Lúc Y Nghiên trở lại nhà trọ, Lộ Vũ Văn ngồi trên ghế salon ngẩng đầu lên: “Nghiên bảo bối, cậu về rồi, hôm nay muốn… mà thôi, cậu đang bị cảm, vẫn nên nói ít một chút.”
Y Nghiên tháo khẩu trang xuống, đột nhiên nói với cô nàng: “Vũ Văn, mình muốn đi hàn răng.”
“Hở?” Lộ Vũ Văn ngồi dậy, ánh mắt nghi vấn, “Cái răng sâu kia của cậu á?”
Y Nghiên gật đầu.
“Không phải cái răng kia bị vỡ từ năm ngoái à? Hồi đó bảo cậu đi cậu còn nói sẽ không đau đâu không cần phải để ý đến nó, sao tự nhiên lại muốn đi hàn, đau sao?”
Y Nghiên lảng tránh, ho khan vài cái rồi ậm ừ cho qua.
Lộ Vũ Văn không hỏi nữa, trái lại nhìn cô đầy ân cần: “Cảm lâu như vậy còn chưa khoẻ lại, chắc là mình vẫn phải đưa cậu đến bệnh viện một chuyến thôi.”
Y Nghiên xua xua tay, ngồi xuống: “Không cần, hôm nay mình đi rồi.”
Vẻ mặt khi nói chuyện của cô còn mang theo chút vui sướng cùng dịu dàng, Lộ Vũ Văn thật sự đã quá quen với cái kiểu muốn nói lại thôi, giống như gặp được cam lộ này của cô, quen thuộc đến mức hơi hoảng hốt, bởi vì đã rất lâu rồi cô nàng không thấy Y Nghiên mang vẻ mặt tương tự, mà trước đây mỗi lần cô mang vẻ mặt này đều là vì Hề Nguyên cả.
Biểu tình của Lộ Vũ Văn nhất thời trở nên khó đoán, cô nàng hỏi: “Khám ở bệnh viện nào?”
Y Nghiên nhìn cô nàng, chần chừ mấp máy môi.
“Bệnh viện thành phố đúng không, đến chỉ để xem cậu ta?” Lộ Vũ Văn giận đến nỗi không muốn nói nữa, nghiêm nghị ngồi thẳng người, “Nghiên bảo bối, đã rất nhiều năm rồi, sao cậu vẫn cứ giống như thời cấp ba vậy? Cứ thấy cậu ta là đi không nổi, con người hẳn là nên nhìn về phía trước, nhỡ trước mặt cậu còn người còn tốt hơn cả cậu ta thì sao?”
Y Nghiên rũ mắt, móng tay bấm vào thịt, chán nản cất giọng khàn khàn: “Cho dù có… thì cũng không phải là người mình muốn.”
Lộ Vũ Văn cứng họng, nhất thời im lặng.
Cô nàng vẫn luôn cho rằng Y Nghiên cố chấp hồ đồ trong chuyện tình cảm, bị lá che mắt, nhưng hoá ra Y Nghiên vẫn luôn rất tỉnh táo, cho tới bây giờ người tốt và người cô mong muốn không thể đứng chung hàng.
Hồi lâu sau, Lộ Vũ Văn lên tiếng lần nữa, trịnh trọng hỏi: “Cậu đã nghĩ tới hay chưa, bây giờ cậu ta đã có người khác ở bên cạnh.”
Người Y Nghiên run lên, không kìm được mà ho khan, sắc mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, ngay cả hốc mắt cũng đỏ theo, nước mắt dâng lên.
Đúng vậy, trước giờ anh luôn ưu tú, sao bên cạnh có thể ít người bầu bạn cơ chứ, cho dù không phải hồng nhan tri kỷ hồi cấp ba thì cũng sẽ là người khác.
Lộ Vũ Văn một câu nói trúng, niềm vui sướng như thuỷ triều khi được gặp lại anh đã che mờ lý trí của cô, quả thật cô chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này, hoặc là nói trong tiềm thức của cô luôn một mực trốn tránh vấn đề ấy, cô cứ nghĩ rằng không đối mặt là có thể coi như nó không tồn tại, cô chỉ muốn vì mình mà tìm một cái cớ đáng xấu hổ, phủ một tấm màn lên.
Y Nghiên nghĩ, thầm mến chính là vết thương của tuổi thanh xuân, cô không muốn chữa khỏi nó.
——
Sau tiết học thứ hai buổi sáng là thời gian tập thể dục, toàn bộ học sinh trong lớp xếp thành ba hàng ra sân trường tập thể dục buổi sáng.
Nguyên Hi kéo Lục Văn ra khỏi lớp, nhìn quanh bốn phía liền tìm được bóng người Ngôn Dặc trong đám đông, rõ ràng tất cả mọi người đều mặc đồng phục, nhưng cô vẫn nhìn thấy cậu, trong mắt cô, sự tồn tại của cậu không hề giống với người khác.
“Chúng ta đi nhanh một chút.” Nguyên Hi kéo tay Lục Văn, vừa nhìn bóng lưng đằng trước vừa vội nói.
“Chao ôi, chậm đã chậm đã.” Lục Văn hô.
Nguyên Hi mặc kệ ý kiến của cô ấy, kéo cô ấy đuổi theo Ngôn Dặc, khi còn cách cậu một đoạn ngắn thì lại thả chậm bước chân, âm thầm đi theo sau cậu, tầm mắt dừng trên gương mặt trông nghiêng của cậu, khẽ mỉm cười.
Lục Văn nhíu mày, oán giận nói: “Hi Hi, giờ thể dục sáng nào cậu cũng đi theo cậu ta, thế mà sao vẫn không chịu tỏ tình? Để làm gì vậy?”
Nguyên Hi không trả lời, vì Lục Văn sẽ không hiểu cái cảm giác này đâu, loại cảm giác ngọt ngào không thể để lộ ra ngoài, chỉ có người đang yêu thầm mới có thể lĩnh hội.
Khi tập thể dục, nam nữ sinh được phân ra đứng thành hai hàng, lúc làm động tác xoay tròn, Nguyên Hi quay đầu nhìn sang, Ngôn Dặc đứng ngay phía sau cô, động tác cậu làm tuy đơn điệu nhưng trông lại phá lệ cảnh đẹp ý vui, Lục Văn đứng sau lưng Nguyên Hi, thấy vậy chỉ cảm thấy cô đúng là tẩu hoả nhập ma rồi.
Sau khi kết thúc giờ thể dục, trưởng phòng chính trị lên phát biểu một bài, ngoài mấy lời răn dạy kỷ luật cũ rích ra còn nhấn mạnh đến bữa tiệc mừng năm mới, đây cũng chính là một sự kiện thường niên của Nhất Trung.
Lúc giải tán, Nguyên Hi vẫn kéo Lục Văn đi theo sau Ngôn Dặc không xa, giẫm lên bãi cỏ cậu vừa đi, nhìn cậu trò chuyện với mấy nam sinh ở bên cạnh, khoảng cách này vừa hay nghe được tiếng nói của cậu cùng với tiếng cười nhàn nhạt. Cậu nói giọng cô dễ nghe, nhưng cô lại thấy tiếng tuyết tan róc rách cũng không được dễ nghe bằng giọng cậu, thật là làm cho lòng người rung động.
“Ngôn Dặc.”
Phía sân trường có người gọi một tiếng, sau khi nhìn rõ người tới là ai, mấy nam sinh xung quanh Ngôn Dặc bắt đầu nhao nhao lên đẩy cậu, miệng còn không quên nở nụ cười đầy thâm ý.
Thành Vũ ngồi cùng bàn với Ngôn Dặc huých vai cậu, cười trêu chọc: “Tiết đại mỹ nữ tìm kìa, đừng có lạnh nhạt với người ta.”
Ngôn Dặc cười bất đắc dĩ, đi về phía sân trường.
Từ lúc vừa nghe thấy có người gọi tên Ngôn Dặc, Nguyên Hi đã nhìn sang, là Tiết Thầm học cùng khối với bọn cô, phụ trách ban văn nghệ của khối. Sở dĩ cô biết cô ấy là vì ngoài những lần thấy cô ấy trong hoạt động của trường, có mấy lần thi tháng, tên của cô ấy luôn xếp phía sau Ngôn Dặc. Ở tuổi thanh xuân chính trực của bọn họ, mối quan hệ trai gái luôn tồn tại chút mập mờ không rõ, rơi vào trong mắt người khác chính là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Lâu dần, liền có người trong khối đồn đại hai người họ là một đôi.
Mỗi khoá học đều luôn có mấy nhân vật sáng chói chiếu thẳng vào mắt người ta như vậy, Ngôn Dặc là một, Tiết Thầm cũng là một trong số đó, duy chỉ có cô là một nữ sinh bình thường.
Nguyên Hi chợt thấy chán nản buồn bã, ủ rũ cúi đầu, rời khỏi sân trường thật nhanh, lúc đi ngang qua hai người bọn họ, cô nghe được tiếng cười quen thuộc của Ngôn Dặc, giống như tiếng vang của kim loại, vẫn êm tai đến thế.
Tiết ba là tiết Lý mà Nguyên Hi ghét nhất, tâm trạng vốn đã không mấy vui vẻ, lúc nhìn thấy sơ đồ phân tích trọng lực rắc rối trên bảng thì càng giống như bị mây đen bao phủ, cô uể oải gục đầu xuống bàn, vừa mới lười biếng được giây lát thì bị giáo viên Vật Lý gọi tên.
Nghe thấy tên mình, Nguyên Hi lập tức ngồi bật dậy như nai con bị hoảng sợ, cảm nhận được bao nhiêu ánh mắt cùng chiếu đến, mặt cô thoắt cái đỏ bừng, mặc dù không nhìn ra đằng sau nhưng cô cứ luôn cảm thấy Ngôn Dặc cũng đang nhìn mình, cô chợt thấy xấu hổ lạ thường, chỉ hận không thể biến thành một con rùa đen rúc sâu vào trong mai.
Nửa tiết sau, lưng Nguyên Hi cứng ngắc không dám cử động, mắt nhìn thẳng lên bảng đen, nhưng suy nghĩ lại trôi nổi như gió xuân, không sao tập trung được.
Vất vả mãi mới chịu đựng được đến khi khúc dương cầm báo hết giờ vang lên, hiếm lắm mới có hôm giáo viên không dạy thêm giờ, lúc này cô mới thầm thở dài một hơi, tự nhủ mọi chuyện đều thật không thuận.
Nguyên Hi chán nản gục mặt xuống bàn, bỗng nhiên bị Lục Văn huých khẽ: “Ê, nhìn kìa.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía bục giảng, Ngôn Dặc đứng đó, làm động tác ý bảo cả lớp trật tự: “Xin mọi người chút thời gian để thông báo một việc.”
Nguyên Hi nghiêng đầu nhìn cậu, nhưng lại chẳng hề có dáng vẻ tích cực như trước. Điều này làm Lục Văn giật cả mình, nếu như ngày xưa, chỉ cần Ngôn Dặc vừa lên bục giảng nói chuyện, người rướn cổ nghiêm túc nghe không phải là cô thì ai.
“Trong bữa tiệc mừng năm mới, ban văn nghệ của khối chúng ta quyết định tổ chức buổi đọc thơ diễn cảm, giờ thu thập ý kiến của mọi người, ai muốn tham gia thì đến đăng ký ở chỗ mình, sau này mỗi buổi chiều chúng ta sẽ tiến hành diễn tập.”
Ngôn Dặc thông báo ngắn gọn xong, vừa dứt lời thì bên dưới có nữ sinh hỏi: “Lớp trưởng, cậu có tham gia không?”
Cậu vuốt cằm trả lời: “Có chứ.”
Lớp trưởng đi đầu đã có tác dụng, bạn học trong lớp rối rít lên đăng ký, nhưng Nguyên Hi lại yên lặng lạ lùng.
Lục Văn dịch sát lại gần cô: “Hi Hi, Ngôn Dặc muốn tham gia ngâm thơ mà cậu không tham gia sao?”
Nguyên Hi xoay đầu sang hướng khác, tiếp tục nằm bò, nhỏ giọng đáp: “Không.”
Lục Văn trợn mắt: “Thật sự?”
Nguyên Hi không phản ứng.
Cô tự đưa ra lý do không tham gia chỉ vì không muốn về nhà muộn, tại chuyện phòng phát thanh mà cô đã bị mẹ nói một hồi rồi, buổi chiều tan học cô chỉ muốn về nhà đúng giờ thôi.
Cô đã quyết định sẽ không liên quan đến cậu nữa, sau này cũng sẽ như vậy.
Khi Nguyên Hi sắp sửa thuyết phục được chính mình thì một lần nữa Ngôn Dặc lại làm cô dao động.
Buổi chiều tan học, Nguyên Hi ở lại trực nhật, bạn học cùng quét dọn lớp với cô làm xong việc đã rời đi trước, lúc cô đi đổ rác về thì trong lớp chỉ còn lại một người.
Hình như cậu vừa chạy bộ ở sân thể dục về, trên trán lấm tấm mồ hôi, áo khoác đồng phục được cậu khoác lên thành ghế.
Nguyên Hi hoảng hốt, cứ đứng yên ở cửa lớp.
Ngôn Dặc nghe thấy tiếng động thì nâng mắt nhìn sang, mỉm cười với cô: “Bạn học Nguyên Hi.”
Nguyên Hi xoay người, cúi đầu đi đến chỗ ngồi của mình, cô qua quýt nhét đồ trên bàn vào balo, đang định rời đi thì thấy có người đi đến cạnh bàn.
Nguyên Hi ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt của cậu, giống như nắng ấm trong mùa đông.
“Cậu không tham gia buổi đọc thơ diễn cảm trong tiệc mừng năm mới sao?” Ngôn Dặc cúi đầu nhìn cô, ôn hoà mở miệng.
Chẳng biết tại sao mà Nguyên Hi lại thấy hơi chột dạ, bối rối đáp: “Mình… mình thấy trong lớp có nhiều bạn học đã đăng ký rồi.”
Ngôn Dặc cười: “Đọc thơ diễn cảm cần người lĩnh hội tốt, mình nghĩ cậu rất thích hợp, nếu cậu thấy hứng thú thì thử tham gia xem sao.”
Nguyên Hi xiết chặt ngón tay nhằm kiềm chế cánh buồm trong lòng, để nó không bị lạc hướng. Nhưng nhìn vào đôi mắt thành khẩn của cậu, rốt cuộc cô chỉ có thể mặc nó quay đầu lái về phía ảo ảnh.
“Được.” Nguyên Hi đáp.
***
Buổi chiều ngày hôm sau, những bạn học trong lớp tham gia đọc thơ diễn cảm cùng đi tập luyện. Sau khi đăng ký, Nguyên Hi mặt dày mày dặn năn nỉ Lục Văn đăng ký cùng mình. Lục Văn không thắng nổi lời cầu xin bằng “giọng loli” của cô, cuối cùng chỉ có thể bằng lòng đăng ký.
Nguyên Hi đáp ứng lời mời tham gia đọc thơ diễn cảm của Ngôn Dặc, quyết định này không nằm ngoài dự liệu của Lục Văn.
Đều nói loại tình cảm không như ý thì nên bị bóp chết khi vừa manh nha, nhưng thường thì tình cảm khi mới bắt đầu lại là ngọn lửa khó dập tắt nhất, vì nó liều lĩnh ngốc nghếch xông pha không hối hận, ngọn lửa chỉ bé bằng hạt đậu nhưng lại cầm cự qua hết được đêm dài nhờ lòng quyết tâm.
Đến phòng tập, người bên trong ồn ào náo động, Nguyên Hi vừa vào cửa liền phát hiện thấy bóng người Ngôn Dặc, cậu đang đứng ở trước sân khấu, Tiết Thầm ở bên cạnh, hai người cúi đầu trò chuyện với nhau.
Lòng thấy thắt lại, Nguyên Hi cắn môi, kéo Lục Văn chui vào trong góc.
Qua khoảng mười phút đồng hồ, cả đội tập hợp đông đủ, Nguyên Hi chợt nghe thấy có người gọi tên mình, là giọng nói dịu dàng trong giấc mộng của cô.
“Ngôn Dặc gọi cậu kìa, đi nhanh.” Lục Văn khẽ đẩy cô.
Nguyên Hi bước vội ra ngoài, vẫy tay với cậu: “Mình ở đây.”
Ngôn Dặc thấy cô thì tiến lại gần: “Cậu đi cùng mình.”
Cậu mang cô đến chỗ giáo viên hướng dẫn, giới thiệu: “Thưa thầy, cậu ấy chính là Nguyên Hi.”
Giáo viên hướng dẫn quan sát cô một lượt, nói thẳng: “Em đọc thử một câu thơ cho tôi nghe xem.”
Nguyên Hi hiểu ý của giáo viên, đại khái là muốn nghe xem giọng cô thế nào, chẳng qua nhìn Tiết Thầm ở bên cạnh, cô nhất thời nghẹn cứng cổ họng, chỉ đành giương to mắt nhìn.
Ngôn Dặc thấy cô mãi không mở miệng, cậu tưởng cô căng thẳng bèn nhẹ giọng nói: “Thả lỏng đi, cứ coi như cậu đang dậy sớm đọc sách thôi.”
Cậu nhớ, cậu còn nhớ, hoàn cảnh gặp nhau lần đầu tiên, với cô chính là cả vạn năm.
Nguyên Hi kích động trong lòng, si ngốc nhìn cậu, chậm rãi thầm thì:
“Làm sao để anh gặp được em, vào thời khắc em xinh đẹp nhất.”
Hết chương 7.
Tác giả có lời muốn nói:
Làm sao để anh gặp được em, vào thời khắc em xinh đẹp nhất – Tịch Mộ Dung《Cây Nở Hoa》
(*) Bê: Tịch Mộ Dung là một nhà văn, nhà thơ là một hoạ sỹ đương đại của Trung Quốc.