- Cảm ơn.
Sau khi ngồi dậy đàng hoàng, người đàn ông ấy hỏi cô:
- Là cô đã giúp tôi sao?
Mộc Miên đáp:
- Dạ.
Đột nhiên cô nhớ lại lời bác sĩ dặn liền đứng dậy nói:
- À, lúc nãy có bác sĩ tới giúp anh khâu lại vết thương rồi dặn dò anh uống thuốc.
Cô chạy lại bên bếp hâm sơ qua nồi cháo rồi đưa mang đến cho anh:
- Anh ăn đi rồi uống thuốc. Lát để tôi thoa thuốc cho. Sau khi hết thuốc tê thì đau lắm đó.
Người đàn ông cầm lấy bát cháo rồi nói:
- Cảm ơn.
Sau khi cố gắng ăn gần hết bát cháo, Mộc Miên đưa thuốc cho anh uống. Sau đó ngồi xuống giường lấy bình thuốc chuẩn bị thoa cho anh. Cô cố gắng giúp anh cởi áo để làm, nhưng khi vừa thấy vết thương của anh cô lại hoảng hốt hét lên một tiếng mặt mày trắng bệch. Thấy cô như vậy người đàn ông cũng giật mình rồi nheo mắt với cô, nhìn thấy anh như vậy cô cũng cố gắng gượng cười để lấy lại bình tĩnh sau đó đổ thuốc ra bông gòn rồi bàn tay lại bắt đầu run run tiến đến vết thương, vừa chạm vào vết thương thì anh chợt nắm cổ tay cô rồi nói:
- Nếu đã sợ thì đừng có làm.
Mộc Miên vội đáp:
- À không, tôi làm được. Là do lần đầu thấy thôi ạ. Không sao đâu.
Người đàn ông sau đó thả tay cô ra. Cô tiếp tục làm công việc của mình nhưng vẫn còn rất run. Người đàn ông nhìn thấy không chịu được liền nói:
- Cô bao nhiêu tuổi vậy? Sao cứ như con nít lần đầu nhìn thấy máu thế.
Nghe anh nói vậy cô đáp:
- Quả thật tôi cũng nhiều lần nhìn thấy cảnh máu này nhưng đây là lần đầu tiên tôi chăm sóc cho người bị như thế này đấy.
Anh nghe cô nói thế liền cười hắc rồi nói:
- Nãy giờ nhìn cô luống cuống tay chân chăm lo cho tôi như vậy. Tôi còn tưởng là cô chu đáo lắm hoá ra là một...
Anh nói rồi ngắt giữa chừng khiến cô cảm thấy bối rồi nhưng cũng cố gắng hoàn thành nốt sau đó mặc áo lại vào cho anh. Sau khi làm xong cô thu dọn vào một cái bao rồi để nó bên cạnh đầu giường thì quay lại kéo chăn đắp cho anh. Làm xong, cô ngước lên thì vô tình chạm mắt với người đàn ông ấy, lúc này cô cảm thấy ở ngực trái của mình như có ai gõ liền cảm thấy bối rối rồi né ánh mắt đi chỗ khác rồi nói:
- Anh nghỉ ngơi đi.
Anh nghe thấy rồi nói:
- Tôi không buồn ngủ. Cũng gần sáng rồi, chúng ta giới thiệu chút đi.
Mộc Miên gật đầu rồi "Dạ" một tiếng.
Anh liền hỏi:
- Cô tên gì thế?
Mộc Miên trả lời:
- Dạ, Hà Mộc Miên ạ.
Anh gật đầu rồi nói:
- Cái tên rất đẹp. Cô bao nhiêu tuổi thế. Nhìn dáng người với cách ăn mặc thế này tôi đoán cũng không lớn tuổi đâu nhỉ.
Mộc Miên lịch sự đáp:
- Dạ hai mươi ạ.
Anh nghe vậy liền "À" một tiếng rồi nói:
- Nếu đã nhỏ tuổi như vậy thì thay đổi xưng hô đi. Nãy giờ cứ anh với tôi, tôi với cô cũng không hợp nhỉ.
Mộc Miên trả lời:
- Dạ vâng.
Nhưng sau đó cô liền hỏi một câu khá ngô nghê:
- Vậy xưng như thế nào ạ?
Anh liền cười:
- Cô bé ơi! Em nhỏ hơn tôi hơn cả chục tuổi đó.
Cô giật mình rồi đáp:
- À, vâng.
Sau đó cô cũng hỏi:
- Anh tên gì vậy ạ? Bao nhiêu tuổi thế?
Anh đáp:
- Vũ Tuấn Minh, 31 tuổi.
Cô cũng "Dạ" một tiếng.
Nhìn cô như vậy anh cũng thấy khác lạ. Nếu như một cô gái mới như thế mà gặp đàn ông chắc hẳn là rất háo hức mà e thẹn cười. Nhưng cô gái này thì không như vậy, nãy giờ anh vẫn luôn thắc mắc khi anh hỏi thì cô cũng chỉ trả lời ngắn gọn cũng không nói gì nhiều, lúc nói chuyện với anh cũng có đôi phần dè chừng và khá nhút nhát. Nghĩ vậy anh hỏi:
- 20 tuổi chắc em đang là sinh viên nhỉ?
Cô trả lời anh: "Dạ".
Anh lại tiếp tục hỏi:
- Là sinh viên sao em lại trở trên này? Hẹn hò sao?
Cô giật giật môi đáp:
- Không ạ. Em lên đây là để trải nghiệm làm luận văn ạ. Không phải như anh nghĩ đâu.
Anh nghe thấy thế liền cười trừ:
- Nãy giờ nói chuyện em chỉ hỏi anh có một câu. Không thì trả lời rất ngắn gọn. Không muốn nói chuyện với anh sao?
Cô vội đáp:
- Không phải ạ. Là do em ít nói chuyện với đàn ông lạ ạ. Đặc biệt là lớn tuổi ạ.
Anh nghe vậy thì bất ngờ:
- Hoá ra là vậy. Em có vấn đề suy nghĩ về giới tính sao?
Cô bật cười rồi đáp:
- Không ạ. Là do môi trường em sống không có ít con trai. Từ nhỉ em cũng không tiếp xúc. Lớn lên cũng vậy. Nhưng em cũng có quên một người lớn tuổi ạ. Nếu tính ra thì anh là người đàn ông thứ hai lạ, lớn tuổi mà em nói chuyện nhiều đấy ạ.