Cô đang khóc, còn anh thì lại cười. “Ai nói anh chạy tới New York chỉ để đánh người chứ? Anh sang đó để nạm viên kim cương này rồi tiện thể đánh người luôn không được sao?”
Nhậm Tư Đồ bị anh trêu ghẹo, không nhịn được mà phải bật cười. Lúc này, vẻ mặt Thời Chung trở nên hết sức chân thành. Anh nắm lấy tay cô, đeo chiếc nhẫn vào cho cô bằng một động tác nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
Nhậm Tư Đồ nhìn chiếc nhẫn từ từ được lồng vào ngón tay áp út của mình. Đến sau cùng, cô không nhịn được phải bĩu môi một cái, ngước mắt nhìn anh, khóc và oán trách. “Bị rộng rồi…”
Nhiều năm sau đó, Nhậm Tư Đồ nhớ lại tình cảnh này thì không khỏi cảm thấy mình vừa khóc vừa cười giống hệt như kẻ điên, đúng là mất mặt chết đi được. Một mình gánh vác mọi chuyện bao nhiêu năm nay, rõ ràng cô đã tu luyện tới trình độ không gì có thể kích thích đến mình, nhưng trong khoảnh khắc ấy, ai mà ngờ được cô lại khóc lóc thê thảm chỉ vì chiếc nhẫn hơi rộng một chút. Nhậm Tư Đồ khóc tới nỗi khiến Thời Chung phải luống cuống chân tay, vội vàng ôm và dỗ dành cô như dỗ dành một đứa trẻ, sau đó vuốt tóc cô an ủi. “Vốn nó rất vừa vặn đấy chứ, là do gần đây em gầy đi mà thôi. Qua một thời gian nữa, anh nuôi em mập thêm một chút là vừa ngay ấy mà.”
Lời an ủi này thực sự đã có hiệu quả, có điều không phải là hiệu quả anh mong muốn, không thể khiến cô nín khóc và bật cười. Nhậm Tư Đồ đang gục trên vai anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt không rơi xuống nữa nhưng không phải vì bị những lời của anh làm cho cảm động. Đôi mắt ấy rưng rưng lệ nhìn anh, giọng nói còn mang theo vẻ nghẹn ngào chưa mất hẳn: “Em còn phải mặc áo cưới, mập lên sao được.”
Thời Chung bị cô hỏi thế thì á khẩu.
… Quả nhiên thứ mà phụ nữ và đàn ông để ý đến là hoàn toàn khác nhau.
Thưởng thức vẻ ngang ngược và ngây thơ đã nhiều năm chưa thấy của cô, Thời Chung cảm thấy trong lòng ngọt ngào như mật. Hai tay anh nâng mặt của cô lên, lau nước mắt cho cô. “Được được được, đều nghe em hết.”
Nhậm Tư Đồ khụt khịt mũi, gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ rất hài lòng với câu trả lời này.
Lúc này, anh đã có thể nhìn thẳng vào mắt cô mà không bị nước mắt ngăn cản nữa. Anh nhẹ nhàng nói rõ từng câu từng chữ: “Vậy bây giờ anh có thể hôn cô dâu của mình chưa?”
Bây giờ chỉ mới cầu hôn thành công thôi, thế mà đã gọi cô là cô dâu rồi ư? Nhưng trong bầu không khí này, từ “cô dâu” nghe sao mà ngọt ngào đến thế… Nhậm Tư Đồ nhắm mắt lại như một sự ngầm đồng ý.
Thời Chung mỉm cười, từ từ cúi xuống hôn lên đôi môi anh ngày đêm mong kia.
Khác với sự im lặng như tờ trong sảnh chính, căn phòng nhỏ hơn ở bên cạnh lúc này tràn ngập những âm thanh huyên náo, ầm ĩ. Ở khu trò chơi, bọn trẻ đang vui đùa đến quên cả trời đất. Phía bên kia, những người lớn đang tụ lại thành từng tốp và bắt đầu tán gẫu với nhau.
Có người oán trách: “Lớp trưởng, cậu thật là gian manh, chuyện quan trọng như cầu hôn mà cũng không cho bọn mình biết trước!”
Lớp trưởng tươi cười hớn hở. “Ai da, chuyện này đâu thể trách mình chứ. Lắm người thì nhiều miệng mà. Mình sợ lỡ các cậu bất cẩn lỡ lời, làm lộ chuyện thì đâu còn gì là bất ngờ nữa, cho nên chỉ có mình, lớp phó và Lâm Giai Kỳ biết thôi.”
Có người mừng rỡ. “Nếu chi phí lần này đã được Thời Chung bao toàn bộ thì một ngàn đồng mình đấu giá lúc nãy không cần phải sung công nữa đúng không? Có thể trả lại cho mình chưa?”
Có người tiếc rẻ. “Haizz, nếu sớm biết báo giá xong không cần phải trả tiền thì mình cũng đã đấu giá rồi.”
Phần đông mọi người thì đang cảm thấy hết sức tò mò. “Các cậu nói xem, Thời Chung và Tai To qua lại với nhau từ khi nào vậy nhỉ? Sao lúc trước không nghe thấy phong thanh gì cả? Trong buổi họp lớp cuối năm lần trước, mình cũng đâu thấy giữa bọn họ có gì bất thường đâu? Sao chỉ mới có mấy tháng mà đã tới mức cầu hôn rồi?”
Vừa nhắc tới buổi họp lớp lần trước, có người liền vắt óc mà nhớ lại. Sau khi ngẫm nghĩ thật kỹ, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện đó. “À, mình nhớ ra rồi! Trong buổi họp lớp lần trước, mình thấy hai người Thời Chung và Nhậm Tư Đồ một trước một sau bước ra khỏi nhà vệ sinh. Lúc ấy mình còn tưởng là do quá chén nên nhìn lầm chứ.”
Chỉ một câu này thôi mà đã gây nên sự xôn xao. Lập tức, có người ngưỡng mộ, có người ngạc nhiên, có người không tin, có người vội vã chen vào, tiếp tục truy hỏi chi tiết “chuyện trong nhà vệ sinh”. Trong đó, chỉ có bạn học Trình là không nói tiếng nào, sắc mặt thì vẫn cáu giận. Xuất phát từ lòng nhân ái, lớp trưởng quan tâm đến anh ta. “Cậu cũng đừng buồn nữa. Cứ nghĩ mà xem, cậu không cần phải bỏ ra ba mươi lăm ngàn thì cũng coi như là chuyện đáng mừng, không phải sao?”
Bạn học Trình vốn đang nắm chặt nắm đấm, ngồi trong góc phòng, nghe thấy thế thì nghĩ một lúc lâu rồi giống như chợt hiểu ra, đột nhiên tức tối vỗ bàn đứng dậy. “Lúc còn đi học, mình đã đoán là giữa hai người bọn họ có gì với nhau rồi mà.”
Mọi người tỏ vẻ không tin. “Sao có thể thế được? Chẳng phải từ lúc họp lớp mới có gì đó với nhau mà là từ lúc còn đi học cơ à? Vậy thì họ giữ bí mật kĩ thật đấy.”
Bạn học Trình lại ngồi phịch xuống ghế, ra vẻ vô cùng đau đớn mà lẩm bẩm một mình: “Chắc chắn là thế, không thể sai được đâu. Nếu không thì cậu ta cũng sẽ không nhấn mình vào thùng nước…”
Những người nhiều chuyện thấy anh ta tự lẩm bẩm một mình thì hết sức tò mò. “Lảm nhảm cái gì vậy? Có gì thì nói ra cho mọi người cùng nghe với!”
Bạn học Trình bị hỏi như vậy thì lập tức đỏ cả mặt, có chết cũng không chịu khai ra.
Bạn học Trình chọn cách im lặng nhưng không có nghĩa là những người khác sẽ chịu bỏ qua. Cuộc thảo luận vẫn cứ tiếp tục. “Hôm nay Tai To còn dẫn theo một anh chàng mà. Mình cứ tưởng anh ta và Tai To mới là một đôi chứ.”
Quả nhiên không chỉ một người nhìn thấy Nhậm Tư Đồ dẫn bạn theo. “Có phải là anh chàng rất đẹp trai, dáng cao to, mặc bộ đồ tây màu đen không?”
“Đúng đúng đúng, chính là cái người đeo mặt nạ màu vàng đen ấy.” Xem ra người bạn của Nhậm Tư Đồ đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng mọi người. “Nếu sớm biết đó không phải là bạn trai của Tai To thì mình đã đến xin số điện thoại rồi. Haizz!”
Hành động mê trai ấy liền bị mọi người trêu ghẹo. “Người ta vẫn còn ở kia kìa. Có nổi máu mê trai thì cũng nhỏ tiếng giùm mình chút, đừng để người ta nghe thấy làm mất mặt cả lớp 12A1 bọn mình.” Người này nói xong còn không quên cảnh giác liếc nhìn người lớn duy nhất trong khu trò chơi trẻ con.
Thật ra, lúc vừa bước vào căn phòng này, Thịnh Gia Ngôn đã chọn cho mình cái ghế hơi trong khu trò chơi trẻ con để tỏ rõ thái độ muốn đứng ngoài cuộc. Nhưng cho dù là thế thì những chuyện mà anh muốn nghe, không muốn nghe vẫn cứ không ngừng rơi vào tai anh.
Đương nhiên, không chỉ có mình anh nghe được những lời bàn tán xôn xao này. Tầm Tầm đang chơi đến quên cả trời đất cũng đã nghe thấy, liền chạy đến bên cạnh Thịnh Gia Ngôn, nôn nóng hỏi: “Chú chân dài cầu hôn với Nhậm Tư Đồ rồi hả chú?”
Khó nhọc lắm Thịnh Gia Ngôn mới nở được một nụ cười gượng và gật đầu.
Mắt Tầm Tầm lập tức sáng lên, vội vàng ném ngay món đồ chơi trên tay mình sang một bên, kéo lấy Thịnh Gia Ngôn từ trên ghế đứng dậy. “Cháu muốn đi xem! Cháu muốn đi xem!”
Thịnh Gia Ngôn kéo ngược lại một cái, khiến Tầm Tầm cũng phải ngồi xuống ghế với mình. “Lúc này, tốt nhất là chúng ta không nên đi quấy rầy!”
Tầm Tầm nghiêng đầu ngẫm nghĩ, dường như cũng đồng ý với những lời của Thịnh Gia Ngôn nên không đòi anh dẫn mình sang sảnh bên cạnh nữa, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên anh, cách nửa phút thì lại không nhịn được mà hỏi: “Vậy khi nào thì bọn họ mới cầu hôn xong và qua đây tìm chúng ta?”
Thịnh Gia Ngôn trả lời với giọng điệu không được thành thật cho lắm: “Có lẽ… sẽ nhanh thôi.”
Tầm Tầm hoàn toàn cảm thấy không nhanh chút nào hết. Cậu nhóc cứ liếc nhìn chiếc đồng hồ hình Minion của mình. “Lâu quá đi à. Cầu hôn cần nhiều thời gian đến thế sao?”
“…”
Hồi lâu sau vẫn không nghe tiếng trả lời nên Tầm Tầm quay đầu qua xem thì thấy Thịnh Gia Ngôn đang nhắm mắt, ngửa đầu dựa vào cái gối nệm sau lưng. “Chú Gia Ngôn, chú ngủ rồi à?”
“Không.”
“Vậy tại sao chú lại nhắm mắt thế?” Còn có vẻ rất mệt mỏi nữa.
Thịnh Gia Ngôn chỉ cười cười, không trả lời cậu bé. Anh nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau để nước mắt không thể chảy xuống được. Sau khi chắc chắn là đã ngăn được dòng nước mắt, anh mới từ từ mở mắt ra, trong ánh mắt không còn chút cảm xúc đau đớn nào, nói với Tầm Tầm: “Chú chỉ hơi buồn ngủ thôi, nhưng bây giờ đã không buồn ngủ nữa rồi.”
Ngay sau khi Thịnh Gia Ngôn vừa nói xong được một giây thì cửa phòng được ai đó mở ra từ phía bên ngoài. Dần dần, những người bên trong đều không hẹn mà cùng im lặng, cả căn phòng trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.
Một đôi trai tài gái sắc cứ thế mà đi vào.