực kỳ phẫn nộ nói:"Cô tại sao lại tới đây?Mẹ, mẹ kéo cô ta ra ngoài đi!"
Tần Ninh thấy cô nói như vậy phản ứng rất hoảng sợ, sắc mặt hơi trắng bệch, giống như là người vô tội nhìn về phía ba mẹ.
Không đợi mẹ cô nói cái gì, ba cô giận tái mặt, nói: "Con đây là có thái độ gì?Tần Ninh là em gái con đó!" Đáp lại lời nói, Kiều Niệm phẫn nộ liếc nhìn Tần Ninh với ánh mắt kinh ngạc, ba cô lại tiếp tục nói: "Về sau Tần Ninh chính là người một nhà với chúng ta, không ai có tư cách đuổi nó đi!"
Trên Mặt Kiều Niệm biểu tình sự phẫn nộ, với tình huống như vậy thì cô lại không ngạc nhiên, nhưng xem ra cô tiếp tục như vậy nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi đi một cách dễ dàng, phải tiếp tục lợi dụng Lục Trầm mới có thể thành công.
Cho nên cố làm ra vẻ nhìn thấy được thái độ kiên quyết của ba cô, ánh mắt nhìn về phía mẹ cô, ngữ khí mang theo một chút thúc giục, bất an:"Mẹ, mẹ nhầm rồi, đây không phải là em gái con, bảo cô ta đi đi,con không muốn nhìn thấy cô ta..."
Tần Ninh xấu hổ đứng yên tại chỗ, nhìn mẹ cô khó xử nói:"Chị, chị vì cái gì mà chán ghét em như vậy? Là...em đã đắc tội cái gì với chị?"
Kiều Niệm đương nhiên là không có làm gì sai, chỉ là hiện tại cô lấy thân phận độc ác, không bắt nạt người khác thì đâu phải là người phụ nữ xấu xa?
Kiều Niệm nâng cằm, dường như khinh thường lại chán ghét liếc nhìn Tần Ninh, tùy hứng đem lời chua ngoa xảo quyệt nói tuôn ra, nói như là đang dạy bảo: "Tôi đây là đang chán ghét cô!".
Ánh mắt yên lặng nhìn mẹ cô: "Tóm lại, trong cái nhà này có cô thì không có tôi, có tôi thì không có cô!"
"Kiều Niệm!"
Câu cô vừa mới nói xong thì ngay lập tức mẹ cô nóng giận, âm thanh phát run, nhìn cô tức giận nói, "Đây là...đây là em gái con, làm sao có thể đuổi nó đi được?"
Kiều Niệm cũng bị dọa đến sửng sốt trước phản ứng của mẹ cô, cảm giác mẹ cô chỉ quan tâm để ý đến Tần Ninh, cô giống như đang ghen tị, vừa tủi thân vừa căm phẫn, lại không nói ra lời, đôi mắt trong suốt ngập trong nước mắt, bộ dáng người đang bị bệnh yếu ớt làm cho người khác không nổi nóng được.
Mẹ cô nhất thời mềm lòng, cảm thấy không nên nhanh như vậy mà ép cô, chờ đợi một thời gian, Kiều Niệm sẽ tự nhiên chấp nhận sự tồn tại của Tần Ninh.
Ngay cả ba cô nhìn hình dáng sắc mặt trắng bệch của cô thì cũng không nói ra được câu nào, nhưng cũng không thả lỏng bỏ mặc thái độ chống đối của Kiều Niệm với Tần Ninh, biết rõ tính tình kiêu căng của con gái ông, nếu ngay từ đầu không ngừng áp chế tính tình của nó thì về sau Tần Ninh nhất định sẽ bị ức hiếp cho đến chết.
Nhưng khi ba cô đang định muốn lên tiếng bảo vệ Tần Ninh thì một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên: "Tôi nhớ không nhầm thì Tần tiểu thư... hiện tại đang là nghệ sĩ công ty tôi quản lý đúng không?"
Nghe vậy, ba mẹ cô có chút kinh ngạc, bọn họ biết rằng hiện tại Tần Ninh đang làm diễn viên, cũng biết là mới ký hợp đồng với một công ty giải trí, lại không nghĩ rằng ông chủ đứng sau công ty giải trí lại là Lục Trầm.
Đừng nói tới bọn họ, chính Tần Ninh cũng phải ngạc nhiên, cô ngẩng đầu nhìn về phòng bệnh hướng tới người đàn ông mặc bộ âu phục đeo cà-vạt, tuy rằng cô không biết thân phận thực sự của người đàn ông này, nhưng thái độ của ba mẹ đối với người này thì có thể nhìn ra được, người này có bối cảnh không tầm thường.
Ba cô gọi người này là "Lục tổng", theo như cô biết, trong cả thành phố này chỉ có một nhà có địa vị cao nhất đó là Lục gia, nhà Lục gia có một chủ nhân trẻ tuổi, chỉ là không biết tại sao lại không lộ diện trước truyền thông, có vẻ rất thần bí.