Cô quay lại nhìn. "Sao hắn đi nhanh thế?" "Ngày tàn của mình đến rồi ư? Không mình chưa muốn chết" hàng nghìn câu hỏi hiện ra trong đầu cô. Cô là người ham sống sợ chết dù có lên rừng hay lên núi thì cũng phải sống. Nếu chết thì cũng phải chết trong sự vinh quang chứ không phải nhục nhã như này.
- Tôi biết lỗi rồi. Đừng giết tôi mà Boss
- Tôi là Thần - Thư kí của Tổng Giám Đốc mà không phải là Boss
Cô mở đôi mắt chợt nhận ra mình còn sống vài chục năm nữa. Thở phào nhẹ nhõm, nuốt nước miếng
- Ờ.. Anh vào đây làm gì?
- Boss.. Nói tôi ở đây "chăm sóc" cô
- Tôi không cần anh đi đi
Cô quay lại "công việc". Hắn.. Làm gì thế? Ôm cô à?
- Người cô thơm quá
- Bỏ ra. Anh làm gì thế? Tôi báo cảnh sát đó
- Báo đi. Tôi có làm gì cô đâu. Nếu cô muốn báo thì để tôi làm rồi cô báo sau cũng chưa muộn
Hắn đè cô ra đất. Tóc cô dài trải trên nền, hắn đưa tay với một chùm tóc cô lên ngửi
- Cô có muốn..