Ưng Kỳ không cảm thấy thái độ bây giờ của mình có gì không ổn, chỉ cần Thẩm Tầm Lam có thể nguôi giận, bảo anh làm gì cũng được.
“Muốn đánh không? Đánh anh cũng được.” Anh hỏi một câu.
Thẩm Tầm Lam có chút dở khóc dở cười, không thể giữ nổi sự lạnh lùng, “Ai muốn đánh anh, tôi sợ đau tay mình.”
Trong lòng Ưng Kỳ vui vẻ, cứ nghĩ Thẩm Tầm Lam đang đau lòng cho mình.
“Anh còn chuẩn bị thêm mấy món điểm tâm ngọt, em ăn thử không?” Anh cười hỏi, “Đương nhiên là món bánh ngọt ăn tráng miệng.”
Thẩm Tầm Lam gật đầu, vừa nãy bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, thật ra cô ăn được rất ít, đúng lúc ăn điểm tâm để no bụng hơn, huống chi cô thích mấy món bánh ngọt ở Triều Tiên Cư nhất.
Thực ra không khí bên trong phòng rất im ắng nhưng sau khi mấy món bánh ngọt được bê lên, Ưng Kỳ muốn để không khí náo nhiệt hơn nên giới thiệu từng loại cho Thẩm Tầm Lam nghe, còn nói qua các bước làm một lần cho cô.
Thẩm Tầm Lam vừa ăn vừa nghe, hóa ra nghe thôi cũng khá thú vị, thỉnh thoảng có chỗ nào thắc mắc cũng hỏi mấy câu.
“Nếu em thích, sau này anh làm cho em anh.” Thái độ Ưng Kỳ ân cần, ngữ khí tự tin, “Anh biết làm rất nhiều món ngon, chỉ cần em muốn anh có thể làm cho em ăn bất cứ lúc nào.”
Đương nhiên Thẩm Tầm Lam tin anh có năng lực như vậy, nhưng cố tình không muốn thuận theo ý anh, cố ý nói: “Thật ra tôi thích ăn cơm Tây hơn, bên Cật Đức không tệ.”
Quả nhiên Ưng Kỳ lại xị mặt xuống, anh chỉ giỏi làm đồ ăn Trung Quốc, nhưng Thẩm Tầm Lam thích ăn cơm tây…..
Thẩm Tầm Lam không nhịn được, mặt mày mỉm cười tươi cong như trăng lưỡi liềm, ý cười thản nhiên.
Ưng Kỳ giật mình trong giây lát, lần đầu anh thấy Thẩm Tầm Lam tươi cười rạng rỡ, đẹp đến mức khiến anh ngây ngẩn người.
Thẩm Tầm Lam phát hiện, cô thu lại nụ cười, bị nhìn chăm chú có hơi ngượng ngùng: “Tôi…..phải về nhà.”
“Anh đưa em về.” Ưng Kỳ nói.
***
Lần nữa ngồi trên xe Ưng Kỳ, Thẩm Tầm Lam có hơi hoảng hốt. Cô phải thừa nhận rằng mình như bị ma xui quỷ ám, đã bắt đầu mềm lòng, nếu không hết lần đến lần khác sẽ không cho anh cơ hội.
“Muốn đi đến chỗ khác chơi không?” Ưng Kỳ không muốn đưa cô về nhà sớm.
Thẩm Tầm Lam mím môi, gật đầu: “Muốn đến một nơi.”
Đợi đến khi Ưng Kỳ lái xe đưa Thẩm Tầm Lam đến địa điểm cô nói, anh mới biết hôm nay ở rạp hát có buổi biểu diễn múa ba lê.
Anh ngạc nhiên nhìn Thẩm Tầm Lam: “Em muốn đi xem à?”
Thẩm Tầm Lam cười gật đầu: “Trước đấy có người thầy mời tôi, đúng lúc có thời gian nên đến xem.”
Buổi biểu diễn ba lê hôm nay biểu diễn vở Giselle(*), một câu chuyện tình yêu rất huyền thoại, rất có tính khiêu chiến đối với vũ đạo và các động tác múa trong bài.
(*)Giselle, còn có tên khác là The Wilis (Tiếng Pháp: Giselle, ou Les Wilis) là một vở ba lê gồm hai màn. Do Jules-Henri Vernoy de Saint-Georges và Théophile Gautier viết kịch bản. Lấy ý tưởng từ bài văn về the Wilis in De l’Allemagne, của Heinrich Heine, và từ một bài thơ nói về cô gái sau một buổi dạ tiệc xuyên đêm đã chết: “Fantômes” trong Les Orientales, sáng tác bởi Victor Hugo. Adolphe Adam sáng tác nhạc; Jean Coralli và Jules Perrot sáng tác vũ đạo. Vai Giselle đầu tiên được giao cho Carlotta Grisi.
Vở ba lê kể về một cô gái nông dân tên Giselle, cô qua đời vì cú sốc phát hiện ra người yêu cô đã đính hôn với người khác và dối lừa cô. The Wilis là một nhóm gồm các linh hồn nữ, có nhiệm vụ dụ dỗ đàn ông nhảy với mình cho đến khi họ chết, đã triệu tập hồn Giselle dậy. Họ định giết người yêu của cô, nhưng tình yêu của Giselle đã cứu anh thoát án tử hình.
Vở Giselle đầu tiên được biểu diễn ở nhà hát Ballet du Théâtre de l’Académie Royale de Musique tại Salle Le Peletier, thành phố Paris của nước Pháp, vào hôm thứ hai ngày 28/06/1842. Lần diễn đầu tiên đã chiếm được sự ủng hộ của các nhà phê bình và người xem. Giselle trở nên vô cùng nổi tiếng trên khắp châu Âu, Nga, và Mỹ.
Thẩm Tầm Lam thuận lợi đưa Ưng Kỳ vào trong, tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, lúc này vẫn chưa bắt đầu diễn.
Ưng Kỳ biết chuyện Thẩm Tầm Lam bị thương, anh còn lo lắng Thẩm Tầm Lam sẽ không thấy thoải mái chỗ nào đó, không nghĩ tới toàn bộ quá trình xem từ đầu đến cuối cô rất bình tĩnh.
Người thầy đến đây, thấy Thẩm Tầm Lam cười hỏi: “Cô cảm thấy kỹ thuật múa vở này thế nào?”
“Rất hoàn mỹ.” Thẩm Tầm Lam mỉm cười trả lời, “Có thầy chỉ dạy, làm gì có chuyện tệ được.”
“Chân của cô hồi phục gần như hoàn toàn rồi đúng không, có muốn lên sân khấu không?” Thầy hỏi.
Sắc mặt Thẩm Tầm Lam bình tĩnh, cười nói: “Tạm thời không có suy nghĩ đó.”
Nói chuyện thêm mấy câu, Thẩm Tầm Lam mới chào tạm biệt thầy.
Ưng Kỳ ở cạnh còn căng thẳng hơn Thẩm Tầm Lam nhiều, anh nhẹ giọng hỏi: “Có thấy khó chịu ở chỗ nào không?”
Thẩm Tầm Lam nhìn anh cẩn thận vậy cười lắc đầu: “Tôi ổn lắm.”
Ưng Kỳ thở phào.
Thẩm Tầm Lam nói chuyện: “Anh nghĩ tôi sẽ khó chịu khi xem mọi người múa vở này phải không?”
Ưng Kỳ gật đầu, dù sao chuyện bị thương dẫn đến việc không thể lên sân khấu đối với người múa ba lê chuyên nghiệp mà nói thì nó khó chấp nhận đến cỡ nào, nó giống như việc nếu tay anh bị thương, anh không bao giờ làm ra được những món ăn ngon nữa.
“Tôi không còn buồn nhiều nữa.” Thẩm Tầm Lam mím môi nói, “Học múa ba lê vì mọi người trong nhà muốn tôi học. Nói đến thích, thật ra giống như hoàn thành hy vọng của gia đình hơn. Mọi giải thưởng và hào quang tôi đều đã cầm được hết, trên sân khấu cũng đã dốc hết sức để trở nên thật hoàn mỹ, thật ra không còn gì để hối tiếc.”
Ưng Kỳ lập tức hiểu được suy nghĩ của Thẩm Tầm Lam, trong khoảng thời gian mình bị thương cô đã tự suy nghĩ lại về cuộc đời mình.
***
Ra khỏi rạp hát, Thẩm Tầm Lam và Ưng Kỳ quay lại trong xe.
“Có thể đi theo tôi đến một chỗ nữa không?” Thẩm Tầm Lam mím môi mở miệng hỏi.
Ưng Kỳ cong môi nói: “Muốn đi đâu?”
“Cửa hàng hương liệu.”
Không lâu trước kia, coi như ngoài ý muốn Thẩm Tầm Lam đam mê yêu thích hương liệu, thậm chí muốn học làm một ít cây nến thơm đơn giản, cô muốn học tiếp thêm nhiều thứ nữa, còn muốn mở một cửa hàng.
“Nếu như em muốn mở cửa hàng, anh muốn đầu tư.” Ưng Kỳ nghiêm túc phát biểu.
Thẩm Tầm Lam cười khẽ: “Tôi không thiếu tiền, tại sao phải hùn chung vốn để mở cửa hàng với người khác.”
Ưng Kỳ yên lặng thở dài, anh lại bị từ chối.
Thẩm Tầm Lam chọn tài liệu tham khảo, chuẩn bị về nhà tự mình học làm, trong lúc chọn cô làm như vô tình hỏi: “Anh thích mùi hương nào?”
Ưng Kỳ ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại, anh mừng rỡ nhìn Thẩm Tầm Lam, kích động đến mức không nói ra lời.
“Tôi chỉ tiện mới hỏi, anh không trả lời cũng không sao.” Thẩm Tầm Lam không được tự nhiên di chuyển ánh mắt, ra vẻ như đang chọn tài liệu.
Ưng Kỳ cố gắng đè nén cảm xúc sung sướng trong lòng, ra sức thể hiện bản thân phải thật bình tĩnh lại: “Anh thích mùi hương của biển.”
“Ừm.” Thẩm Tầm Lam trả lời rất tùy tiện.
Nhưng Ưng Kỳ lại thấy cô chọn cái gì đó mùi hương biển, tim anh đập thình thịch, không che dấu nổi sự vui vẻ.
Sau khi chọn mua tài liệu xong, Ưng Kỳ giành trước đưa thẻ ra muốn thanh toán tiền, tốc độ quá nhanh khiến Thẩm Tầm Lam giật mình, có điều cô không nói gì, im lặng đứng ở bên chờ.
Ưng Kỳ thấy cực kỳ thỏa mãn khi xuất tiền, nếu bây giờ Thẩm Tầm Lam có để cho anh mua cả cửa hàng này luôn đoán rằng anh cũng rất chi sẵn lòng vui mừng.
Đưa Thẩm Tầm Lam đến trước cửa nhà, Ưng Kỳ cũng xuống xe theo.
“Ngày mai anh quay lại đây lấy nến thơm.” Thẩm Tầm Lam nói xong muốn mở cửa vào nhà.
Ưng Kỳ nhanh tay nhanh mắt nắm cổ tay cô, do dự mở miệng hỏi: “Quan hệ bây giờ của chúng ta là gì?”
“Anh cho là quan hệ gì?” Thẩm Tầm Lam hỏi lại.
Ưng Kỳ mấp máy môi muốn trả lời, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Tầm Lam rồi lại không dám nói.
Anh suy nghĩ một lát: “Là kiểu quan hệ anh nghĩ phải không?”
Thẩm Tầm Lam cong môi: “Anh nghĩ xem tại sao em cho anh đi cùng đến xem buổi biểu diễn, còn muốn tặng anh nến thơm?”
Câu trả lời miêu tả sinh động, trong nháy mắt mặt mày Ưng Kỳ rạng rỡ ý cười, anh không kìm lòng được giơ tay ôm Thẩm Tầm Lam vào lòng: “Tầm Lam, cảm ơn em.”
Hai tay anh run run, còn tưởng rằng Thẩm Tầm Lam vẫn sẽ từ chối anh nữa nhưng không ngờ cô dịu dàng ngoan ngoãn ở trong lòng anh, điều này càng khiến trái tim anh rung động.
“Anh biết chắc hẳn trong lòng em phải hạ quyết tâm rất lớn, nhưng anh tuyệt đối sẽ không phụ em.” Ưng Kỳ chỉ thấy càng thêm đau lòng cho cô, anh siết chặt cánh tay, giọng nói kiên định: “Nếu em muốn, ngay cả sao trên trời anh cũng hái sao cho em.”
Thẩm Tầm Lam cố ý cười nói: “Vậy giờ anh hái một ngôi xuống cho em xem.”
“……” Ưng Kỳ giật mình, ngượng chín mặt, “Hay mình đổi cái khác đi.”
Thẩm Tầm Lam ở trong lòng anh cười trộm.
Một lát sau, Ưng Kỳ vẫn không buông Thẩm Tầm Lam ra, anh mong chờ hỏi: “Giờ thời gian vẫn còn sớm, anh có thể vào nhà em ngồi chút không?”
Thẩm Tầm Lam lập tức đẩy anh ra, sắc mặt quay lại vẻ bình thường: “Anh có thể đi rồi.”
Ưng Kỳ: “…….”