Anh đứng lên vỗ cái bụng vừa no nê mặt như buồn ngủ. Cô vẫn ngồi khoanh tay vào lòng mặt nghiêm nghị nhìn anh
- Em sao thế? Sao không ăn? Để tôi ăn hộ em nhá
Anh nói rồi ngồi xuống bên cô đẩy tô vừa ăn sang chỗ cô, ăn ngon lành. Cô thở dài một tiếng "Haiz..."
Trong vòng ba phút anh ăn sạch sành sanh không chừa lại bất cứ thứ gì. Cô nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên "Anh chưa từng thích ăn hủ tiếu mà. Sao bây giờ lại ăn ngon lành như thế?" Cô đăm chiêu suy nghĩ
- Đi về. Tôi muốn ôm em ngủ
- Ơ ơ? Tôi là gái chưa chồng làm sao có thể ngủ với anh?
- Chưa chồng nhưng chúng ta từng ngủ chung rồi. Em không nhớ à?
Cô nhìn kĩ mặt anh. Anh trông cũng giống người bạn của cô quá nhở? Không thể nào.. Người bạn đó vừa lùn, xấu, mập, còn thô lỗ. Nhưng.. còn anh thì ngược lại. Cao, to, đẹp trai, lại biết cách cư xử đúng mực của người đàn ông, luôn ân cần chăm sóc cô. Làm sao có thể được?
- Hồi nào? Tôi không nhớ gì hết? Anh.. Đừng có bày trò..
Cô giận lẫy bỏ đi. Để anh một mình ở lại cười gian xảo. Anh đi nhanh, nhấc bổng cô lên đôi vai
- A.. Anh làm gì thế? Bỏ tôi xuống.. Bỏ tôi xuống.
- Đem em về nhà tôi.
- Không. Tôi còn công chuyện chưa giải quyết.. Anh mau bỏ tôi xuống..
Anh bỏ cô xuống nhìn sâu vào đôi mắt của cô
- Công chuyện? Đi đi.. Giải quyết nhanh lên rồi tối qua nhà tôi
Anh dễ dàng cho cô đi như thế sao? Đây có phải là anh? Thôi kệ dù sao cô cũng phải thoát thân trước. Anh làm gì biết chỗ cô "công chuyện" ở đâu.
- Được. Tôi.. Tôi sẽ nhanh mà.