Dục Thần sau khi bị Tịnh Y bỏ lại tại quán cafe thì chạy thẳng nhà trách vấn mẹ mình:
"Là mẹ lại tới gặp cô ấy nữa đúng không?"
Thẩm Lệ Quyên ung dung gác chân cầm ly trà lên mà nhâm nhi. Những người làm trong nhà ai cũng sợ hãi với thái độ của Dục Thần lúc bấy giờ không dám hé răng nữa lời.
"Nó thì có gì tốt mà hết lần này đến lần khác khiến con cãi nhau với mẹ. Mẹ nói rồi tuần sau lập tức sang Pháp học xong đại học rồi về quản lí công ty cho mẹ."
Thẩm Lệ Quyên hùng hỗ đứng dậy bỏ mạnh ly trà xuống bàn. Nói xong bà lập tức bỏ đi lên phòng không để cho Dục Thần nói thêm bất cứ lời nào nữa.
Lúc này cơn thịnh nộ của anh như đạt tới đỉnh điểm mà đập phá hết những gì xung quanh mình đến cả khi tay rỉ máu mà vẫn điên cuồng đập phá dường như anh đã mất luôn cảm giác đau luôn rồi. Những người làm trong nhà thấy anh như phát điên cũng không ai dám tới ngăn cản cũng dần giải tán hết vì sợ ở lại chỉ có rước hoạ vào thân.
Một lúc sau Dục Thần bình tĩnh lại anh lập tức chạy đến nhà của Tịnh Y mặc kệ lời khuyên ngăn của quản gia cũng không thèm để ý đến vết thương trên tay của mình.
........
"Tịnh Y à. Mở cửa cho anh đi mà có gì mình từ từ nói."
Trong cơn mơ màn Tịnh Y dường như nghe thấy tiếng đập cửa và tiếng nói của Dục Thần làm cô tỉnh dậy mang dép đi ra cửa.
"Anh đến đây làm gì. Tôi đã nói anh đừng đến tìm tôi rồi mà."
Lời vừa nói ra tim cô như thắt lại không kìm được mà rơi nước mắt. Từ sáng giờ Tịnh Y không biết đã khóc bao nhiêu lần, bao nhiêu tiếng rồi.
"Tịnh Y anh xin em mở cửa cho anh đi mà."
Dục Thần không ngừng cầu xin đập cửa hối thúc cô mở cửa cho mình. Tịnh Y nhìn qua mắt mèo cô có thể thấy mọi hành động của anh bây giờ, hai tay của anh không ngừng rỉ máu mà vặn tay nắm cửa làm tim cô dừng hẳng một nhịp. Tại sao lại hành hạ bản thân đến vậy chứ? Mọi thành động của anh làm Tịnh Y khóc càng nhiều hơn nhưng không dám phát ra tiếng động lớn vì sợ anh sẽ nghe thấy.
"Tôi nói cho anh biết trước giờ tôi chưa tình yêu anh, tôi đến với anh chỉ vì tiền thôi bây giờ tôi quen được người khác giàu hơn anh rồi tôi không muốn day dưa với anh nữa."
Tịnh Y kiềm giọng nói ra những lời chua chát nhất để anh từ bỏ hết ý định hiện đại. Dục Thầm nghe xong thì mọi hành động của anh dừng lại.
Anh hiện tại không thể tin vào tai mình nhưng lời mà cô vừa thốt ra. Tịnh Y có người khác? Đến với anh chỉ vì tiền sao? Chưa từng yêu anh? Không, không tất cả chỉ là giả.
"Anh không tin. Anh biết là mẹ anh tìm đến uy hiếp em, em đừng nghe những lời bà ấy nói."
Không để anh nói hết thì cô đã tiếp lời:
"Tin hay không đó là chuyện của anh. Còn bây giờ anh về dùm tôi, bạn trai tôi mà tới anh ấy sẽ hiểu lầm mất."
Sợ hiểu lầm sao? rốt cuộc từ trước giờ cô xem anh là gì chứ. Tình cảm mà anh dành cho cô chẳng lẽ không đủ để chứng minh rằng anh yêu cô đến mức nào sao. Lời vừa nói như hàng vạn mủi dao đâm sâu vào tim anh làm nó nhói lên từng đợt. Anh buông tay nắm cửa ra ngồi sụp xuống đất như người mất hồn.
Tịnh Y trong này cũng không khác gì anh là mấy cô khóc đến cả thở thôi cũng thấy mệt. Suy cho cùng cô cũng thật sự tàn nhẫn với Dục Thần. Lời cô nói từ sáng đến nay chưa câu nào là thật tất cả đều là giả. Tại sao khi nói chia tay với anh là đau đến vậy, cảm giác như bản thân mình đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng làm tim cứ nhói lên từng đợt.
Trời bắt đầu đổ mưa lớn sấm chớp dữ dội Tịnh Y đứng ngồi không yên, không biết anh đã về chưa liền chạy lên phòng mở cửa sổ nhìn xuống thì thấy anh đang đứng dậy mặt không cảm xúc sải người bước đi dưới mưa. Cô đóng cửa lại ngồi sụp xuống một góc tường tự hành hạ bản thân. Tự nhủ sau hôm nay thôi sẽ không đau nữa tất cả thật sự đã kết thúc rồi.
"Dục Thần. Tới đây thôi là hết rồi sau này anh nhất định phải thật hạnh phúc."