Bà lão đưa cho Nhậm Tư Đồ một lọ Paroxetine, cô nhận ra đó chính là loại thuốc mà mình đã kê đơn cho bệnh nhân này. Cô mở nắp ra xem, mới phát hiện thuốc bên trong đã bị tráo đổi. Bà lão tự trách mình: “Bác sĩ Nhậm, chuyện này đều tại tôi cả, tôi không phát hiện ra nó lén đổi thuốc kịp thời nên bây giờ mọi chuyện mới trở nên thế này...”
Bà lão khóc đến cạn nước mắt, Nhậm Tư Đồ nhìn cảnh này, cảm thấy rất đau lòng.
Mãi đến khi về tới trước cửa nhà Thịnh Gia Ngôn, trong đầu Nhậm Tư Đồ vẫn còn hiện rõ dáng vẻ tiều tụy cùng những nếp nhăn hằn trên gương mặt bà lão. Cô vỗ vỗ hai má mình, cố xua những hình ảnh ấy ra khỏi đầu, sau đó mới ấn chuông cửa.
Chỉ một lát sau Thịnh Gia Ngôn ra mở cửa.
Anh mặc một chiếc áo len cổ tròn rộng rãi màu xám đậm, bên trong là một chiếc áo thun màu trắng, kết hợp với chiếc quần dài màu đen, đi chân trần, mái tóc hơi rối, trông hết sức tự nhiên và thoải mái.
Khoảnh khắc trông thấy Thịnh Gia Ngôn, Nhậm Tư Đồ rất muốn cứ thế nhào đến trước mặt anh, cúi đầu là có thể gối lên bờ vai vững chãi này, cho dù chỉ nhận được sự an ủi bằng cách thức im lặng của anh cũng được... Nhưng mong ước ấy chỉ thoáng lướt qua trong một giây liền bị Nhậm Tư Đồ gạt phăng đi. Cô cụp đôi hàng mi xuống, khi ngước mắt lên cảm xúc ấy đã không còn nữa. Cô cởi đôi giày cao gót ra, lướt qua bên cạnh Thịnh Gia Ngôn, đi thẳng vào trong nhà, vừa đi vừa thuận miệng hỏi: “Tầm Tầm đâu?”
Thật ra không cần Thịnh Gia Ngôn trả lời thì Nhậm Tư Đồ cũng đã nhìn thấy Tầm Tầm đang ngồi trên sofa trong phòng khách.
Tầm Tầm ôm trước ngực một hộp cánh gà chiên, vừa gặm cánh gà vừa chăm chú xem ti vi. Trên ti vi đang chiếu bộ phim hoạt hình Cậu bé bút chì, Nhậm Tư Đồ vừa thấy cậu bé đang cởi truồng nhảy múa thì lại đau đầu, lập tức quay lại nhìn về phía Thịnh Gia Ngôn đang ở phía sau mình. “Sao anh lại cho nó xem loại phim hoạt hình sexy thế này?”
Thịnh Gia Ngôn cảm thấy chuyện này chẳng có gì to tát nên lơ đãng nói: “Là nó muốn xem, anh chỉ tôn trọng ý kiến của đương sự mà thôi.”
“Ăn cơm xong còn gọi điện đặt mua cánh gà chiên cũng là ý kiến của đương sự sao?”
Thịnh Gia Ngôn nhún vai, coi như câu trả lời.
Có lẽ đây chính là sự khác nhau cơ bản nhất trong cách giáo dục trẻ nhỏ giữa nam giới và phụ nữ. Anh đã đóng vai thiên thần trước mặt Tầm Tầm thì Nhậm Tư Đồ đành phải đóng vai ác quỷ. Cô đến trước mặt cậu bạn Tầm Tầm đang xem ti vi một cách say sưa kia, đứng chặn giữa thằng nhóc và chiếc ti vi.
Tầm Tầm đột nhiên bị quấy rầy, đang muốn nhăn mặt thể hiện sự bực bội nhưng nhận ra người đang cản tầm nhìn của mình không phải ai khác mà chính là Nhậm Tư Đồ thì lập tức nở một nụ cười nịnh nọt. Tầm Tầm biết Nhậm Tư Đồ không thích cậu bé ăn thức ăn nhanh nên liền ngoan ngoãn đặt hộp cánh gà chiên xuống sofa, không quên len lén mút nước dầu còn dính lại trên những ngón tay.
Nhậm Tư Đồ đang định lấy điều khiển ti vi từ tay Tầm Tầm lại bị cậu bé nhanh tay lẹ mắt tránh được. “Cho con xem thêm một tập, một tập nữa thôi mà…”
Không biết thằng nhóc này học từ đâu ánh mắt bỗng rưng rưng, tỏ vẻ đáng thương. Khi ngẩng lên nhìn Nhậm Tư Đồ, thậm chí hai tay nó còn chắp lại như van lạy, lúc nói lại cố ý kéo dài những âm cuối, khiến người nghe buộc phải mềm lòng.
Trong lúc Nhậm Tư Đồ đang do dự không biết có nên tha cho nó lần này hay không thì Tầm Tầm đã tươi cười hớn hở nhích dần cái mông sang đầu bên kia sofa, như thế sẽ không bị cô chắn mất tivi nữa.
Nhậm Tư Đồ thở dài, đành mặc kệ thằng nhóc vậy. Ngay lúc cô đang chuẩn bị tịch thu hộp cánh gà chiên thì bên cạnh bỗng có một bàn tay vươn tới, cầm lấy cái hộp trước cô. Cô quay lại thì thấy đó chính là Thịnh Gia Ngôn.
Thịnh Gia Ngôn ôm hộp cánh gà chiên, ngồi xuống cạnh Tầm Tầm. Cánh tay anh khẽ vươn ra, bắt lấy cổ tay của Nhậm Tư Đồ, sau đó kéo cô ngồi xuống sofa với họ.
Thịnh Gia Ngôn vừa ăn cánh gà vừa xem phim hoạt hình, ánh mắt chăm chú giống hệt Tầm Tầm, nhưng lại lên tiếng nói với cô: “Em nhìn mình xem, còn không có nguyên tắc hơn cả anh. Nó vừa giả vờ đáng thương một chút là em đã chịu thua.”
Giọng của anh còn mang theo vẻ vui đùa, Nhậm Tư Đồ không biết nên phản bác như thế nào. Hay nói đúng hơn, cô đã bị một chuyện khác làm di dời sự chú ý, quên cả phản bác…
Rốt cuộc là mùi hương nhẹ nhàng, tươi mát của Thịnh Gia Ngôn hay bàn tay nắm lấy cổ tay cô rồi quên lấy về của anh đã cướp mất sự chú ý của cô? Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không phân biệt được nữa.
Sau khi xem thêm một tập, cuối cùng Tầm Tầm cũng chịu theo Nhậm Tư Đồ về nhà trong sự thoả mãn.
Nhậm Tư Đồ lái xe. Tầm Tầm đã quá quen thuộc với mọi thứ trong xe nên không cần người lớn giúp đỡ, cậu nhóc cũng có thể chỉnh được radio. Tầm Tầm vặn âm lượng lớn hơn, một bản tình ca như oán như hờn nhẹ nhàng vang lên.
Đây là một bản tình ca kể về tình yêu đơn phương, Nhậm Tư Đồ chưa nghe đến ba câu là đã chuyển sang kênh khác. Tầm Tầm không cảm thấy hành vi này của cô có gì khác thường, bởi nó đã phát hiện ra thứ làm mình hứng thú…
“Có phải tối nay mẹ đi hẹn hò không?”
Tầm Tầm đột nhiên hỏi như vậy khiến Nhậm Tư Đồ ngẩn người ra. May mà lúc này gặp đèn đỏ, Nhậm Tư Đồ dừng xe lại, quay qua nhìn cậu bé: “Sao con lại hỏi vậy?”
Tầm Tầm im lặng, chỉ nhìn vào mắt cô rồi mỉm cười, như thể đang nói: “Bị con bắt được rồi nhé…” Sau đó, thân hình bé bỏng kia nhoài về phía khe hở giữa ghế phụ nó đang ngồi và ghế lái của cô, trong nháy mắt đã lấy được chiếc áo vest đặt ở băng ghế sau.
“Đây là áo của đàn ông mà.” Tầm Tầm nói chắc như đinh đóng cột.
Thằng nhóc này đúng là tinh ranh. Nhậm Tư Đồ cười bất đắc dĩ: “Đây là áo của bạn mẹ.”
Thế là những câu hỏi của thằng nhóc cứ như súng liên thanh, không ngừng nã về phía Nhậm Tư Đồ: “Chú ấy có cao bằng chú Gia Ngôn không?”
“Chú ấy có đẹp trai bằng chú Gia Ngôn không?”
“Chú ấy có…”
Nhậm Tư Đồ vội vàng ngắt lời của Tầm Tầm: “Con hỏi những chuyện này để làm gì?”
“Mỗi lần chú Gia Ngôn thay mẹ đến họp phụ huynh cho con, khỏi phải nói là con nở mày nở mặt đến thế nào. Lỡ như người đó không bằng chú Gia Ngôn thì…”
Trong đầu Nhậm Tư Đồ bất giác hiện lên hình ảnh của người bạn học cũ kia. Đó là một người hoàn toàn khác với Thịnh Gia Ngôn, nhất là đôi mắt. Ánh mắt của Thịnh Gia Ngôn rất dịu dàng, cả đời này, Nhậm Tư Đồ chưa từng thấy ánh mắt ấy ở một người đàn ông nào khác…
Về tới nhà được một lúc thì Tầm Tầm buồn ngủ. Sau khi dỗ Tầm Tầm ngủ, Nhậm Tư Đồ nghiên cứu bệnh án của bệnh nhân, tra tài liệu một lát rồi chuẩn bị tắm rửa và đi ngủ.
Sau khi tắm rửa xong, Nhậm Tư Đồ đứng trước tấm gương trong nhà tắm, nhìn mình trong gương. Đây là thói quen mà mỗi ngày cô phải làm.
Theo thời gian, hơi nước trên mặt gương cũng dần tan biến, Nhậm Tư Đồ càng nhìn rõ vết sẹo xấu xí trên lưng mình.
Lúc ăn cơm, anh bạn học cũ kia có hỏi cô vì sao lại quan tâm đến bệnh nhân này như vậy, thậm chí còn vượt qua giới hạn, không ngừng giúp chị ta giải quyết những chuyện riêng tư… Đáp án đó ở ngay trên lưng của cô.
Toàn bộ bả vai bên trái của cô là một vết sẹo lớn, giống như một đoá hoa xấu xí đang nở rộ. Mỗi lần tắm rửa xong, Nhậm Tư Đồ đều ngắm nhìn, buộc mình phải quen với sự tồn tại của nó. Năm phút sau, Nhậm Tư Đồ mặc áo ngủ, bước ra khỏi phòng tắm, cảm thấy vết sẹo trên người mình đã dễ coi hơn ngày hôm qua rất nhiều.
Trên đường về phòng ngủ, đi ngang qua sofa, bước chân cô không khỏi khựng lại. Chiếc áo vest kia đang được vắt trên thành sofa.
Những đường may trên chiếc áo này rất khéo léo, mặt vải láng mịn. Năm ngoái cô có tặng cho Thịnh Gia Ngôn một chiếc cà vạt cùng nhãn hiệu này, nhưng cô thấy anh chỉ đeo nó vài lần, có lẽ không thích lắm…
Nhậm Tư Đồ xoa chân mày, đang định bỏ chiếc áo vest xuống thì lại loáng thoáng ngửi được mùi gì đó rất khó ngửi, không phải là mùi thuốc lá mà là mùi chua chua của axit bốc ra từ ống tay áo.
Mùi axit chua này không nồng lắm nhưng lại ngoan cố xộc vào mũi Nhậm Tư Đồ, đánh thức đầu óc mụ mị của cô: Đó là người đàn ông đã che chắn cho cô khỏi bị axit tạt vào…
Lúc này Nhậm Tư Đồ mới nhớ ra, hình như lúc ăn cơm, anh toàn cố ý đặt bàn tay phải bị thương ở dưới bàn.
Anh lạnh nhạt, bình tĩnh, bị thương mà vẫn tỏ ra hết sức nhẹ nhàng, dửng dưng, nhưng những điều này không thể là cái cớ để cô xem nhẹ cơn đau của anh. Huống hồ, cô còn là người hiểu rõ nỗi đau ấy hơn ai hết…
Đó là ngày mà thời tiết đẹp nhất từ khi vào đông đến giờ, bầu trời vô cùng quang đãng. Đúng giờ đi làm, Thời Chung đến Trung Hâm như thường lệ. Trên đường đến phòng làm việc, nhân viên đứng ở hai bên đều chào hỏi anh với vẻ cung kính.
Đợi anh trong phòng làm việc, ngoại trừ những hợp đồng cần được phê duyệt rất quen thuộc kia, còn có một chiếc túi giấy rất lạ.
Thời Chung khẽ nhíu mày, đến bên bàn làm việc, đang định mở túi giấy ra xem thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Sau tiếng gõ cửa, Trợ lý Tôn bước vào. “Giám đốc Chung, mười lăm phút nữa người của công ty xây dựng Lợi Đức sẽ đến, anh phải…”
Thời Chung ngắt lời anh ta: “Đây là…”
Trợ lý Tôn thấy Thời Chung hất hàm về phía cái túi giấy thì lập tức giải thích: “Mới sáng sớm, cái cô mà anh cứu hôm qua đã đến công ty, đưa cái này cho lễ tân và nhờ chuyển cho anh.”
Vẻ mặt của Thời Chung lập tức khác thường khiến Trợ lý Tôn lại phải âm thầm cân nhắc xem có phải mình đã làm sai điều gì nữa không?
Nhưng mà… chắc là không có đâu nhỉ? Anh ta thấy hình như ông chủ của mình và cô gái hôm qua có quen biết nhau, như vậy không thể nói là anh ta đã mang đồ của người lạ vào phòng làm việc của ông chủ được.
Trợ lý Tôn còn đang thấp thỏm thì Thời Chung đã tự tay mở cái túi ra.
Trong đó có đầy đủ các loại thuốc: Thuốc dạng kem, thuốc phun sương, viên nhộng…
Thời Chung liếc mắt nhìn tờ giấy dán trên bình phun, không khỏi mỉm cười.
Anh cười thật tươi với tâm trạng vui vẻ, còn trợ lý Tôn lại trợn tròn mắt nhìn… Anh ta chưa bao giờ thấy ông chủ của mình cười tươi như vậy, giống hệt một đứa trẻ vừa được cho ăn kẹo.
Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Trợ lý Tôn cố vươn dài cổ ra để nhìn xem trên tờ giấy ấy viết những gì. Đáng tiếc là khoảng cách quá xa, anh ta chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy những hàng chữ ngay ngắn. Mà càng nhìn không rõ thì lòng càng thấy tò mò.
Thật ra trên tờ giấy chỉ viết có mười mấy chữ: “Thật là ngại quá, nhưng dù sao cũng rất cảm ơn cậu.” Thời Chung cẩn thận dán tờ giấy trên mặt bàn, xách túi lên, xem xem trong đó còn có thứ gì.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của anh lập tức đông cứng trên môi.
Thời Chung lấy từ trong túi giấy ra một cái áo vest.
Chiếc áo vest được bọc trong nilon của tiệm giặt ủi.
Cô gái đó đã dùng cách thức không cần phải gặp mặt này để trả lại cho anh chiếc áo vest…
“Giám đốc Thời? Giám đốc Thời?”
Mãi đến khi Trợ lý Tôn gọi tới lần thứ tư, Thời Chung mới hoàn hồn lại, liếc mắt nhìn Trợ lý Tôn. Trợ lý Tôn lập tức cảm thấy tim đập thình thịch, vẻ mặt của sếp… đáng sợ quá!
Bởi vì thế cho nên khi Thời Chung vươn tay về phía Trợ lý Tôn, anh ta sợ tới mức nhắm tịt mắt lại theo phản xạ… Bộ dạng này của ông chủ rất giống như muốn đập cho anh ta một trận. Nhưng khi Trợ lý Tôn mở mắt ra, mới phát hiện Thời Chung chỉ quăng cái áo vest trên tay mình cho anh ta mà thôi. “Ném đi.”
Trợ lý Tôn vẫn chưa kịp tỉnh táo lại: “Hả?”
Thời Chung lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, lướt qua Trợ lý Tôn, không nói thêm tiếng nào, rời khỏi phòng làm việc. Chân anh dài, bước lại nhanh nên chỉ trong nháy mắt đã biến mất sau cánh cửa. Trợ lý Tôn thấy thế, vội vàng vắt chân lên cổ chạy theo.
Bước chân của Thời Chung hơi vội vã, anh đi thẳng đến phòng họp lớn ở dưới lầu. Trợ lý Tôn thấy mặt anh vẫn hằm hằm thì không dám nói một tiếng. Mãi đến khi đoàn người của công ty xây dựng Lợi Đức do Phó tổng giám đốc Tưởng Minh Đức dẫn đầu chậm rãi đi vào phòng họp, Trợ lý Tôn mới miễn cưỡng giả vờ đằng hắng vài tiếng để nhắc nhở Thời Chung: “Phó tổng giám đốc Tưởng tới rồi.”
Người vừa đến là một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi. Những người xung quanh đều mặc đồ vest trang trọng, chỉ riêng anh ta mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn thoải mái, chân mang một đôi giày vải. Trong toà nhà văn phòng nơi hầu hết đều là thành phần trí thức ăn mặc chỉn chu này, cách ăn mặc của anh ta toát lên vẻ lập dị, không giống ai.
Thời Chung ngước mắt lên, nhìn lướt qua gương mặt của Tưởng Minh Đức, sau đó thoải mái đứng dậy tiếp đón, nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ, nói chuyện thì hết sức khách sáo và xa cách: “Anh Tưởng.”
Tưởng Minh Đức ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không hề vui vẻ. “Thì ra cậu còn nhớ là nên gọi tôi một tiếng anh.” Sau đó, anh ta cụp mắt nhìn xuống thì thấy Thời Chung đang đeo bao tay hở ngón dùng để phòng vết bỏng lây lan.
“Ủa, tay cậu bị sao vậy?”
Tưởng Minh Đức cố tình làm ra vẻ hết sức ngạc nhiên. Thời Chung chỉ bình thản mỉm cười. “Bị axit văng trúng, không có gì đáng ngại.” Đề tài này chấm dứt tại đây, Thời Chung ngồi xuống bên bàn họp, Trợ lý Tôn cũng cúi người làm ra tư thế “mời”, tỏ ý bảo Tưởng Minh Đức ngồi vào vị trí, cũng hàm ý cuộc hàn huyên giả tình giả nghĩa kia có thể kết thúc tại đây được rồi.
Trong khi bước về phía bàn họp, nụ cười trên mặt Tưởng Minh Đức cũng dần biến mất. “A Chung, dạo này cậu có bản lĩnh quá nhỉ, mới cướp một dự án bất động sản từ tay tôi mà còn có gan hẹn tôi tới ôn chuyện?”
Trên môi Thời Chung vẫn luôn đọng một nụ cười mỉm nhẹ nhàng, nhưng giọng của anh lại bỗng nhiên trở nên sắc bén: “Tôi biết anh Tưởng không có tâm trạng nào để ôn chuyện với tôi, tôi cũng sẽ không nói những lời đại loại như mong anh thứ lỗi. Nói vòng vo tam quốc cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi sẽ nói thẳng luôn vậy. Miếng đất mà công ty xây dựng Lợi Đức mua trước đây nằm ngay bên cạnh khu đất sắp xây dựng dự án của chúng tôi. Bây giờ dự án phát triển ấy đã bị Trung Hâm chúng tôi giành được, đối với các anh mà nói, dù có để dành miếng đất ấy thì cũng chẳng có giá trị gì, chi bằng nhượng lại cho chúng tôi.”
Lúc ấy Tưởng Minh Đức vừa ngồi xuống ghế, lưng còn chưa kịp chạm vào thành ghế thì đã ngẩn người ra… Anh ta nhìn Thời Chung. Trong không khí hiện giờ, gương mặt mỉm cười của chàng trai trẻ này toát lên vẻ kiêu ngạo không che giấu.
“A Chung, tuy tôi không biết rốt cuộc cậu đã dùng cách nào để mượn sức gã họ Lý kia, khiến cho con vịt chết đã vào tay tôi rồi mà còn bay đi mất nhưng cậu nên nhớ rằng những thủ đoạn bây giờ cậu sử dụng đều là những chiêu mà tôi đã xài chán chê để chơi người ta năm xưa. Dùng những phương pháp đã học được từ tôi để đối phó với tôi, vậy mà cậu cũng nghĩ được ra!”
Tưởng Minh Đức không khỏi cười nhạo.
Đã trở mặt với nhau tới mức này, Tưởng Minh Đức cũng không còn lòng dạ nào mà ở đây thêm nữa nên lập tức đứng dậy định bỏ về. Lúc ấy, anh ta lại giống như một đàn anh cực kỳ thân thiện, vỗ vai Thời Chung vẫn đang ngồi đó, gần như là nói một cách sâu xa: “Lần sau nếu muốn hẹn tôi thì đừng có chọn cái phòng họp lạnh tanh này mà hãy tìm chỗ nào đó để uống rượu, rồi gọi cho tôi vài cô em, như thế tôi mới có tâm trạng vui vẻ để bàn chuyện nghiêm chỉnh với cậu.’
Nói xong, anh ta liền dẫn đám người của mình ra về, không thèm quay đầu lại. Thời Chung nhìn những ly nước vẫn chưa được đụng tới trên bàn, nhất thời chìm vào suy tư. Trợ lý Tôn do dự một lát rồi mới hạ thấp giọng, hỏi: “Giám đốc Thời, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Thời Chung không nói không rằng, chỉ đưa mắt nhìn về phía hướng Tưởng Minh Đức bỏ đi, môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt. Tuy Trợ lý Tôn chỉ mới theo anh hai năm nhưng vẫn có thể nhận ra trong nụ cười nhạt này ẩn chứa vẻ chắc chắn vì đã nắm được mọi thứ trong tay. Vì thế, trái tim đang thấp thỏm, bất an của Trợ lý Tôn liền bình tĩnh trở lại. Thời Chung hỏi: “Khi nào thì người của Thời Dụ đến?”
Trợ lý Tôn vội vàng mở lịch trình trong Ipad ra xem: “Một tiếng rưỡi nữa.”
Một tiếng rưỡi sau, bộ phận thiết kế mà Thời Chung đã bỏ ra một khoản thù lao hậu hĩnh để mời về bước vào Trung Hâm, Thời Chung vẫn tiếp đón họ trong phòng họp lớn đó.
Văn phòng kiến trúc có tên Thời Dụ này nổi tiếng số một trong giới bất động sản. Trước mặt kiến trúc sư trưởng, Thời Chung chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất: “Tôi muốn trong vòng mười ngày, các anh phải tìm được một lý do hoàn hảo để Uỷ ban giám sát công trình cho phép chúng ta sử dụng bản thiết kế đã chỉnh sửa sau khi cạnh tranh. Bản thiết kế chỉnh sửa nhất định phải che kín miếng đất bên cạnh, không chừa cho nó một cơ hội nào có thể khai thác được.”
Trên màn chiếu trong phòng họp lớn là hình ảnh 3D của khu đất xây dựng dự án. Thời Chung ngồi trên ghế dựa vẻ hết sức nhàn nhã, dùng bút hồng ngoại đánh dấu khu vực ở góc dưới bên trái của mô hình 3D, nhấn mạnh: “Chính là miếng đất này, tôi muốn nó trở thành một miếng đất vô dụng.”
Trong lúc các kiến trúc sư đang ngơ ngác nhìn nhau thì Trợ lý Tôn đã giật mình hiểu ra. Anh ta nhìn cái khu vực bị Thời Chung dùng bút hồng ngoại đánh dấu kia… Chẳng phải đó chính là miếng đất mà công ty xây dựng Lợi Đức đang để dành sao?
Trợ lý Tôn không kìm được liếc mắt nhìn ông chủ, trong lòng thầm giơ ngón tay cái lên thán phục.
Bộ phận thiết kế mà Thời Chung mời về không hổ là đội quân tinh anh nhất trong cả nước, quả nhiên mười ngày sau họ đã trình lên phương án khiến Thời Chung tuyệt đối hài lòng. Tin tốt này khiến cho tâm trạng của Thời Chung vui vẻ một cách hiếm thấy. Ngay cả trong lúc ăn trưa, nghe Trợ lý Tôn báo cáo lịch trình dự kiến dày đặc của mình, anh cũng không cảm thấy buồn bực chút nào. Ngoại trừ đôi lúc vô tình nhìn sang một toà nhà nào đó ở ngoài cửa sổ, tâm trạng anh bỗng nhiên sa sút một cách vô cớ.
Tuy toà nhà ấy chỉ cách Trung Hâm có một con đường, cách nhà ăn mà anh đang ngồi nhiều lắm vài trăm mét nhưng anh chưa từng đặt chân đến đó. Dù vậy, anh vẫn biết rất rõ phòng khám tâm lý kia nằm ở tầng bao nhiêu…
Thời Chung phát hiện mình đã thất thần trong giây lát, bèn đưa tay xoa trán, thu hồi ánh mắt, tiếp tục vừa ăn cơm vừa nghe Trợ lý Tôn báo cáo lịch trình làm việc: “Bảy giờ tối nay dùng cơm với người của Uỷ ban giám sát công trình, mười giờ thì…”
Thời Chung đang vừa nghe vừa cúi đầu ăn cơm, đột nhiên không thấy Trợ lý Tôn nói gì nữa nên ngẩng đầu nhìn, thấy cửa phòng bị đẩy ra, sau đó Tần Tuấn Vĩ đi vào.
Trợ lý Tôn lập tức bỏ Ipad xuống, nhiệt tình chào hỏi: “Chào bác!”
“Vẫn chưa ăn cơm à?” Ông lão nhìn thấy Trợ lý Tôn thì vui cười hớn hở, nhưng khi quay sang nhìn Thời Chung thì không kìm được mà sa sầm nét mặt.
Thời Chung thấy người tới là bố mình thì lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm, như thể không hề nhìn thấy ông.
Ông Tần lập tức tỏ vẻ bất mãn. “Con làm trò gì trước mặt bố thế?”
Thời Chung vẫn giữ vẻ mặt bình thản, anh đặt đôi đũa xuống, nói với Trợ lý Tôn: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Trợ lý Tôn thấy hai cha con này chuẩn bị vung đao rút kiếm thì vội vàng chuồn đi thật nhanh. Trong chốc lát, căn phòng chỉ còn lại Thời Chung và bố mình.
Thời Chung dùng khăn ăn lau miệng, giọng nói vẫn bình thản như trước: “Tìm con có chuyện gì không?”
Ông lão ghét nhất là bộ dạng thờ ơ kiểu cách này của anh nên lập tức giật lấy cái khăn ăn trên tay Thời Chung ném lên mặt bàn: “Đừng có ở đó mà ra vẻ thượng lưu quý tộc với tao. Mày là con tao, bản chất mày thế nào, xuất thân ra sao, tao rõ hơn ai hết con ạ!”
Cho dù là thế, Thời Chung vẫn không thèm nhìn ông lấy một cái. Anh hoàn toàn không còn hứng thú để ăn cơm nữa nên đứng dậy chuẩn bị ra ngoài: “Con còn có chuyện, đi trước đây. Bố muốn ăn gì thì cứ tự nhiên mà gọi. Bố không muốn ăn một mình thì con bảo Tiểu Từ qua ăn với bố.”
“Đứng lại đó cho tao!”
Đến lúc ấy, Thời Chung mới chịu quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt ông. Ánh mắt của anh rất lạnh nhạt, giọng nói cũng hết sức thờ ơ, như thể đang nói chuyện râu ria không quan trọng: “À đúng rồi, bố vừa hỏi con hôm nay là ngày gì ư? Hôm nay là ngày giỗ của em gái con. Vào ngày này, con không muốn ăn cơm với người đã gián tiếp hại chết nó, như thế chắc là không vấn đề gì chứ?”
Thậm chí anh còn nhếch khoé môi, trông giống như là mỉm cười. Nhưng đáng tiếc trong mắt của ông Tần, nụ cười đó tràn ngập vẻ trào phúng.
Chiều hôm ấy, Nhậm Tư Đồ ở phòng khám chờ ông Tần đến như đã hẹn, nhưng đến ba giờ chiều mà vẫn không thấy bóng dáng ông lão đâu. Trong sổ ghi chép của cô, ông lão này đã bị ghi lại rất nhiều việc xấu. Không trộm ví tiền của cô thì cũng trễ hẹn hoặc là lỡ hẹn, không chịu phối hợp điều trị. Có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến phòng khám tâm lý trước kia phải chuyển ông lão sang chỗ khác… Nhậm Tư Đồ nhờ trợ lý gọi điện để xác nhận tình hình của ông lão nhưng vẫn không liên lạc được. Mãi đến khi cô sắp hết giờ làm việc, tài xế Tiểu Từ mới gọi tới cho cô, thông báo tình hình: “Thật lòng xin lỗi cô, ông lão cãi nhau với người nhà một trận nên giận dỗi, không chịu đi đến chỗ cô.”
Nhậm Tư Đồ cúp máy trong sự bất đắc dĩ. Lúc rời khỏi phòng làm việc, thấy cửa phòng khám của Mạc Nhất Minh đang khép hờ, cô ngẫm nghĩ giây lát rồi đổi sang vẻ mặt tươi cười, gõ cửa phòng làm việc của anh bạn đồng nghiệp.
“Mời vào!”
Mạc Nhất Minh đang ngồi trước máy tính soạn văn bản, trong phòng làm việc chỉ có tiếng lạch cạch của bàn phím. Nhậm Tư Đồ đứng dựa vào khung cửa, cân nhắc rồi dè dặt thăm dò: “Bác sĩ Mạc, anh có muốn khiêu chiến với một ca có độ khó cao không?”
Nghe cô nói thế, tiếng gõ bàn phím dừng lại một chút, sau đó lại vang lên. Mạc Nhất Minh vừa tiếp tục đánh máy vừa không thèm ngẩng lên mà đặt điều kiện ngay: “Trừ phi em sắp xếp cho anh và Tôn Dao một bữa ăn lãng mạn dưới ánh nến, nếu không thì… đừng có mơ anh sẽ tiếp nhận điều trị cho ông Tần Tuấn Vĩ kia thay em.”
Đàm phán không thành, Nhậm Tư Đồ hậm hực rời khỏi đó.
Sau khi đón Tầm Tầm tan học, cô dẫn cậu nhóc đi siêu thị, nhưng trong đầu lại không ngừng nghĩ đến chuyện công việc, cho đến khi Tầm Tầm đột nhiên hỏi: “Đây có phải là Tôn Dao không?”
Nhậm Tư Đồ ngẩn ra, lúc ấy mới hoàn hồn lại nhìn sang Tầm Tầm, thấy cậu bé đang chỉ vào bao bì của một món thực phẩm trên cái giá bên cạnh… Đúng là Tôn Dao thật.
“Là dì ấy đấy.”
Nghe Nhậm Tư Đồ trả lời như thế, Tầm Tầm không nhịn được phải lấy một bao từ trên giá xuống, ngắm nghía tỉ mỉ, cuối cùng nghiêm túc rút ra một kết luận: “Có vẻ không giống với dì ấy lắm.”
“Photoshop nên mới vậy.”
“Là sao ạ?”
“Đó là công cụ chỉnh sửa khiến cho bức ảnh trở nên đẹp hơn.”
“À…” Tầm Tầm gật đầu, không khỏi cảm thán. “Rõ ràng là chỉnh sửa mặt dì ấy thành mặt hồ ly, nói chung ở ngoài dì ấy vẫn đẹp hơn.”
Nhậm Tư Đồ mỉm cười, không trả lời cậu nhóc. Cô vừa đẩy xe hàng về phía trước vừa nghĩ nếu kể cho Tôn Dao nghe những lời Tầm Tầm mới nói thì bảo đảm cô ấy sẽ cười tươi như hoa.
Tầm Tầm bị bỏ lại đằng sau cách Nhậm Tư Đồ không xa. Cậu nhóc đứng trước kệ để hàng, nghiêm túc ngắm nghía gương mặt hồ ly trên bao bì sản phẩm.
Đúng lúc này, ánh mắt của Tầm Tầm vô tình bắt gặp một người len lén nhét “Tôn Dao” vào trong áo. Cậu bé liền ngẩn người ra.
Sau đó cậu bé vội ngẩng đầu lên, thấy ông lão đó đã giấu xong món hàng kia vào trong người.
Tần Tuấn Vĩ giữ chặt lớp áo, đang chuẩn bị bỏ đi như không có việc gì thì bất ngờ có một bóng người nhỏ bé lao ra chắn trước mặt ông lão.
Tần Tuấn Vĩ ngẩn người ra, cúi đầu nhìn thì thấy đó là một cậu bé.
Thằng bé ngửa đầu thật cao, rất có phong thái của một công an. “Sao ông lại ăn trộm đồ?”
“Ai nói là ông đang trộm đồ?” Tần Tuấn Vĩ nói dối mà không biết đỏ mặt, vòng qua người cậu nhóc định bỏ đi. Ai ngờ thằng nhóc này rất nhanh nhẹn, trong nháy mắt nó đã ngăn ông lại.
Tầm Tầm chỉ vào chỗ áo hơi nhô lên của ông lão, nói: “Cháu thấy hết rồi, ông đừng có ngụỵ biện.”
Tần Tuấn Vĩ mỉm cười. Gương mặt nhỏ nhắn nhưng đầy kiên nghị này thật khiến người ta muốn tiếp tục tranh luận với cậu bé: “Ui da, cháu có biết ngụy biện có nghĩa là gì không? Nhóc con à, đừng có nói bậy nhé.”
Tầm Tầm bị ông lão hỏi nên nghẹn họng, nghiêng đầu nghĩ xem từ “ngụy biện” có thể dùng được trong trường hợp này hay không…
Còn Tần Tuấn Vĩ, sau khi nhìn cậu bé thêm một lúc thì không khỏi suy tư. “Có phải ông đã gặp cháu ở đâu rồi không?”
Tầm Tầm lập tức trưng lại vẻ mặt nghiêm nghị kia. “Đừng có bắt quàng làm họ với cháu, cháu sẽ không để cho ông đi đâu.”
Ngay trong lúc hai ông cháu một già một trẻ này đang giằng co với nhau thì Nhậm Tư Đồ phát hiện Tầm Tầm không theo kịp mình nên quay đầu lại, lúc ấy cô mới nhìn thấy Tầm Tầm đang nói gì đó với một ông lão đứng quay lưng về phía cô.
Nhậm Tư Đồ đành phải đẩy xe về chỗ cũ. “Tầm Tầm?”
Nghe thấy tiếng gọi, không chỉ có Tầm Tầm nhìn về phía cô mà ngay cả ông lão kia cũng quay đầu lại.
Nhậm Tư Đồ ngạc nhiên. “Bác Tần?”
Tối hôm ấy, lẽ ra Thời Chung phải mời người ta dùng cơm, nhưng khi anh vừa đứng dậy, định đến nhà hàng thì bỗng nhiên nhận được điện thoại cầu cứu của Tiểu Từ. “Ông lão lại biến mất rồi anh ơi!”
Thời Chung bước nhanh về phía chiếc xe đang đợi sẵn ở dưới lầu, không hề có chút gì gọi là lo lắng, chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Chẳng phải hôm nay ông ấy có hẹn với bác sĩ tâm lý sao?”
“Tôi và ông Tần rời khỏi chỗ của anh thì liền dời lại cuộc hẹn với bác sĩ tâm lý. Kết quả ông lão nói muốn ra ngoài cho khuây khoả. Tôi đoán chắc ông ấy lại ngứa tay nên theo sát phía sau. Tiếp đó hình như ông lão phát hiện ra tôi đang đi theo nên dụ tôi đi tới đi lui vài vòng trong siêu thị khiến tôi choáng váng. Thế là tôi… để lạc mất ông lão.”
Thời Chung cũng không quan tâm cho lắm. Trợ lý Tôn đã bước nhanh về phía trước để mở cửa xe cho anh. Anh vừa ngồi vào xe vừa quả quyết nói: “Ông ấy chơi cái trò mất tích này cũng mười mấy lần rồi, kệ ông ấy đi.”
Nói xong liền cúp máy.
Bữa tối hôm ấy ăn từ bảy giờ cho tới gần mười giờ mới xong, lúc đầu gọi rượu trắng sau chuyển thành rượu đỏ, sau đó lại tiếp tục hát karaoke. Trước nay tửu lượng của Thời Chung rất tốt nhưng khi từ trong phòng karaoke bước ra thì cũng đã say đến choáng váng đầu óc.
Xe từ từ rời khỏi quán karaoke, Thời Chung khẽ nhăn mày, hạ cửa xe xuống cho gió thổi vào để người tỉnh táo hơn đôi chút. Trợ lý Tôn ngồi ở ghế phụ lái liếc nhìn Thời Chung qua kính chiếu hậu, lắc đầu bất đắc dĩ. Người không có chỗ dựa tốt muốn phát triển thì chỉ có nước phải bán mạng…
Thời Chung say mèm. Điện thoại đổ chuông hết lần này đến lần khác nhưng anh chẳng còn hơi sức đâu mà nghe, cuối cùng Trợ lý Tôn phải ấn nút nghe, đưa điện thoại đến sát bên tai anh. “Là điện thoại của Tiểu Từ…”
Thời Chung xoa xoa hai bên thái dương rồi nhận lấy điện thoại. Anh còn chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia đã truyền tới giọng nói nôn nóng của Tiểu Từ: “A Chung, đến giờ ông lão vẫn chưa về nhà.”
Thời Chung ngồi thẳng dậy một cách khó nhọc. Đầu óc anh ngừng hoạt động trong vài giây. Sau đó mới bị những lời của Tiểu Từ khiến cho tỉnh táo lại. Trước đây, mỗi lần Tần Tuấn Vĩ chơi trò mất tích, không quá năm tiếng đồng hồ ông lão đã chủ động xuất hiện, nhưng bây giờ…
Thời Chung nhìn đồng hồ đeo tay xong, lập tức tỉnh táo vài phần.
Anh cầm điện thoại, khó nhọc rướn người về phía trước, vỗ vào lưng ghế dựa khiến Trợ lý Tôn phải quay đầu lại. “Hình như lần trước tôi có bảo cậu cài một phần mềm định vị vào trong điện thoại của ông ấy đúng không?”
Trợ lý Tôn ngẫm nghĩ một lát rồi vội vàng lôi điện thoại ra kiểm tra và nhanh chóng xác định được vị trí của ông lão. Chiếc xe quay đầu lại, chạy nhanh về phía mục tiêu đã định. Cửa sổ bên cạnh Thời Chung vẫn luôn được hạ xuống, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, gió thổi vào cũng mạnh thêm. Anh chống tay lên thái dương, ngắm nhìn khung cảnh ban đêm tràn ngập không khí Giáng sinh ở hai bên đường. Nhưng khi những hình ảnh ấy rơi vào trong mắt một người đã chếnh choáng men say như anh thì chỉ còn lại những cái bóng lần lượt xẹt nhanh qua hai bên, không có chút gì ấm áp, vui vẻ của ngày lễ.
Trợ lý Tôn biết ông chủ của mình không thích bất cứ ai can thiệp vào chuyện giữa hai cha con họ nên khi Thời Chung từ chối, không cho anh ta xuống xe theo thì anh ta cũng không nằng nặc đòi xuống mà chỉ ngồi lại trong xe. Nhìn Thời Chung lảo đảo bước vào khu nhà xa lạ, mãi đến khi bóng dáng của anh biến mất sau cánh cổng lớn của khu nhà, Trợ lý Tôn mới không khỏi nghi hoặc ngẩng lên nhìn toà nhà chung cư trước mặt này… Sao anh lại biết ông lão có bạn bè ở trong khu này nhỉ?
Một lát sau, Thời Chung đến trước cửa của một căn hộ xa lạ. Tầng này tổng cộng có ba căn hộ, đáng tiếc dù điện thoại có nhạy và chính xác tới đâu thì cũng chỉ có thể định vị được tầng lầu này…Thời Chung cúi đầu nhìn vị trí định vị trên màn hình điện thoại…Về phần là căn hộ nào thì anh chỉ có thể gõ cửa từng nhà mà hỏi thôi.
Anh ấn chuông, rất lâu sau mới có người ra mở cửa. Thời Chung vốn đứng không vững nên phải dựa vào cánh cửa, bây giờ cửa được người ta mở ra nên anh lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất. May mà ngay sau đó, anh liền được người ta nhanh nhẹn đỡ lấy. Thời Chung chỉ loạng choạng một chút rồi dựa vào bờ vai của một người thấp hơn anh rất nhiều.
Nhậm Tư Đồ sợ tới nỗi giật cả mình.
Mùi rượu nồng nặc bỗng dưng ập vào mũi, một bóng người cao lớn cứ thế dựa vào người cô. Nhậm Tư Đồ chưa kịp la lên thì đã bị sức nặng bất ngờ đè tới làm cho phải thụt lùi vài bước, đến khi lùi sát vách tường thì cô mới có thể đứng vững.
Nhậm Tư Đồ đang định đẩy người kia ra nhưng đúng lúc này, cô lại nhìn rõ gương mặt hơi cúi xuống của đối phương.
“Thời Chung?”
Tiếng kinh hô của cô rất lớn, khiến anh bực mình, hơi ngước mắt lên.
Thời Chung cảm thấy lẽ ra lúc này mình phải được đặt nằm trên sofa hoặc lên giường mới đúng. Anh rất muốn mở mắt ra nhưng lại không thể mở nổi, chỉ mệt mỏi chau mày lại.
Dường như có người vỗ vỗ vào mặt anh khiến anh hơi bực mình, phải dùng chút sức lực sau cùng để gạt bàn tay đáng ghét ấy ra. Anh cố sức hé mắt ra, xem xem rốt cuộc là ai không biết tốt xấu, quấy rầy mộng đẹp của mình. Nhưng sau đó anh chợt ngẩn người… vì nhìn thấy một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ,
Biểu cảm trên gương mặt kia, Thời Chung quen thuộc hơn ai hết. Mỗi lần hối thúc anh nộp bài tập, cô gái này lại có bộ dạng ấy - có vẻ hơi bực bội nhưng lại không biết làm sao với anh. Chính là vẻ mặt ấy mà anh ngày càng thích nộp bài tập tiếng Anh muộn. Anh nộp càng muộn thì cô càng phải tới hối anh hết lần này đến lần khác.
Bây giờ nghĩ lại thì trò đùa ấy có vẻ hết sức ngây thơ, nhưng năm đó anh lại làm hoài không biết chán.
Là mơ sao? Nhưng tại sao khi tay cô chạm vào mặt anh, cảm xúc lại chân thật như thế…
Cho dù là vậy, Thời Chung vẫn để mặc cho men say điều khiển mình, sau đó nhắm mắt lại lần nữa. Nhưng sự thật tàn nhẫn lại hiện về: Thật ra thì cô gái này rất ít khi bước vào trong giấc mộng để quấy rầy anh.
Có điều chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt bực bội nhưng không làm gì được của cô, Thời Chung lại không kìm được mà bật cười.
Nhậm Tư Đồ không hiểu anh đang cười cái gì. Cô bưng tới một ly nước nhưng lại bị anh vung tay lên làm đổ mất. Nhìn tấm thảm dưới đất bên cạnh sofa bị ướt một mảng, Nhậm Tư Đồ rất muốn túm anh lên, quẳng ra khỏi cửa cho khuất mắt.
Nhưng anh rất cao, lại rất nặng, nên trên thực tế, những gì Nhậm Tư Đồ có thể làm được chính là tiếp tục vỗ vỗ vào mặt anh, sau đó lay vai anh. “Tỉnh lại đi!”
Khi Nhậm Tư Đồ gọi anh “tỉnh lại đi” đến lần thứ ba, cuối cùng cái người trên sofa kia cũng có chút phản ứng… Nhưng anh lại càng thêm bực hội mà nhíu mày, miệng còn bất mãn lẩm bẩm: “Ồn chết được…”
Nói xong, anh lập tức quơ tay giữ chặt lấy gáy cô, sau đó kéo cô áp sát xuống, dùng môi mình lấp kín cái miệng đang không ngừng lải nhải kia…
Thời Chung bị cơn đau như muốn vỡ đầu làm cho thức tỉnh.
Anh chống tay ngồi dậy, ánh mặt trời buổi sớm chiếu xiên vào phòng qua khung cửa sổ bên cạnh cách anh không xa, nhắc cho anh biết một ngày mới lại bắt đầu. Mọi thứ trước mắt anh như đều được tắm mình trong hương vị ấm áp của buổi sớm mai, kể cả ly nước lọc được đặt trên chiếc bàn trà bên cạnh anh…
Khoan đã, bàn trà?
Thời Chung không khỏi ngẩn người ra, vô thức cúi đầu quan sát chỗ mình đang ngồi hiện giờ. Đó là một cái sofa làm bằng vải bố. Anh lại ngẩng lên nhìn lướt qua bức tường có gắn ti vi ở phía đối diện, ký ức mới từ từ trở về với anh sau cơn say, khiến Thời Chung bỗng nhiên nhớ tới lý do tại sao hôm qua mình lại chạy tới đây.
Thời Chung đưa tay sờ soạng khắp mặt sofa, tìm điện thoại di động của mình. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên, cắt ngang hành động của anh…
“Chú đang tìm gì vậy?”
Thời Chung lập tức đề cao cảnh giác, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Lúc ấy anh mới phát hiện có một cậu bé nãy giờ vẫn ngồi trên chiếc sofa đơn phía đối diện.
Chân cậu bé cách mặt đất một khoảng, cứ không chịu để yên mà luôn đung đưa tới lui khiến đầu óc Thời Chung cũng choáng váng theo. Cậu bé có bộ dạng như một ông cụ non, vừa uống sữa vừa nhìn Thời Chung bằng ánh mắt thăm dò vì tò mò.
“Chú tên là gì?” Cậu bé lại hỏi anh.
Thời Chung vô thức nhíu mày lại.
Không đợi anh trả lời, nó liền hỏi tiếp: “Chú bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chú cao bao nhiêu?”
“Chú và mẹ cháu quen biết nhau như thế nào?”
“Chú có thật lòng với mẹ cháu không?”
Thời Chung hoàn toàn không hiểu thằng nhóc này đang nói cái gì nên chân mày không khỏi càng lúc càng nhíu chặt. Mãi đến khi hỏi xong một tràng, nó mới tổng kết nói: “À đúng rồi, chú mau cai thuốc, cai rượu đi, cháu không muốn bố cháu lại là người thích hút thuốc, uống rượu…”
Cuối cùng Thời Chung cũng không nhịn được, ngắt lời cậu bé: “Đợi đã!”
Thằng nhóc rất hợp tác lập tức ngậm miệng lại. Thời Chung cân nhắc xem nên dùng từ ngữ như thế nào để cậu bé có thể hiểu những lời anh sắp nói. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh cũng hoàn toàn không hiểu gì về việc này nên chân mày càng nhíu chặt hơn, lên tiếng hỏi: “Cháu có thể giải thích cho chú một việc trước được không, từ khi nào thì chú có thêm một đứa con vậy?”
Cậu bé vừa nghe xong lập tức quýnh lên, sắc mặt của nó còn dữ dằn hơn cả anh. “Chú không muốn chịu trách nhiệm sao?”
“Chú…”
Thời Chung vừa định giải thích thì bỗng nhìn thấy một đôi bàn tay nhỏ nhắn đột nhiên thò tới từ phía sau sofa nơi thằng nhóc ngồi, trong nháy mắt nó đã bị bế bổng lên…
Chủ nhân của đôi tay ấy nói với cậu bé bằng giọng nói bất đắc dĩ: “Con đừng nói bậy.”
Giọng nói này…
Thời Chung nhất thời ngạc nhiên tới nỗi nhướng mày lên nhìn, sau đó đập vào mắt anh chính là gương mặt ngượng ngùng của Nhậm Tư Đồ.
Thằng nhóc này dám tự ý làm bậy, gặp ai cũng nhận là chồng của cô, như thế sao cô có thể không xấu hổ cho được.
Cho dù bộ não của anh có hoạt động nhanh nhạy tới đâu đi nữa, gặp phải tình huống này cũng chỉ biết ngẩn ngơ mà nhìn thôi. Lúc này, Thời Chung đã bị hàng ngàn dấu chấm hỏi vây quanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhậm Tư Đồ ôm thằng bé vào phòng ăn phía trước. Còn thằng nhóc xấu xa ấy lại gác cằm lên vai Nhậm Tư Đồ và không quên nheo mắt nhìn Thời Chung với vẻ mặt đầy ý cảnh cáo, như thể đang nói: “Chú chờ đó rồi biết…”
Nhậm Tư Đồ đặt Tầm Tầm lên chiếc ghế dựa bên cạnh bàn ăn, nhét vào tay nó đôi đũa tập ăn dành cho trẻ con: “Con ngoan ngoãn ăn sáng cho mẹ.”
Sau đó, cô định đi ra. Ai ngờ trong nháy mắt Tầm Tầm đã tuột khỏi chiếc ghế và định chạy vào phòng khách. May mà Nhậm Tư Đồ nhanh tay, chộp được nó và đặt lên ghế đè hai đầu vai đang nhúc nhích vì cố kháng cự kia lại rồi nhắc nhở một lần nữa: “Ngoan nào!”
Lúc ấy Tầm Tầm mới bĩu môi, không cam tâm cầm đôi đũa tập ăn lên chọc mạnh vào đĩa trứng ốp la trước mặt.
Khi đó, Nhậm Tư Đồ mới yên tâm quay lại phòng khách, có một nỗi phiền phức lớn đang đợi cô ở đó. Nhậm Tư Đồ cố làm cho vẻ mặt mình trở nên tự nhiên hơn, cô ngồi xuống chiếc sofa đơn mà Tầm Tầm vừa ngồi.
Thời Chung chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Ngoại trừ việc thằng nhóc xấu tính kia rất giống cậu bé mà anh từng nhìn thấy trên bức ảnh, ngoại trừ việc anh nhớ ra hôm qua mình tới đây để tìm ông bố ý thức của anh vẫn rất lộn xộn. Thấy Nhậm Tư Đồ bước tới gần, ngồi xuống chiếc ghế, anh mới lấy lại thần trí, nở một nụ cười vừa phải. “Chào buổi sáng.”
Nhậm Tư Đồ ngẩn ra. “…Chào buổi sáng.”
Sau đó, hai người nhìn nhau trong im lặng. Thời Chung nghĩ một lát, cảm thấy mình cần phải giải thích với cô đôi chút để tránh cho người ta tưởng rằng anh là một kẻ bị thần kinh, chuyên mò tới đập phá nhà người khác. Anh vuốt lại cổ áo sớm đã bị nhàu nát trong lúc nằm ngủ, ngồi thẳng dậy, nghiêm nghị nói: “Thật ra… chuyện là như thế này. Tối hôm qua bố tôi bỗng nhiên mất tích, tôi định vị được ông ấy đang ở đây nên mới đường đột xông vào.”
Thời Chung dừng lại một chút, đợi phản ứng của cô thì thấy cô hơi cụp mắt như đang suy tư điều gì, sau một lát, chừng như hiểu ra, cô ngẩng đầu nhìn anh. “Bác Tần là bố của cậu à?”
Thời Chung gật đầu, lúc ấy mới nói tiếp: “Nhưng lúc ấy tôi say rượu nên chỉ nhớ mình ấn chuông…”
Anh nói tới đây, dường như cô gái trước mặt nhớ tới một chuyện gì đó khiến cô bối rối nên chân mày khẽ chau lại. Trong mắt Thời Chung, vẻ mặt này trông hết sức thú vị.
Nhưng khi anh đang định nheo mắt lại để ngắm nhìn cho thật kĩ thì cô đã khôi phục vẻ mặt bình thường. “Đúng là bác Tần có đến nhà tôi nhưng khoảng mười giờ tối, bác ấy đã đi rồi.”
Nhậm Tư Đồ vừa nói vừa đứng dậy, đi về phía tủ để đồ trang sức, sau đó lấy từ trong đó ra một chiếc điện thoại di động, trả lại cho Thời Chung. “Bác ấy để quên cái này ở nhà tôi.”
Lúc này, Thời Chung mới rời mắt khỏi người cô, cúi đầu kiểm tra chiếc điện thoại.
Di động được đặt ở chế độ im lặng. Anh tiện tay mở mục gọi nhỡ ra, cả một hàng toàn là: Tiểu Từ, Tiểu Từ, Tiểu Từ. Trợ lý Tôn, Trợ lý Tôn, Trợ lý Tôn. Thằng xấu xa…
“Thằng xấu xa” có lẽ chính là anh. Thời Chung cất điện thoại, không biết nên giận hay nên cười.
Nhưng hình như lúc này còn có một vấn đề lớn hơn đang đợi anh giải quyết… Thời Chung cân nhắc một lát để lựa chọn từ ngữ rồi do dự hỏi cô: “Tối qua có phải tôi say rồi lên cơn không?”
“Sao cậu lại hỏi thế?”
Cô đột nhiên nhìn anh với ánh mắt đầy cảnh giác. Ánh mắt ấy khiến Thời Chung thoáng cảm thấy hình như mình đã hỏi đúng chỗ. Anh hơi hất cằm, chỉ về phía phòng ăn. “Cậu nhóc đó vừa nói với tôi vài chuyện…”
Nói tới đây, anh liền dừng lại, thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía nhà ăn, chuyển sang nhìn Nhậm Tư Đồ với ánh mắt sâu xa.
Nhậm Tư Đồ cười gượng vài tiếng. “Lúc đó nó ngủ rồi, biết cái gì đâu chứ?” Nói xong, cô phát hiện dường như lời của mình không ổn cho lắm nên chán nản cắn môi, dừng một chút rồi lại mỉm cười đính chính: “Yên tâm đi, cậu chỉ nằm im ở đó ngủ cả đêm mà thôi, không có lên cơn gì hết. Nó là một đứa trẻ con, mới sáng sớm thức dậy nhìn thấy trong nhà mình có thêm một người đàn ông xa lạ nên khó tránh khỏi việc tò mò.”
“Vậy thì tốt rồi…” Tuy ngoài miệng nói là tốt nhưng trong giọng của anh lại ẩn chứa chút tiếc nuối…
Nhậm Tư Đồ chưa kịp nghiền ngẫm kĩ giọng điệu kỳ lạ của Thời Chung thì anh đã đứng dậy. “Nếu bố tôi đã đi về từ tối qua thì tôi cũng không dám quấy rầy nữa. Tạm biệt.”
Nhậm Tư Đồ gật đầu, định đứng dậy tiễn anh nhưng còn chưa đi đến cửa, cậu nhóc Tầm Tầm nãy giờ vẫn ngồi trong phòng ăn canh chừng cuối cùng cũng có được cơ hội, lập tức chạy từ trong phòng ăn ra. “Không được đi!”
Trong nháy mắt, Tầm Tầm đã vọt tới trước mặt Thời Chung, không tiếng nào mà dang hai tay, ôm lấy chân anh.
Tầm Tầm ôm chân Thời Chung rất chặt, Nhậm Tư Đồ muốn kéo ra cũng không được nên bực tới nỗi giậm chân mắng. “Chú ấy có việc phải đi, con thả chú ấy ra được không?”
Thời Chung không chấp nhặt, ngược lại còn an ủi Nhậm Tư Đồ: “Xem ra thằng bé này vừa gặp là đã thấy mến tôi.” Nói xong lại còn xoa đầu Tầm Tầm như an ủi, nói với nó: “Hay là thế này đi, cuối tuần này chú hẹn cháu và mẹ ra ngoài chơi được không?”
Anh không phải là người đầu tiên hiểu lầm Tầm Tầm là con của cô nên Nhậm Tư Đồ cũng không định giải thích. Tầm Tầm nghe Thời Chung nói thế thì ngửa đầu lên, tỏ vẻ hết sức nghiêm túc. “Chú nói thì phải giữ lời đấy!”
Thời Chung không khỏi bật cười nhưng không vội vã trả lời cậu bé ngay. Nhậm Tư Đồ thấy anh dùng điện thoại di động của ông Tần để nhắn vội một tin nhắn rồi gửi đi. Cô còn chưa hiểu ra anh đang định làm gì thì chiếc điện thoại để trong túi áo của cô đã vang lên tiếng chuông báo hiệu tin nhắn.
Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp lấy ra xem thì Thời Chung đã cúi thấp người, để tầm mắt ngang hàng với Tầm Tầm, nói với cậu bé: “Chú đã nhắn số điện thoại của mình vào di động của mẹ cháu. Nếu chú dám nuốt lời thì cháu có thể bảo mẹ gọi tới để hỏi tội chú.”
Lúc ấy Tầm Tầm mới thả chân Thời Chung ra nhưng vẫn không cam tâm tình nguyện lắm.
Nhậm Tư Đồ tiễn bạn học cũ ra cửa, sau khi nhìn thấy anh rời khỏi mới đưa tay đóng cửa lại. Rốt cuộc cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa quay người lại, cô liền phát hiện Tầm Tầm vẫn còn lưu luyến, bịn rịn nhìn ra cánh cửa đã đóng chặt. Nhậm Tư Đồ không khỏi tò mò nhìn cậu bé. “Hôm nay con thật là lạ, rốt cuộc là sao thế?”
Nhậm Tư Đồ rất hiểu tính cách của Tầm Tầm, nó tuyệt đối không phải đứa trẻ dễ gần người lạ, cô chưa từng thấy Tầm Tầm đối xử với ai tốt như đối xử với Thời Chung. Ngay cả Thịnh Gia Ngôn – người Tầm Tầm thích nhất - cũng chưa từng được ưu ái đến mức ôm đùi như vậy.
Lúc ấy Tầm Tầm mới thu hồi ánh mắt, nhìn Nhậm Tư Đồ một cái rồi cười một cách đầy ẩn ý, không chịu nói gì mà chạy ngay về phòng ăn tiếp tục ăn sáng, để một mình Nhậm Tư Đồ đứng đó, băn khoăn không biết nên làm thế nào mới phải.
Cuối cùng thì Thời Chung cũng tìm thấy điện thoại di động của mình ở ngoài cửa căn hộ.
Có lẽ lúc ấy anh say bí tỉ nên khi vào nhà, vô ý để di động rơi ra ngoài. Thời Chung xoa xoa hai bên thái dương còn đau âm ỉ của mình, khom người nhặt điện thoại.
Điện thoại đang để chế độ rung, anh vừa nhặt lên đã cảm nhận được nó rung rè rè. Thời Chung vừa nhấn nút nghe, đầu bên kia đã truyền tới tiếng kinh hô như muốn khóc của Trợ lý Tôn: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng thì anh cũng chịu nghe máy rồi!”
Thời Chung bước nhanh về phía thang máy, giọng có vẻ rất bình thản, mang theo chút khàn khàn: “Đến dưới khu nhà tối hôm qua để đón tôi.”
“Bây giờ tôi đang ở dưới lầu đây.” Trợ lý Tôn như muốn rơi những dòng lệ đắng. “Anh mất tích cả đêm, điện thoại cũng không nghe, tôi nào dám đi chứ?”
Quả nhiên, Thời Chung vừa ra khỏi toà nhà, liền nhìn thấy Trợ lý Tôn và chiếc xe vẫn đợi ở chỗ cũ, không nhúc nhích chút nào. Trợ lý Tôn nhìn qua cửa sổ thấy Thời Chung đang bước nhanh về phía này với vẻ mặt rất hớn hở, rồi lại soi vào kính chiếu hậu nhìn cặp mắt thâm quầng vì thức đêm của mình, thầm cảm thán sao mà số của mình quá khổ.
Thời Chung đi thẳng về phía chiếc xe. Trợ lý Tôn xuống xe để mở cửa cho anh. Sau khi đặt chân vào trong xe, anh bỗng nhiên dừng lại…
Anh quay đầu liếc nhìn một khung cửa sổ sát sàn ở tầng trên cao toà nhà chung cư, bên tai không khỏi vang vọng câu nói của thằng nhóc xấu tính kia: “Chú không muốn chịu trách nhiệm sao?”
Sao lúc ấy anh không trả lời nó ngay nhỉ? Thời Chung bỗng cảm thấy chán chường lắc đầu, cúi người ngồi vào băng ghế sau của chiếc xe.
Tài xế khởi động xe. Cuối cùng thì anh chàng Trợ lý Tôn cả đêm không ngủ kia cũng có thể ôm lấy dây an toàn để nhắm mắt nghỉ ngơi trong giây lát. Ngay lúc anh ta sắp ngủ thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất tỉnh táo và thoải mái vang lên: “Có phải năm ngoái cậu vừa cai thuốc lá không?”
Trợ lý Tôn bị giật mình, mở mắt ra ngay. “Dạ phải.”
“Có khó không?”
“Dạ?”
Thời Chung bực mình chống tay lên trán. Sao anh lại thuê một trợ lý có đầu óc không được nhanh nhạy thế này nhỉ. “Tôi hỏi cai thuốc lá có khó không?”
Trợ lý Tôn uể oải trả lời: “Nói khó thì cũng không khó, tìm một thứ có thể khiến mình dời sự chú ý sang đó là được. Chẳng hạn như thức ăn ngon, chẳng hạn như… người đẹp…” Trợ lý Tôn không chống nổi cơn buồn ngủ, giọng nói càng lúc càng nhỏ, mắt cũng nhắm chặt, cuối cùng thì nghiêng đầu qua, chìm vào giấc ngủ.
Thời Chung không quấy rầy anh ta nữa, chỉ im lặng cúi đầu nhìn điện thoại, như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó. Người duy nhất có thể thu hút sự chú ý của anh khi nào mới gọi cho anh đây…
Mấy ngày nay, Nhậm Tư Đồ sắp bị Tầm Tầm niệm chú kim cô đến nỗi đầu óc choáng váng…
“Ngày kia kia nữa chính là thứ Bảy rồi!”
“Ngày kia chính là thứ Bảy rồi!”
“Ngày mai chính là thứ Bảy rồi!”
Tầm Tầm vẫn luôn chờ đợi đến cuối tuần để Thời Chung hẹn cậu nhóc ra ngoài chơi. Mới sáng sớm thứ Sáu, Nhậm Tư Đồ đưa Tầm Tầm đến trường, sau khi xuống xe, nó vẫn không quên quay lại, căn dặn Nhậm Tư Đồ: “Ngày mai chính là thứ Bảy đấy!”
Chuyện này đúng là làm khó Nhậm Tư Đồ. Lỡ như chỉ là một câu nói khách sáo của người ta, Thời Chung vốn không hề để tâm đến chuyện này thì sao?
Cô quyết định không nghĩ đến cuộc hẹn này nữa, nhiệm vụ cấp bách lúc này đã phải đi sắp xếp những công việc cuối cùng trong tuần.