Lịch hẹn nội soi dạ dày là vào sáng thứ bảy, từ sau 8 giờ tối ngày hôm trước Y Nghiên đã không ăn thêm thứ gì, sáng ngày hôm sau theo mẹ Y đến bệnh viện thành phố.
Khu vực chờ trước cửa phòng nội soi đã ngồi đầy người, màn hình trước mặt hiển thị danh sách tên người chuẩn bị đến lượt. Y Nghiên thấy tên mình ở dưới “Phòng khám số 1”, trước cô còn năm người nữa.
Y Nghiên không ngồi xuống mà đứng ngay sát cửa phòng khám, cô thấy người nào đi ra mặt mũi cũng tái nhợt tiều tuỵ, có vài người đỏ cả mắt, vừa ra ngoài liền liên tục lắc đầu với người khác, dường như đã phải trải qua nỗi đau khổ không kể xiết trong đó.
Vốn dĩ cô đã căng thẳng, nhìn thấy phản ứng của mấy người kia thì càng thêm sợ hãi, hai tay xoắn chặt vào nhau, cắn môi đầy lo lắng, đáy lòng cũng bắt đầu thấy khiếp sợ.
“Mẹ.” Y Nghiên gọi một tiếng.
Mẹ Y an ủi cô: “Con đừng sợ, kiểm tra một tí là xong.”
Mẹ Y thấy cô cau mày, dáng vẻ khẩn trương thấp thỏm thì cũng hơi đau lòng, nhưng không biết chia sẻ cùng cô ra sao, chỉ có thể vỗ vỗ tay cô trấn an. Mẹ Y ngẩng đầu nhìn màn hình, mắt bỗng liếc thấy một bóng trắng, bà định thần lại, cất tiếng gọi: “Bác sỹ Hề.”
Hề Nguyên nghe thấy có người gọi thì dừng chân, quay đầu nhìn lại, lập tức đối diện với ánh mắt của Y Nghiên.
Y Nghiên càng thêm căng thẳng, há hốc mồm: “Xin, xin chào.”
Ban đầu Hề Nguyên chỉ có ấn tượng mơ hồ, sau khi nghe được giọng cô thì liền nhớ ra, mỉm cười với cô: “Hôm nay làm nội soi dạ dày à?”
Y Nghiên bấm vào lòng bàn tay, khẽ gật đầu.
Mẹ Y nói: “Con bé đang sợ.”
Đúng lúc này có y tá gọi tên Y Nghiên, trước khi làm nội soi nhất định phải uống một chai nhỏ dung dịch tương tự thuốc tê, như thế thì khi nội soi dạ dày mới không cảm thấy khó chịu.
Y tá đưa tới một chai nhỏ màu nâu cùng một chiếc ống hút, Hề Nguyên đứng gần hơn, thuận tay cầm giúp cô, y tá kia thấy là anh thì lên tiếng chào hỏi, lại liếc nhìn Y Nghiên ở bên này.
Hề Nguyên cắm ống hút vào chai rồi đưa tới: “Uống cái này trước đã.” Nghĩ đến điều gì lại bổ sung thêm một câu, “Không ảnh hưởng gì tới giọng nói đâu.”
Y Nghiên đón lấy, chai hơi nhỏ nên đầu ngón tay cô không khỏi chạm vào tay anh, giống như là chạm phải sâu, tê tê ngứa ngứa. Cô thấy gò má mình nóng lên, cúi đầu cắn ống hút uống thuốc, loại dung dịch này hơi đắng, nhưng đến mày cô cũng không nhăn, ra sức hút vào, mãi đến khi thấy đáy mới ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ánh mắt kia chẳng khác nào đứa cháu gái nhỏ của anh, mỗi lần uống thuốc xong đều mong muốn được khen ngợi, không hiểu sao Hề Nguyên lại nói: “Rất giỏi.”
Y Nghiên thở phào nhẹ nhõm, cong miệng mỉm cười.
Cửa phòng khám mở ra, người vừa làm nội soi bước ra ngoài, y tá liền gọi tên cô.
Y Nghiên vừa thả lỏng lại một lần nữa căng thẳng, mẹ Y đẩy cô: “Đến con rồi, mau vào đi.”
Y Nghiên nhìn Hề Nguyên, đang muốn đi vào thì bị anh gọi lại.
Hề Nguyên hỏi mẹ Y: “Bác có mang khăn bông không?”
Bấy giờ mẹ Y mới chợt hiểu, vội vàng lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn vuông nhỏ sạch sẽ đưa cho Y Nghiên: “Suýt nữa thì quên mất.”
Y Nghiên nhận lấy, ngón tay nắm chặt.
Hề Nguyên trông thấy vậy thì nói với cô: “Không sao đâu, đừng căng thẳng.”
Y Nghiêm mím môi, gật đầu với anh rồi xoay người đi vào phòng.
Trong phòng có hai y tá, một béo một gầy.
Y tá béo thấy cô đi vào bèn chỉ vào giường: “Nằm nghiêng.”
Y Nghiên cắn môi, mang tâm lý như bước ra pháp trường nằm xuống, vừa quay đầu đã nhìn thấy y tá gầy cầm vài cái ống đen đi tới, theo phản xạ gần như muốn vùng dậy.
Y tá béo đè cô lại: “Đừng cử động, nằm yên.” Cô ấy lấy khăn bông trên tay cô rồi dặn dò, “Trong quá trình nội soi sẽ thấy hơi khó chịu, nhưng cô không thể kéo ống, hiểu không?”
Y Nghiên miễn cưỡng gật đầu, lại nhìn mấy cái ống đen kia, trống ngực cô đánh thình thịch, hai bàn tay xiết chặt vào nhau, móng tay bấm vào mu bàn tay gây ra vết đỏ hồng.
“Há miệng.” Y tá béo nói.
Y Nghiên cam chịu số phận há miệng, y tá béo cầm ống đen chậm rãi cắm vào cổ họng cô.
Dị vật vừa chui xuống cổ liền trào lên một cơn khó chịu, Y Nghiên không khống chế được mà muốn nôn mửa, nước miếng cũng không tự chủ được mà chảy ra khỏi miệng, tràn xuống gò má, cái cảm giác hít thở không thông bao trùm lấy cô, tay cô giật giật, theo bản năng muốn kéo ống ra.
“Đừng động.” Y tá gầy đứng ở mép giường đè tay cô lại, dùng khăn bông cô mang đến lau nước miếng giúp cô, “Hít thở sâu, từ từ… chỉ tí nữa thôi là hết khó chịu rồi.”
Y Nghiên thử hít thở sâu, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, nhưng mỗi khi cái ống kia hơi động đậy là cái cảm giác buồn nôn lại dâng lên, cô không ngăn được mà liên tục nôn oẹ, muốn ngậm miệng lại nhưng làm thế nào cũng không ngậm được, cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, mắt cũng dần đỏ lên, thấy tủi thân muốn khóc, nhưng lại nghĩ đến lời anh nói vừa rồi, cô liền thấy tất cả những chuyện này cũng chưa đến mức không thể chịu được.
Cô cố gắng kiềm chế xúc động muốn đưa tay rút ống ra, mu bàn tay đã bị chính cô bóp tím.
Y tá béo vừa di chuyển ống đen vừa nhìn vào màn hình máy tính ở bên cạnh, màn hình đang hiển thị tình trạng bên trong dạ dày của cô.
Y Nghiên nhắm mắt lại không dám nhìn, vẫn tiếp tục nôn oẹ từng trận một, nước miếng ở khoé miệng chảy ra, quá trình kéo dài gần mười phút đồng hồ, thật sự là vô cùng đau khổ.
“Xong rồi.”
Y Nghiên như được đại xá.
Sau khi y tá béo rút ống ra, y tá gầy liền đưa khăn bông cho cô.
Y Nghiên nhận lấy lau miệng rồi chậm rãi ngồi dậy, cô không nhịn được mà nghẹn ngào, một giọt nước mắt chảy xuống gò má.
Hai y tá đã thấy cảnh này nhiều lần nên cũng không kinh ngạc, chỉ nói: “Thứ hai có thể đến lấy kết quả.”
Phải mất một lúc Y Nghiên mới xuống được giường, trả lời “Vâng” bằng giọng nói yếu ớt vô lực.
Mở cửa phòng khám đi ra ngoài, mẹ Y vội vã xông tới, lo lắng hỏi: “Sao rồi, có khó chịu không?”
Y Nghiên mím môi, đưa mắt nhìn xung quanh, ngoài cửa đông đúc ồn ào, người đến người đi, chỉ là không thấy người nọ.
Trước khi vào nội soi, cô còn hy vọng sau khi ra ngoài có thể nhìn thấy anh thì tốt biết bao, nhưng giờ phút này cô lại thấy mừng vì anh không có ở đây, nếu không dáng vẻ chật vật này của cô bị anh nhìn thấy thì biết làm thế nào?
Mẹ Y thấy cô không nói lời nào thì càng lo lắng: “Khó chịu lắm à?”
Y Nghiên thu hồi tầm mắt, lắc đầu: “Con muốn đến phòng vệ sinh.”
“Được.”
Y Nghiên đến phòng vệ sinh rửa mặt, cô hướng về gương há miệng ra nhìn thử, không thấy có gì khác thường, lại ho khan hai tiếng, xem ra ngoại trừ giọng hơi khàn thì cũng không có gì đáng ngại, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua cứ nghĩ lại cảnh nội soi vừa rồi là cô lại thấy như một cơn ác mộng, càng nghĩ cô càng thấy khâm phục mình, thế mà lại thật sự dám làm.
Một câu nói của anh, còn có tác dụng hơn lời an ủi của mấy chục người khác.
…
Ra khỏi phòng vệ sinh, mẹ Y kéo cô đi về, cửa thang máy có quá nhiều người đứng chờ, vừa rồi Y Nghiên mới trải qua cảm giác hít thở không thông nên tạm thời không muốn ở chỗ đông người, cô không muốn chen chúc chung một chỗ với người khác nên đề nghị với mẹ đi thang bộ.
Phòng nội soi nằm ở tầng năm, đa phần mọi người không muốn tốn sức nên đều đi thang máy cả, vì vậy thang bộ chỉ có lác đác vài người.
“Bác sỹ Hề đó đúng là người tốt, lúc con vào nội soi cậu ta dặn mẹ những điều cần lưu ý, còn hỏi gần đây bệnh tình của con có tái phát không, mẹ thấy cậu ta thật là tận tâm…”
Mẹ Y nói thao thao bất tuyệt, Y Nghiên nghiêm túc lắng nghe, chưa từng nghĩ ngay sau đó sẽ đụng phải nhân vật trong câu chuyện.
Hề Nguyên thấy bọn họ thì cũng sững sờ, tầm mắt anh rơi vào gương mặt Y Nghiên, sắc mặt cô tái nhợt, khoé mắt ửng đỏ, anh hỏi: “Làm nội soi xong rồi?”
Y Nghiên ngây ngốc gật đầu.
“Về nhà đừng vội ăn cái gì, nghỉ ngơi thêm một thời gian ngắn nữa hẵng ăn.”
Y Nghiên lại máy móc gật đầu.
Mẹ Y chân thành nói với anh: “Rất cám ơn bác sỹ.”
“Không cần khách sáo.”
Hề Nguyên nghiêng mình nhường đường, mẹ Y kéo Y Nghiên đi xuống, bước được mấy bậc, đột nhiên Y Nghiên quay lại gọi: “Bác sỹ Hề.”
“Ừ?”
Do bậc thang nên hai người đứng một trên một dưới.
Y Nghiên ngửa đầu nhìn anh, ngập ngừng hỏi: “Tôi có thể hỏi lịch khám bệnh của anh không?”
Mẹ Y nhìn cô đầy khó hiểu, vấn đề này căn bản đâu cần hỏi, trên máy đặt lịch hẹn có sẵn mà.
Hề Nguyên nghe giọng nói hơi khàn khàn nhưng vẫn uyển chuyển êm tai như tiếng vang ngọc bội của cô, anh trả lời: “Sáng thứ ba và chiều thứ sáu tôi đều ở phòng khám.”
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thẳng tắp lại ôn hoà, không hiểu sao lại khiến Y Nghiên hoảng thần, một lát sau cô mới nói: “Nhận được kết quả, tôi mang đến cho anh chứ?”
“Ừ.” Hề Nguyên gật đầu, lại nghĩ có thể cô đang lo lắng về kết quả nội soi, anh nói thêm, “Đừng quá lo lắng.”
Y Nghiên cong môi gật đầu, lắp bắp nói: “Vậy… hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Y Nghiên bước xuống một bậc thì quay đầu lại nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng áo trắng cao ngất.
Cô nghĩ, nhiều năm như vậy, làm cô luôn canh cánh trong lòng cũng chỉ có anh.
***
Khai giảng ngày hôm đó, giáo viên chủ nhiệm bắt đầu sắp xếp vị trí ngồi sơ bộ trong lớp, dựa theo thứ tự cao thấp mà xếp chỗ.
Nguyên Hi với Lục Văn có chiều cao xấp xỉ, cộng thêm hai người đều cảm thấy hợp nhau, vì vậy lúc xếp hàng, hai người không do dự mà đứng chung một chỗ, cuối cùng cũng đạt được mong muốn ngồi chung một bàn, vị trí ngồi ở tổ một bàn năm.
Hầu hết nam sinh trong lớp đều khá cao, sau khi ngồi xuống, Nguyên Hi không kìm được mà liếc nhìn đội ngũ bạn học còn đang đứng, ánh mắt không tự chủ mà rơi xuống đám nam sinh.
Ngôn Dặc khá cao, sau đấy được xếp đến bàn cuối cùng ở ngay tổ bên cạnh Nguyên Hi, cô quay đầu lại nhìn, cậu ấy đang nói chuyện với bạn cùng bàn, mặt mày trong trẻo.
Xếp chỗ ngồi xong là đến lượt phát sách giáo khoa, giáo viên chủ nhiệm bảo các bạn nam đi lấy sách, rồi để các bạn học ở tổ một đứng lên hỗ trợ phát cho cả lớp.
Sách vở đều được bọc bằng túi giấy dai, bên ngoài buộc dây thắt nút chết. Nguyên Hi ngồi xổm trên bục giảng, dùng hết sức vật lộn với nút thắt này, bỗng nhiên có bóng người ngồi xuống bên cạnh, đoạt lấy bọc sách trong tay cô, nói: “Để mình.”
Nguyên Hi liếc mắt, liền thấy Ngôn Dặc cầm một con dao dọc giấy cắt sợi dây.
Rõ ràng cậu ấy không hề nhìn, thậm chí không chú ý đến cô, nhưng vẫn khiến cô không khỏi căng thẳng, tự cảm thấy hành động vật lộn với nút thắt vừa rồi của mình thật quá ngốc nghếch.
Ngôn Dặc xé lớp giấy bọc bên ngoài ra, nói: “Được rồi.” Cậu nhìn cô, “Cậu phát quyển này hả?”
“Ơ… Ừ.”
“Vậy mình phát quyển khác.” Cậu lại xé một bọc sách nữa.
Nguyên Hi ôm một chồng sách, lần lượt phát từ tổ một, mỗi bàn để hai quyển, Ngôn Dặc đi phía sau cô, một trước một sau, không can thiệp lẫn nhau nhưng lại phối hợp rất tốt.
Khai giảng là khoảng thời gian mới mẻ nhất, mới bước vào cấp ba, không biết bất cứ điều gì, vừa mờ mịt lại vừa mong đợi, giống như con thuyền trong sương mù, đằng trước có hải đăng nhưng xung quanh lại có đá ngầm rải rác. Trên mặt bọn họ còn mang theo nụ cười ngây ngô, trẻ con, nhưng lại bắt đầu “phấn đấu” theo “lý tưởng”, vừa giống nhưng lại vừa không quá giống với thời cấp hai.
Nguyên Hi phát hiện thời cấp ba không giống là từ câu nói kia của Lục Văn, “Có phải cậu thích Ngôn Dặc không?”
Lúc vừa nghe thấy câu này, cô như bị sét đánh, nóng lòng muốn phản bác nhưng lại hoảng đến nỗi không nói được nên lời.
Lục Văn tỏ vẻ hiển nhiên, nói với cô: “Hi Hi, người khác không nhìn ra, nhưng mình ngồi cùng bàn với cậu thì nhất định là nhìn ra được, cứ không có việc gì là cậu lại nhìn về phía cậu ta, quá rõ ràng luôn.”
Nguyên Hi nghẹn họng, rất lâu vẫn không nói được gì, mãi sau mới lặng lẽ hỏi: “Rõ lắm à?”
“Ừ.” Lục Văn gật đầu.
Nguyên Hi hơi luống cuống, không nhịn được lại quay đầu nhìn.
Cậu ấy đang gục đầu xuống bàn trong giờ nghỉ, tiếng ồn ào xung quanh cũng không gây ảnh hưởng được đến cậu.
Lục Văn sán lại gần cô, hỏi: “Hi Hi, tại sao cậu lại thích cậu ta? Vì đẹp trai? Thành tích tốt?”
Tại sao?
Nguyên Hi nghĩ, cô cũng không biết nữa, lúc chợt nhận ra thì đã thấy không biết từ bao giờ nhất cử nhất động của cậu ấy cũng đều có thể chạm tới thần kinh của cô, làm cô chú ý.