Ưng Lê gặp Úc Tranh, trong lòng thấy căng thẳng, nhất thời không biết là anh nói đùa hay nói thật.
Nhưng nghĩ lại bây giờ mưa đang lớn như vậy, lượng xe không chở khách ở xung quanh đây không có cái nào, ai đó có thể đưa mình đi một đoạn là chuyện tốt, đúng lúc không cần ở lại đây thở trong cùng một không khí với Đinh Vũ Linh.
Ưng Lê quay lại nói lời tạm biệt với mấy người chỗ Phương Thụy Vân đang đứng ngây cả người, sau đó dùng túi che trên đỉnh đầu chạy vọt vào trong trời mưa.
Úc Tranh đã chừa ra chỗ trống ngồi bên cạnh, Ưng Lê ngồi vào đóng cửa lại, cho dù có dùng túi che nhưng ở trên người vẫn bị nước mưa làm ướt nhẹp.
Khăn lông được đưa đến đúng lúc, Ưng Lê hơi giật mình nhìn người đàn ông, cô nhận khăn mặt, “Cảm ơn Úc tổng.”
Xe rời đi, lúc này mấy bạn học đứng ở đó mới hồi phục tinh thần sau khi hoảng hốt một phen, những ánh mắt dính lên người Đinh Vũ Linh còn mang theo cả ý cười nhạo.
Đinh Vũ Linh nhìn chiếc xe Maybach màu đen rời đi, cắn răng ken két.
Đường Tín cũng nhìn xe đến xuất thần, “Hình như khuôn mặt này mình từng thấy ở đâu đó…..”
Trên xe.
Ưng Lê dùng khăn mặt lau qua một số nơi và mái tóc bị ướt nhẹp trên người, cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, mưa vẫn đang rơi rất lớn.
Ngoài trừ tiếng mưa rơi, không khí bên trong xe duy trì sự im lặng, Tịch Thịnh ngồi đằng trước cảm thấy rất ngạc nhiên vì hành động ra tay giúp đỡ Ưng Lê của Úc Tranh, nhưng cậu ta càng ngạc nhiên hơn vì đây là người phụ nữ mà lần trước đã gặp trên xe.
Mặc dù Tịch Thịnh đang lái xe nhưng trong đầu đã từ bổ não nghĩ ra hàng nghìn chữ về câu chuyện xưa yêu hận tình thù.
“Địa chỉ.” Úc Tranh thấp giọng mở miệng.
“Úc tổng đưa tôi đến trạm giao thông công cộng ở phía trước là được rồi, tôi có thể tự ngồi xe về nhà.” Ưng Lê không muốn làm phiền đến anh.
“Nếu tùy tiện để cô ở lại bên ven đường, đến lúc đó bị Ưng Kỳ biết có khi sẽ trách tội tôi.” Úc Tranh cười khẽ, vẫn làm cho người ta không thể nhận ra đây là lời nói vui hay lời nói thật.
Tịch Thịnh đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, cảm thấy kinh hãi là vì thấy ông chủ nhà mình có chỗ nào đấy không bình thường.
Ưng Lê ngẩn người, theo như cô biết thì Úc Tranh và anh cô không có qua lại quen biết nhiều.
“Không cần…..”
Cô còn chưa kịp nói cho hết câu, giọng nói trầm thấp của Úc Tranh vang lên lần nữa: “Địa chỉ.”
Trong đó còn chứa đựng khí thế không được chen vào.
Ưng Lê nhìn mưa rơi ngoài cửa, ở trong lòng cân nhắc một chút, cuối cùng nói địa chỉ, “Làm phiền Úc tổng.”
“Không phiền.”
***
Ngày thứ hai, Ưng Lê còn đang chìm trong giấc mơ nhưng chuông cửa ở bên ngoài không ngừng kêu.
Qúy Nghiên mang theo một đống đồ vào cửa, nhìn thấy dáng vẻ còn đang ngái ngủ của Ưng Lê thì thúc giục: “Cậu mau đi rửa mặt đi, quý này mới ra một số trang sức mới, mình mang luôn đến đây đưa cho cậu.”
Ưng Lê dụi dụi mắt, cũng đã thấy túi được mang đến ở trong tay Quý Nghiên, chỉ là đối với lời cô ấy nói thì tin đúng ba phần, “Sợ là vì chuyện tụ họp ngày hôm qua mà đến đúng không?”
“Không hổ là bạn thân chơi 20 năm, cậu quá hiểu mình.” Quý Nghiên cười hì hì, “Cậu nhanh lên đi, mình đang chờ được nghe tình hình chiến đấu thế nào.”
Lúc Ưng Lê rửa mặt đi ra Quý Nghiên đã bày hết đống đồ trang sức lên mặt bàn uống nước, tất cả đều không thua gì nhưng mẫu hàng được trưng bày trong quầy chuyên bán.
Đây thương hiệu riêng của Quý Nghiên, người trong nhà rất ửng hộ việc cô ấy lập nghiệp nên việc làm ăn buôn bán phát triển rất tốt.
“Đừng nói mình không ưu tiên cho cậu, tất cả chỗ này là sản phẩm mới nhất trong quý này của công ty bọn mình, thậm chí có mấy cái là để làm cho mình chơi thôi chứ không bán ra ngoài.”
Ưng Lên cầm một đôi khuyên tai lên, mấy viên trân châu bình thường trải qua thiết kế của Qúy Nghiên trở nên rất đẹp và tinh xảo, cô cầm ở trong tay mà còn thích không muốn bỏ xuống.
“Cảm ơn Quý tổng, mình sẽ dùng thật tốt.” Ưng Lê vô cùng tự nhiên nói, “Lần sau livestream sẽ đeo.”
Qúy Nghiên nháy mắt với cô, “Qủa là Tiểu Lê Lê hiểu mình ghê, nên giờ chúng ta vào chuyện chính đi. Tại sao Úc Tranh lại đưa cậu về, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Ưng Lê nhìn vào đối mắt hóng chuyện lấp lánh của Quý Nghiên, vừa đùa nghịch trang sức ở trên bàn vừa trả lời: “Đinh Vũ Linh đang quen bạn trai là con nhà giàu, cứ đến trước mặt mình khoe khoang.”
“Người kia là ai? Tên là gì, để mình đi xem giàu đến mức nào?” Qúy Nghiên cau mày, vỗ bàn nói: “Mình bảo ba mình mua lại công ty hắn!”
“Không rõ lắm.” Ưng Lê cười khẽ, “Nhưng mà mình đã trút được giận ngược lại, cô ta cảm thấy bây giờ mình rất nghèo túng.”
Qúy Nghiên bảo người trước mặt ngẩng lên trên trời, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, đừng nói đến việc đang ở biệt thự, ngay cả quần áo ngủ trên người cũng là đồ rất quý, có chỗ nào thể hiện ra sự nghèo khó?
“Cậu có nói ra thân phận của mình trước mặt cậu ta không đấy?”
Ưng Lê cảm thấy không biết phải làm sao, “Mình nói mà, mình nói trong nhà mình có rất nhiều tiền, cô ta không tin.”
“Chanh Tinh* chuyển thế thôi mà, không đáng để nhắc đến.” Qúy Nghiên khoát tay, mình đặc biệt thấy hứng thú đối với một sự việc khác, “Còn chuyện Úc Tranh đưa cậu về là thế nào?”
(*) Mọi người cứ hiểu là chúa/người hay ghen tỵ với người khác nhé.
“Hôm đó đúng lúc anh ta ở đó, vì trời mưa to nên tiện đường đưa mình về.” Để đề phòng Qúy Nghiên nghĩ lung tung, Ưng Lê lập tức phủi sạch quan hệ, “Thật sự không có gì mà, cậu cũng biết anh ta và anh mình có quan hệ hợp tác làm ăn, cho nên chỉ đơn thuần là tiện tay giúp đỡ thôi.”
Qúy Nghiên lườm cô: “Mình còn chưa kịp nói gì đâu, cậu đã vội vàng giải thích rồi.”
Ưng Lê thể hiện sự bình tĩnh, “Mình chỉ sợ cậu nghĩ lung tung.”
“Úc Tranh như vậy thì có hơi không đúng với lời đồn nhỉ, một nhân vật sát phạt quyết đoán lại bởi vì một cái hợp đồng làm ăn mà giang tay giúp đỡ á?” Qúy Nghiên híp mắt, sờ sờ cằm, sau đó đánh giá cẩn thận Ưng Lê một lần nữa, “Liệu có phải là để ý đến cậu không?”
“Cậu đừng làm thiết kế trang sức.” Ưng Lê nói một câu, “Chuyển đi mở công ty điện ảnh đi.”
“Chẳng lẽ cậu không động tâm à?” Qúy Nghiên nhìn cô nói, “Mình lên mạng tìm ảnh của Úc Tranh, mặc dù có hơi mờ, nhưng đẹp trai lắm…..”
Nhớ tới đôi mắt đào hoa của Úc Tranh, Ưng Lê lắc lắc đầu: “Người đàn ông có đôi mắt đào hoa thường bạc tình bạc nghĩa, cậu biết không, mình ghét nhất là đàn ông có mắt đào hoa.”
***
Thứ bảy, là ngày Ưng Lê livestream.
Cô buộc tóc đằng sau đầu, để phối hợp với món ăn của hôm nay, cô cố ý mặc chiếc váy dài màu vàng có dây thắt eo, sau đó chọn một món đồ trang sức phù hợp với bộ váy ngày hôm nay từ đống trang sức của Quý Nghiên tặng để đeo lên.
Phòng làm việc dùng để livestream và biệt thự ở cùng một chỗ, nhưng lại tách ra hoàn toàn, phòng bếp ở đây có đầy đủ mọi thứ, phong cách là do tự tay Ưng Lê trang trí và sắp đặt.
Lộ Triều đang điều chỉnh cameras, thấy Ưng Lê đến đây mới hỏi: “Chị, khi nào thì bắt đầu?”
Theo như thường lệ, Ưng Lê kiểm tra lại một lượt các nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị từ trước, xác nhận không có sai sót nào nữa mới giơ tay ra hiệu đã xong cho Lộ Triều: “Được rồi.”
Lê Hoa Du Hỏa là ID dùng để livestream của Ưng Lê, bình thường fan hay gọi cô là Hoa Du, mới đầu cô nghe thấy hơi kỳ quái, nhưng sau rồi quen cũng chấp nhận.
Bắt đầu phát trực tiếp, fan đã vào sớm đúng giờ cố định chờ từ trước, bởi vì hơn một năm nay chưa bao giờ Ưng Lê livestream muộn hay hoãn lại dù chỉ một lần.
“Xin chào mọi người, mình là Lê Hoa Du Hỏa, món ăn hôm nay mình làm tương đối đơn giản.” Ưng Lê nhìn vào camera chào hỏi, nhân tiện cầm hai quả chanh, “Hôm nay nhìn màu sắc của váy mình đi, lần trước có bạn nói muốn mình làm món chân gà ngâm chanh.”
[Muốn khóc là tôi nói đó!!!!]
[Tôi không để ý đến váy vóc gì đó, tôi chỉ chú ý đến eo cô ấy, nhỏ quá đi mất]
[Chị ơi, có phải quần áo của chị mỗi lần đều phải cùng màu với món ăn không ha ha ha ha]
[Mọi người cũng biết, chỉ cần khuôn mặt của Hoa Du thôi là đủ cho tôi xem một ngày]
[Có ý định debut không?]
[Khuyên tai và vòng cổ hôm nay rất đẹp! Đương nhiên người càng đẹp!]
Trong khi livestream Ưng Lê không dùng filter, việc trang điểm làm cũng đơn giản không cầu kỳ, cho nên thường xuyên có người hỏi cô có muốn vào showbiz không. Thật ra không phải cô chưa từng gặp phải những người tìm kiếm ngôi sao hay mấy công ty giải trí gì gì đó, nhưng cô không cảm thấy hứng thú với mấy cái này,
“Không có, tôi chỉ biết nấu ăn.” Ưng Lệ nhìn vào máy cười cười, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn hôm nay.
Chân gà cắt bỏ móng, chanh thì cắt lát thành miếng, hành gừng tỏi ớt cắt nhỏ, cô còn chuẩn bị thêm ít hành tím.
Ưng Lê thực hiện sạch sẽ, không khoe khoang kỹ năng không khen ngợi bản thân, có đôi khi trong quá trình nấu cô sẽ truyền lại cho mọi người mấy phương pháp hay mẹo nhỏ trong nhà bếp, đây chính là nguyên nhân khiến cho mọi người thích xem cô livestream.
“Đầu tiên là rửa chân gà.”
“Chanh nhớ là bỏ hạt đi, nếu không ngâm lâu sẽ bị chua.”
“Người nào mà thích ăn dai có thể thêm mấy viên đá.”
“Ai thích ăn cay thì cho thêm ít sa tế.” Ưng Lê mang sa tế mình tự làm ra để trước máy cho mọi người xem, “Vì mình thích ăn cay nên sẽ cho thêm sa tế vào.”
[Nhìn qua có vẻ ăn rất ngon!]
[Chờ tôi có tiền nhất định sẽ mua cái điện thoại có thể ngửi được mùi!]
[Làm tui muốn thử quá…..]
Sau khi thành phẩm ra lò, Ưng Lê lấy bộ đồ ăn bằng sứ Nhữ mua từ hôm trước ra, bày xếp khéo léo đặt ở trên bàn, sau đó để Lộ Triều đi qua đây tiến hành quay 360 độ xung quanh.
[Mọi người đều biết, chén đĩa của Hoa Du còn quý hơn cả nguyên liệu nấu ăn…..]
[Lần này nhìn bộ đó rất đẹp, nói ra giá cả làm mị chết tâm đi!]
“Để trong tủ lạnh qua một đêm vị sẽ ngon hơn.” Cuối cùng Ưng Lê bổ sung một câu, mà thời gian livestream lần này cũng đến lúc phải kết thúc.
Trước khi kết thúc cô đứng trước máy ảnh nói lời tạm biệt đến các fan, nhân tiện bảo fan bình luận những món mà mình thích ăn, thỉnh thoảng cô chọn một món ngẫu nhiên trong số những món mà fan đã để lại comment, đợi đến lần sau sẽ làm món đó.
Sau khi xong việc, Ưng Lê và Lộ Triều cùng nói câu vất vả rồi, mà món chân gà ngâm chanh chưa kịp để trong tủ lạnh một đêm đã bị Lộ Triều giải quyết hết sạch.
***
Sáng sớm chủ nhật, Ưng Lê lại nhận được điện thoại của người môi giới trung gian báo tin, nói là đối phương vẫn như trước không mở lời, cô thở dài, thấy mình và cái biệt thự kia không có duyên.
Đúng lúc Ưng Kỳ gọi điện thoại đến, giọng nói lo lắng, hình như có việc lớn gì đó rất gấp.
Hai người hẹn gặp nhau ở Triều Tiên Cư, Ưng Lê vừa mới đi vào phòng đã thấy Ưng Kỳ như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui.
“Anh, rốt cuộc có chuyện gì mà không thể nói trong điện thoại, phải gặp mặt mới nói được.” Ưng Lê chậm rãi ngồi xuống, thuận tay cầm ấm trà lên rót cho mình một ly.
“Ông nội hứa hôn cho em từ trước rồi, em biết không?”
“Khụ khụ khụ…..” Ưng Lê chưa kịp cho ngụm trà vào bụng đã sợ đến mức ho sặc sụa, vất vả lắm mới ổn định thông khí được, phản ứng đầu tiên của cô là không tin, “Không thể nào, trước khi em sinh ra ông nội đã mất rồi, làm sao mà hứa hôn cho em được, còn nữa em lớn đến tận bây giờ rồi mà lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này đấy.”
“Còn nhớ mấy món đồ đi vật ở nhà cũ Định Hải không, biết chuyện ba mẹ mang mấy di vật của ông bà nội để lại gửi đến đây không?” Ưng Kỳ thở dài, “Mấy ngày hôm nay bọn họ thu dọn sắp xếp lại thì phát hiện ở bên trong có một cái tín vật mà ông nội để lại. Đối phương là bạn của ông nội, lúc ấy chơi thân với nhau còn nói sau này muốn làm thông gia.”
Nghe Ưng Kỳ kể lại, Ưng Lê tin hơn một nửa, nhưng vẫn khó chịu mở miệng: “Dựa vào đâu, nếu phải đính hôn thì phải là tới anh trước chứ, anh lớn hơn em cơ mà.”
“Đối phương sinh con trai.” Ưng Kỳ trả lời.
Ưng Lê: “…….”
Nhưng một lát sau cô lại phát biểu: “Con trai thì làm sao, không có nghĩa là anh không thể!”
Trên mặt Ưng Kỳ hiện rõ một lời khó nói hết: “Em đang ép buộc……”
Ưng Lê hốt hoảng buồn phiền, đây đúng là chuyện rất hoang đường và khó nói mà cô gặp phải trong suốt cuộc đời của mình tính đến năm cô 24 tuổi, còn cạn lời hơn so với chuyện bị thằng tra nam Dịch Tư Viễn kia cắm sừng.
“Hôm nay anh nghe trộm thấy ba mẹ nói, hiện giờ đối phương cũng không biết tình huống của chúng ta.” Lúc ấy Ưng Kỳ nghe thấy chuyện này đã vội vàng muốn nói cho Ưng Lê biết.
Mắt Ưng Lê sáng lên, suy nghĩ ra biện pháp: “Có thể hủy tín vật đi được không, vứt bỏ nó đi, coi như chưa từng phát sinh chuyện gì?”
Chuyện này dù đổi lại là ai cũng không có cách nào chấp nhận được, cô chỉ muốn tránh nó đi.
“Chắc chắn đối phương cũng có tín vật và bức thư bên người, họ biết chúng ta là Triều Tiên Cư, nếu chúng ta từ hôn sẽ gây tổn hại cho hình ảnh và tiếng tăm của nhà hàng.” Ưng Kỳ không muôn gả em gái mình cho một người xa lạ, nhưng trước mắt chưa nghĩa ra được cách giải quyết nào tốt nhất.
Trong lòng Ưng Lê chua xót: “Là tai họa giáng xuống đột ngột đây mà!!”
Ưng Kỳ an ủi: “Theo lý mà nói lâu như vậy rồi mà không tìm đến để thực hiện lời hứa hôn, đối phương lại lớn tuổi hơn em nhiều, không chừng nhà bên đó đã kết hôn rồi cũng nên. Nếu là như thế, chuyện hôn ước này tự nhiên sẽ bị xóa bỏ.”
Ưng Lê nhíu chặt mày, cô không muốn kết hôn với người không quen biết, càng không thích cảm giác bị bắt buộc này, tại sao các bậc trưởng bối làm việc không bao giờ suy nghĩ hay lo lắng cho cảm nhận của con cháu bên dưới.
Nhưng rốt cuộc là đối phương đã kết hôn hay không vẫn chưa biết rõ mọi chuyện, cô có nên ra tay trước không nhỉ.
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Thỉnh thoảng anh trai phải biết phán đoán, nói không chừng có chuyện vui (doge)