Thố Lạt dịch
Gần đây do nhiệt độ tăng cao nên bệnh nhân của bệnh viện cũng ngày một nhiều thêm, bộ phận khám bệnh và bộ phận nội trú đều vô cùng bận rộn, ngày nào cũng ghi số bệnh nhân mệt nghỉ. Hề Nguyên tăng ca liên tục một tuần liền, khám bệnh rồi cho nhập viện liên miên, như chong chóng. Buổi tối về đến nhà trọ đã gần chín giờ, Hề Mạt nhắn weixin hỏi cuối tuần anh có về nhà không, Hề Nguyên nghĩ rồi trả lời cô bé là có thể không có thời gian. Cô bé gửi một biểu cảm thở dài, anh còn tưởng em gái nhà mình đang đau lòng vì anh phải làm việc vất vả, ai ngờ sau đó cô nàng lại gửi một câu: Lâu lắm rồi Y Nghiên đại đại chưa ra chương trình mới.
Hề Nguyên bật cười, rồi nghĩ đến Y Nghiên, bệnh nhân của anh.
Lần trước cô xin số của anh, rồi cũng không liên lạc với anh, nhưng anh nghĩ, đây là chuyện tốt, sức khỏe ổn định ai lại đi tìm bác sĩ cơ chứ?
Chiều nay, khu nội trú có người nhà bệnh nhân đến làm loạn, khiến trên dưới bệnh viện gà chó không yên. Hề Nguyên giúp viện trưởng sắp xếp, ra sức hòa giải với người nhà bệnh nhân, sau khi khuyên đủ trăm đường thì cũng tạm thời ngừng lại. Buổi chiều lại còn có lượng công việc vô cùng lớn, dù xương cốt có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Hề Nguyên tháo kính, nhắm mắt xoa xoa.
Lúc này Hề Mạt lại gửi tin nhắn, bảo từ sau khi đăng chương trình lần trước thì Y Nghiên biến mất tăm, không biết đã xảy ra chuyện gì, rồi còn hỏi anh đã nghe chương trình tuần trước chưa?
Bấy giờ Hề Nguyên mới nhớ ra, tuần trước Hề Mạt nói với anh, thần tượng của cô bé có chương trình mới, bảo anh nghe thử. Dường như cô bé chỉ mong được kéo anh vào giới ACG, nhưng tuần này bệnh viện có quá nhiều việc, anh lại quên béng mất.
Nhân lúc rảnh rỗi, Hề Nguyên lấy điện thoại nhấp vào trạm phát thanh. App này cũng là do Hề Mạt cài hộ anh, còn hạ lệnh cho anh tuyệt đối không được gỡ bỏ, anh hết cách, nhưng mấy chuyện nhỏ nhặt này vẫn vui vẻ thuận theo cô.
Anh tìm được trạm phát thanh cá nhân của Y Nghiên, chương trình mới nhất được đăng vào tuần trước. Anh nhấp vào, tiếng nhạo dạo du dương từ từ vang lên.
“Chào mọi người, chào mừng các bạn nghe đài Tả Cố Hữu Phán, tôi là Gấu Xuân, câu chuyện mà hôm nay tôi sẽ kể với mọi người vẫn là ‘Chuyện mà người không biết’ của Lộ Vũ Văn…”
Hề Nguyên ngả người ra sau dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giọng nói trong trẻo êm tai tựa tiếng dòng suối nơi núi rừng đang chảy róc rách, khiến con người ta thấy vui tai vui mắt, thấm tận tâm can. Anh nghĩ, cô quả nhiên là người chuyên nghiệp, câu chuyện thế nào nên có giọng đọc ra sao cô đều nắm rất rõ, không hề gượng gạo chút nào.
Hề Nguyên nghe giọng cô, dường như có thể thấy được cảnh trong câu chuyện, hơn nữa khi nghe đến phần cuối, trong đầu bỗng xuất hiện cảm giác quen thuộc.
“Cậu chuyện đêm nay đến đây là hết, cảm ơn sự lắng nghe của các bạn, ngủ ngon.”
Cô nói xong câu này, nhạc nền vang lên, là “Lời thì thầm của mùa thu”.
Bài hát này rất quen thuộc với Hề Nguyên, vì anh vẫn còn nhớ, tiếng chuông tan học suốt ba năm cấp ba chính là khúc dương cầm này. Chầm chậm, du dương, giống như giọng đọc của cô khi nãy, là thần khúc của lớp học sinh bọn họ, cũng không biết tiếng nhạc trong sách có phải khúc nhạc này không.
Hề Nguyên không phải một người thích hồi tưởng, nhưng lúc này cũng bất chợt nhớ lại những hồi ức thời cấp ba.
Dường như cũng đã mười năm rồi.
——
Sáng hôm sau, người đến khám bệnh càng nhiều hơn nữa, đến khi khám xong bệnh nhân có số cuối cùng, thì cũng đã qua giờ cơm từ rất lâu rồi.
“Hề Nguyên, ăn cơm.” Thịnh Đình phòng kế bên gõ cửa gọi.
Hề Nguyên ừ một tiếng, dọn dẹp đồ đạc trên bàn, đến bồn rửa rửa sạch tay rồi mới ra khỏi phòng khám.
“Sao rồi, bệnh nhân hẹn trước có phải vẫn rất nhiều không.” Thịnh Đình hỏi.
Hề Nguyên gật đầu.
Thịnh Đình ôm vai Hề Nguyên, cười trên nỗi đau của bạn mình: “Toàn là các cô gái trẻ phải không? Không quan tâm sức khỏe, ăn uống bừa bãi, ăn đến nỗi mắc bệnh chỉ vì muốn tìm cậu.”
Hề Nguyên chẳng biết làm sao: “Đừng nói lung tung.”
Thịnh Đình cười ha ha, nhìn đồng hồ rồi nói: “Chúng ta mau đi ăn cơm thôi, chiều còn phải làm việc.”
Hai người đi khỏi hành lang ngoài dãy phòng bệnh. Giữa trưa, khu chờ khám bên ngoài vẫn chật ních người, có người còn ngủ hẳn ở ngoài luôn. Đi khỏi khu khám bệnh, bên ngoài là các hộ lí đi tới đi lui và các bệnh nhân đã được khám trước đó.
Hề Nguyên đi về phía thang máy, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, anh dừng bước ngước nhìn, lúc này cô đang đeo khẩu trang, ngơ ngác đứng trước máy lấy số tự động.
“Sao vậy?” Thịnh Đình nhìn theo ánh mắt anh, “Quen à?”
Hề Nguyên gật đầu, không giải thích, chỉ nói: “Tôi qua đó một lát, cậu đi ăn cơm trước đi.”
Thịnh Đình hơi bất ngờ, nhìn lại vị trí ấy, chỉ thấy sườn mặt, lại còn đeo khẩu trang, không giống người quen. Anh và Hề Nguyên đã là bạn thân nhiều năm nay, hơn nữa anh bạn mới về nước không lâu, bên cạnh chắc hẳn không có người nào anh không biết, bèn đoán rằng đó là bệnh nhân.
“Được, cậu mà không tới kịp thì nói với tôi một tiếng, tôi gói về cho cậu.”
“Ừ.”
Sau khi Thịnh Đình rời đi, Hề Nguyên đi về phía máy lấy số tự động. Khi bước đến bên người nọ, cô vẫn đang ngơ ngác, hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của anh. Anh nhìn lên màn hình, trên đó hiển thị phòng khám của anh, bèn cất tiếng hỏi: “Bệnh đau dạ dày lại tái phát ư?”
Y Nghiên đang chăm chú nhìn màn hình bỗng sững người, hết hồn vì đột nhiên có một người đứng cạnh mình, quay lại nhìn thấy người ta thì càng kinh ngạc hơn. Cô không ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện như vậy, hoảng hốt nhấn vào nút ‘quay lại’ trên máy, đến khi rời khỏi giao diện hẹn trước với anh, mới giật mình nhận thấy hành động này như giấu đầu hở đuôi, chưa đánh đã khai.
Cô nắm tay, quay đầu lại nhìn anh, hàm răng dưới lớp khẩu khang lén lút cắn bờ môi dưới, ho một tiếng rồi lắc đầu, nói: “Không có.”
Hề Nguyên nghe giọng cô nằng nặng, lại còn đeo khẩu trang, hỏi cô: “Bị cảm à?”
Y Nghiên gật đầu, ho mấy tiếng rồi nói: “Tôi đến lấy ít thuốc.”
Hề Nguyên không hỏi cô tại sao bị cảm lại đến khoa tiêu hóa, rồi sao lại đến phòng khám của anh, hỏi thẳng: “Đã lấy giấy hẹn chưa?”
“Vẫn…chưa.” Y Nghiên úp mở, cô hơi chột dạ.
Bị cảm một tuần không có dấu hiệu tốt lên, lại còn có chiều hướng xấu đi, giọng lúc nào cũng khàn khàn ảnh hưởng đến công việc, cô bèn nghĩ đến chuyện tới bệnh viện khám bệnh. Bị cảm đến bệnh viện nhỏ là được, không hiểu sao nghĩ một hồi lại tới bệnh viện thành phố. Lúc ở bàn tiếp bệnh hỏi đường đến khoa hô hấp, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới khoa tiêu hóa. Cứ tưởng giờ này anh đã tan ca rồi, không ngờ lại có thể gặp được.
Hề Nguyên bước đến bên cạnh cô, nhấp vào khoa hô hấp trên màn hình rồi xem thử, hôm nay tất cả phòng khám đều đã kín lịch, sớm nhất cũng chỉ hẹn được vào chiều mai.
Y Nghiên cũng thấy, mở miệng nói với anh: “Vậy tôi hẹn vào ngày mai cũng được.”
Cô nói xong bèn quay đầu đi, không nhịn được ho khù khụ vài tiếng, đến lúc quay đầu lại, khóe mắt đã ửng đỏ.
Hề Nguyên nhìn cô, suy nghĩ một lúc: “Cô đi với tôi.”
“Hả?” Y Nghiên ngu ngơ, nhưng hai chân đã bất giác bước theo anh rồi.
Hề Nguyên đưa cô về phòng của mình, có người ở khu chờ khám nhìn về phía họ, y tá ở cửa phòng bệnh thấy hề Nguyên về thì bất ngờ: “Bác sĩ Hề, anh vẫn chưa ăn cơm mà?”
“Lát nữa đi.” Anh đáp.
Ánh mắt của y tá dời về phía y Nghiên đang bước theo sau, mang ý dò xét
Y Nghiên cúi đầu đi phía sau anh, cứ cảm thấy như có kim chọc sau lưng.
.
Vào phòng, Hề Nguyên ra hiệu cho cô ngồi xuống. Y Nghiên cảm thấy bứt rứt không yên, hai tay để trên đùi, đôi mắt đen láy nhìn anh.
Hề Nguyên hỏi cô: “Bị cảm bao lâu rồi?”
Y Nghiên mơ màng, anh đang định khám bệnh cho cô ư?”
Ánh mắt dịu dàng của Hề Nguyên nhìn về phía cô khiến cô căng thẳng, nuốt một miếng nước bọt lại khiến cổ họng rát đau, cô trả lời thành thật: “Một tuần rồi.”
Hề Nguyên gật đầu, hỏi tiếp: “Có bị rát cổ không?”
“Rát.”
Người có giọng nói hay, dù cổ họng không được tốt, một tiếng “rát” được cất lên từ miệng cô vẫn cứ uyển chuyển vô ngần.
“Cô há miệng ra, để tôi xem lưỡi.”
“Hả?” Y Nghiên có vẻ do dự, không phải vì ngại, mà vì cô có một chiếc răng sâu không muốn để anh thấy.
“Sao vậy?”
Y Nghiên nhìn anh, cuối cùng vẫn rụt rè đưa một đoạn lưỡi ngắn ra. Cô khép môi để lộ đầu lưỡi màu đỏ sẫm, nhìn anh, trông hệt như một bé mèo con.
Hề Nguyên ngây ngẩn một hồi, rồi nở nụ cười: “Tôi còn phải xem cổ họng của cô nữa, xem xem có phải bị nhiễm trùng rồi không.”
Y Nghiên rụt lưỡi về, ngại ngùng, đảo mắt qua lại, rồi cắn răng, nhắm mắt lại mở miệng ra.
Hề Nguyên thấy cô như anh dũng hi sinh vì việc nghĩa thì thôi cười, nhờ vào ánh sáng từ cửa sổ mà xem xét, thấy cổ họng cô đỏ lên, quả nhiên là bị viêm amidan rồi.
“Đường hô hấp đã bị nhiễm trùng rồi.” Hề Nguyên hỏi, “Đã tự đo thân nhiệt chưa?”
Y Nghiên mở mắt đáp: “Đo rồi, không bị sốt.”
“Ngoài ho, nghẹt mũi, còn khó chịu ở đâu không?”
Y Nghiên nghĩ ngợi một lúc: “Không có.”
Hề Nguyên lấy quyển sổ trên bàn, việt đơn thuốc rồi xé ra đưa cho cô: “Cô đến hiệu thuốc mua những loại thuốc này, dùng theo hướng dẫn, nếu hai ngày sau bệnh tình không thuyên giảm thì đến bệnh viện kiểm tra lại.”
Y Nghiên vẫn còn hơi mơ màng, đưa hai tay ra nhận tờ giấy, nhìn anh: “Anh…”
Hề Nguyên giải thích: “Ngày mai lại tới khám bệnh cảm thì hơi phiền.” Rồi anh lại nói nửa đùa nửa thật, “Tuy tôi không phải bác sĩ khoa hô hấp, nhưng vẫn khám được bệnh cảm vặt thế này. Cô là diễn viên lồng tiếng, bị cảm sẽ ảnh hưởng đến công việc.”
Y Nghiên chợt đỏ mặt, cầm tờ giấy bỗng thấy nóng bỏng tay, trái tim cũng đập loạn nhịp.
Cô không hiểu, rõ ràng trước đó quan hệ giữa hai người chỉ là quan hệ bác sĩ bệnh nhân hết sức bình thường, hôm nay chỉ cách lần gặp trước có một tuần, tại sao anh lại bất ngờ quan tâm cô như vậy? Chẳng lẽ anh nhớ ra cô và anh từng là bạn cấp ba, nghĩ đến tình bạn thời cấp ba, cho cô đi cửa sau ư?
Y Nghiên lén nhìn anh, thấy anh đang nhìn mình, lập tức nhìn sang chỗ khác, ngập ngừng nói: “Cảm ơn.”
Lúc này có người gõ cửa phòng bệnh, Thịnh Đình mở cửa bước vào: “Tôi thấy cậu không đến nhà ăn, nên mang về cho cậu.”
Y Nghiên nghe vậy quay đầu lại.
Thịnh Đình nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, tỉ mỉ đánh giá. Thấy cô mi thanh mục tú, quay đầu ngó nghiêng, rõ ràng là một mỹ nữ yêu kiều, bèn cợt nhả: “Tôi làm hỏng chuyện rồi sao?”
Mặt Y Nghiên nóng bừng, vội đeo khẩu trang, đứng dậy nói với Hề Nguyên: “Tôi không làm phiền anh nữa, hôm nay…cảm ơn anh.”
Cô nói xong, bèn hớt hải cầm giấy đi ra ngoài, không kịp thấy rằng lúc ấy Thịnh Đình cũng đang vội vàng giương mắt nhìn anh.
Thịnh Đình quay đầu lại nhìn cô bước khỏi phòng, lẩm bẩm: “Trông quen quen.” Anh chàng quay đầu, vuốt cằm nháy mắt với Hề Nguyên: “Cô ấy là ai vậy?”
“Bệnh nhân.”
Hề Nguyên lời ít ý nhiều, tỏ ý không muốn nhiều lời, nhưng Thịnh Đình không định tha cho anh dễ dàng như vậy: “Bệnh nhân? Không phải trước giờ cậu luôn giữ khoảng cách an toàn với bệnh nhân sao, chỉ sợ bệnh nhân kia không phải bệnh nhân bình thường.”
Hề Nguyên không thèm để ý đến anh, trùng hợp Hề Mạt cũng nhắn tin weixin bảo Y Nghiên đại đại đăng weibo nói cô bị bệnh, làm trễ nải công việc. Cô bé lo cho cô, không biết bệnh tình có nghiêm trọng hay không.
Hề Nguyên phá lệ trả lời cô bé: Không nghiêm trọng.
Hề Mạt lập tức truy hỏi: Sao anh biết?
Sao anh biết ư? Anh tự mình khám bệnh, anh có thể không biết sao? Đương nhiên chuyện này không thể nói với cô bé, với tính cách của cô nàng, chỉ sợ sẽ bám riết khiến anh không được yên thân.
Hề Mạt không thấy anh trả lời, bèn gửi thêm một tin: Hoạt hình hết rồi, chương trình cũng không đăng phần mới nữa, muốn nghe giọng đại đại quá đi mất.
Hề Nguyên nghĩ, xét theo trạng thái của cô vào hôm nay, cũng phải mất vài ngày mới có thể hồi phục.