Theo như lời người này nói thì nghe ra, nơi cô đến chính là công ty giải trí dưới trướng của anh ta.
"...Vâng, đúng vậy."
Tần Ninh không nghĩ rằng có một ngày đột nhiên mình lại có thể nhìn thấy được một nhân vật nổi tiếng tai to mặt lớn như vậy, đối với thân phận của cô ở Kiều gia thì cũng có chút cảm giác đây là thật.
Lục Trầm cười nói: "Cô đang quay phim với Tiểu Niệm đúng không?"
Tần Ninh nhất thời nhìn Lục Trầm, không nghĩ tới ngay cả việc này mà anh ta cũng biết, Tần Ninh có chút khẩn trương phát ra một tiếng "ừm".
Lục Trầm lại nói: "Bởi vì chuyện Tiểu Niệm bị thương, nên đẩy phần diễn của cô lên trước, nếu bây giờ cô có thời gian không bằng tôi đưa cô Tần đi một đoạn?"
Tần Ninh nghe vậy, tim đập nhanh hơn một chút, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Trầm, mặt hơi hơi đỏ lên: "...Vậy cảm ơn Lục tổng."
Mẹ cô đối với việc này cũng không có ý kiến gì, bằng không để Kiều Niệm đứng lên nói sẽ làm ầm ĩ chuyện này, ba cô cũng không ngăn cản, việc này là ngoài ý muốn như thế lại tốt đến vậy.
Ông không biết Lục Trầm đang tính toán cái gì, trong mắt có chút dò xét.
Lục Trầm đi với vẻ mặt thong dong, nhìn về phía Kiều Niệm: "Tiểu Niệm buổi tối anh qua đón em."
Kiều Niệm hừ lạnh một tiếng, dường như đối với việc anh đi cùng Tần Ninh rất không vừa lòng, nhưng cũng không muốn Tần Ninh ở lại đây, chỉ mặt lạnh không nói gì.
Lục Trầm nhìn cô một chút, lịch sự nói chia tay với người trong phòng rồi cùng với Tần Ninh đi ra ngoài.
Kiều Niệm lúc này mới liếc nhìn bóng lưng của anh, quả nhiên lực hấp dẫn của người phụ nữ này quá mạnh, Lục Trầm lúc này anh mới gặp cô ta có một lần liền cho bà đây ra rìa sợ cô ta đi một mình liền đưa cô ta đi?
Điều này làm cho cô có chút không tin tưởng vào kịch bản của mình, nghĩ đến không sớm thì muộn anh ta cũng đi tìm phụ nữ khác.
Sau khi Tần Ninh đi ra từ phòng bệnh, cô nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ thế mà lại được đích thân Kiêu gia đưa mình đi, thậm chí cô ngay cả người này cũng bởi thấy hình dáng giống với Kiều Niệm của mình nên bị thu hút bởi vì bọn họ là chị em sinh đôi.
Khó trách...cô và Kiều Niệm lại lớn lên giống nhau như vậy.
Nhưng cô không thích Kiều Niệm, từ trước đến nay đều không thích, cô viện cớ lấy tướng mạo của Kiều Niệm giống với mình, chỉ là để công ty có thể nghe theo lời mình mà sắp xếp cho cô, trên thực tế cô đối với Kiều Niệm rất mâu thuẫn, không hy vọng hình bóng của mình dưới cái bóng của người khác.
Cô cũng không hề chịu thua toàn bộ mọi thứ mà Kiều Niệm đang có, cảm thấy mình chính là thiên kim tiểu thư hống hách ngang ngược, đến với giới giải trí cũng chỉ là để chơi, bởi vì có bối cảnh mà được rất nhiều tài nguyên.
Cô có nhiều tài nguyên nhưng không có tên tuổi cùng độ nổi tiếng trong giới, mà cô dựa vào bối cảnh gia đình mà có thể nổi tiếng một chút.
Tình hình hiện tại sẽ không như vậy nữa, cô và Kiều Niệm là chị em sinh đôi, cái gì Kiều Niệm có được, cô cũng sẽ có được.
Loại khát vọng này trong lòng vô cùng rõ ràng thậm chí vượt quá địa vị của cô lúc này, rõ ràng là song sinh, cùng sinh một ngày, dựa vào cái gì mà người khác lại có ác ý với cô?
Mà rõ ràng người chịu bất hạnh là cô. Về đến nhà, từ nhỏ Kiều Niệm rất được nuông chiều mà tại sao lại chán ghét đến mức muốn đuổi cô đi.
Sự bất bình trong đầu Tần Ninh ngày càng sâu, nhưng cô cũng nhìn ra được Kiều Niệm chính là một bình hoa ngu ngốc, cô tin rằng, sớm muộn gì người nhà Kiều gia cũng có thành kiến với Kiều Niệm.
Tần Ninh nghĩ, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Lục tổng, cô không biết anh ta với Kiều Niệm là có quan hệ gì, ngược lại Kiều Niệm đối với anh lại có thái độ vô cùng tệ.
Nếu Lục tổng thực sự là gia chủ của gia tộc họ Lục, từ nhỏ đã kiêu căng ngạo mạn, đối với Kiều Niệm có thái độ như vậy thì thật đúng có chút bất mãn, hoặc là ngoài mặt nhà họ Kiều có vài phần khoan nhượng.
Tần Ninh không nhịn được liền mở miệng hỏi thăm dò: "Lục tổng, thực sự xin lỗi, chị ấy...lời nói trước đó chắc anh cũng đã nghe thấy, anh đừng tức giận?"
Lúc này hai người đã đi đến trước cửa bệnh viện, bước chân Lục Trầm dừng lại, nghiêng đầu nhìn Tần Ninh: "Tức giận?"
Lúc trước ở phòng bệnh vẫn còn chưa có cảm giác gì, hiện tại hai người lại đứng chung một chỗ, Tần Ninh mới có cảm giác được trên người Lục Trầm lại có khí thế chèn ép rất mạnh, làm cho người khác không khỏi có chút câu nệ mà dâng lên.
"Chị ấy tính tình không tốt!"
Vừa mới dứt lời, ánh mắt Lục Trầm lạnh xuống: "Cô ấy như thế nào cũng không đến lượt cô nói!"
Tần Ninh sửng sốt, sắc mặt trắng bệt, hình như có chút phản ứng không biết làm thế nào, không nghĩ tới trong phòng bệnh thoạt nhìn thì tính tình lịch sự tao nhã, ra ngoài rồi thì trong nháy mắt liền trở mặt, trong ánh mắt lãnh ý cùng sắc nhọn khiến cho người khác thở không nổi.
Lục Trầm sớm không thèm nhìn Tần Ninh, lúc này đã có một chiếc xe chậm rãi tới, lái xe mở cửa chạy lại.
m thanh lạnh lùng của Lục Trầm nói: "Đưa cô Tần đến chỗ diễn."
Nói xong, anh đã sớm ngồi vào một chiếc xe khác đã đứng ở đó từ trước, cũng không nhìn xem sắc mặt của Tần Ninh một cái, căn bản không để cô vào mắt.
Chờ Lục Trầm ngồi vào trong xe, xe mới bắt đầu chạy.
Sau khi ngồi vào ghế, Lục Trầm đã tháo cà-vạt ra, cởi vài nút trên cổ áo, cổ tay đeo đồng hồ tinh xảo phản chiếu một chút ánh sáng lên gương mặt lạnh lùng có phần khó chịu u ám của anh, âm thanh lạnh lùng nói:
"Trong vòng hôm nay, tôi phải biết rốt cuộc Kiều gia đang làm cái những việc gì!"
Trợ lý ngồi ở ghế phó lái vội lên tiếng, nhìn thoáng qua phía sau xe thấy rõ được lãnh ý phát ra từ Lục tổng, nên không ai dám nói thêm cái gì.
Tuy rằng không biết đã xảy ra việc gì, nhưng chắc chắn khẳng định là có liên quan đến cô Kiều Niệm, không hài lòng cô ấy, bọn họ cũng phải chịu đựng theo.
Nhìn bộ dạng này của Lục tổng, chắc chắn cô Kiều Niệm tâm tình xấu đang tăng lên theo cấp số nhân.
Không biết là vị tổ tông nào lại đang trêu chọc cô Kiều Niệm nữa?