Cái cô muốn là đánh bại họ trong lúc hai người đó đang đắc ý nhất.
Cộng đồng mạng vội vã ăn dưa, đợi mãi không thấy Ưng Lê đáp trả lại, ngược lại Úc Tiện là người đi đầu.
@Úc Tiện: Lần đầu tôi được nghe loại chuyện buồn cười như này, bịa đặt linh tinh sẽ phải trả giá rất lớn.
—— Đây là đứng ra giúp đỡ chị dâu đúng không?
—— Anh phản bác lại thì có ích gì, bảo Ưng Lê đứng ra trả lời đi!!
—— Tiện Tiện đừng ăn nói lung tung, đây là chuyện của Ưng Lê mà.
—— Vốn là fan của anh, nhưng thấy anh ngốc nghếch như vậy thì thôi, chạy đây chạy đây.
—— Nói đùa chứ có những người nói chuyện không thấy buồn cười à, giúp chị dâu mình thì bị gọi là ngu ngốc? Huống chi người ta là người một nhà có gì mà không hiểu nhân phẩm con người của nhau rõ hơn mấy người hả?
—— Tri nhân tri diện bất tri tâm*, ai biết được giúp nhau che giấu thật kỹ.
(*)Tri nhân tri diện bất tri tâm: Tri là biết ; nhân là người ; diện là mặt ; bất là không, tâm là tấm lòng. Vậy câu đó có nghĩa là: Biết người thì biết mặt thôi chứ không biết được tấm lòng của họ.
Ngay trong lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi mạnh mẽ, Ưng Lê đăng Weibo.
@Ưng Lê: Lúc nhìn thấy tin này thậm chí tôi rất muốn cười. Tôi biết ai là người đứng đằng sau vụ bịa đặt mấy lời đồn đãi linh tinh, lần này tôi quyết định sẽ không tha thứ nữa.
—— Vu khống, chứng cứ đâu?
—— Người ta có người bị hại, có thời gian và địa điểm cụ thể làm chứng, cô có gì?
Tiếp theo Ưng Lê đăng bài thứ hai lên Weibo, là một đoạn ghi âm, còn kèm theo phụ đề thuyết minh.
Đây là đoạn đối thoại lần trước lúc cô và Dịch Tư Viễn gặp mặt, lúc đó cô sợ hắn liều lên cái gì cũng giám làm nên cố tình ghi âm lại, không ngờ giờ nó trở thành căn cứ xác thực nhất để vả mặt lại Đinh Vũ Linh và Diệp Kiều.
—— Ôi vch???!!!
—— Đến lúc chuyển bại thành thắng đây!!
—— Tôi thấy có bình luận trước đó nói mình là bạn đại học của Ưng Lê kể cô ấy mới là người bị kẻ thứ ba chen chân phá hoại tình cảm, không ngờ nó là thật……
—— Cho nên con nhỏ Tuesday kia không biết xấu hổ tự biến mình thành nạn nhân rồi sau đó vu oan hãm hại Ưng Lê, độc ác ghê
—— Đúng là tâm cơ ghê nhỉ, nếu không có chứng cứ thì chẳng phải toàn bộ cộng đồng mạng đều mắng Ưng Lê hay sao?
—— Người mắng Ưng Lê còn ít hả? E rằng mục đích của bọn họ là thế này đó…..
—— Tôi đã nói mà làm gì có chuyện Ưng Lê làm ra mấy việc đó, vừa nãy mới nói giúp cô ấy mấy câu đã bị coi là thủy quân
—— Mấy người ghen tỵ với Ưng Lê vì người ta vừa đẹp vừa có tiền, cộng thêm ông chồng đẹp trai xuất sắc, trong lòng mấy người chỉ thấy ý muốn kéo cô ấy xuống
——Mấy người vừa mắng Ưng Lê không áy náy hay gì??
Trong lúc ván cờ xoay chuyển có rất nhiều người ngạc nhiên đến chấn động, vả mặt đến quá nhanh như trời trở gió.
@Ưng Lê: Những lời bịa đặt lần này đã quấy rối và có ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi, đó là hành động vu khống phỉ báng, tôi sẽ dùng đến luật pháp để bảo vệ quyền lợi của bản thân.
—— Ủng hộ chị yêu!
—— Con giáp thứ 13 nên bị trừng phạt
—— Làm tốt lắm, đừng tha cho bọn họ
—— Càng nghĩ càng thấy rùng mình, giả sử Ưng Lê không có đoạn ghi âm, có phải sự việc lần này hết đường chối cãi không. Tuy nó là giả, nhưng chắc chắn sẽ có một bộ phận nhỏ nào đó lựa chọn tin, sau đó sẽ gắn cái mác người thứ ba lên người Ưng Lê mãi.
—— Suy cho cùng tin đồn cũng chỉ là tin đồn, bác bỏ lời đồn xong giống như mắt bị mù, không xem không nghe không tin
Sau khi Ưng Lê làm sáng tỏ mọi chuyện, Hạ Huỳnh là người đầu tiên chia sẻ bài, tiếp đến là Bạc Kiến Từ.
@ Hạ Huỳnh: Bắt nạt Lê Lê là bắt nạt tôi!!
@ Bạc Kiến Từ: Ai bắt nạt bà xã tôi?
——??? Gặp lại đôi vợ chồng thích ngược cẩu
—— Mặt mũi Ưng Lê lớn ghê thật
Cư dân mạng chưa kịp phản ứng lại, Nguyễn Dư và Mạnh Thanh Nghiên trước sau chia sẻ bài trên Weibo, ngay cả Thẩm Chỉ Âm cũng đứng ra nói chuyện.
—— Cái này không phải đắc tội với Ưng Lê mà là đắc tội với nửa giới giải trí đó……
—— Đột nhiên mị rất khâm phục hai người thích bịa đặt kia, lá gan hai người đó phải lớn đến mức nào mới dám làm ra mấy chuyện như này?
***
Đọc Full Tại Truyenfull.
Ưng Lê vừa buông di động Úc Tranh đã kéo cô vào trong ngực: “Không phải lo lắng về chuyện luật sư, đoàn luật sư ở Quân Diệu là những người giỏi nhất nhì ở trong nước, anh sẽ không bỏ qua đơn giản cho hai người bọn họ.”
“Thật tình em không hiểu nổi, từ trước đến nay bọn họ cứ khăng khăng quan sát dính chặt em làm gì.” Ưng Lê cảm thấy quá mệt mỏi, rõ ràng cô không làm gì hết nhưng cứ là người bị nhắm vào suốt ngày.
Úc Tranh vỗ nhẹ l đầu cô, dịu dàng nói: “Bởi vì em rất giỏi, xuất sắc đến mức khiến nhiều người ghen ghét. Đây là tâm lý không bình thường của bọn họ, em không làm sai gì hết.”
Ưng Lê cọ cọ người trong lòng Úc Tranh: “A Tranh, cảm ơn anh.”
Thật ra, cô mới vào Weibo nhìn, cô thấy khó chịu hít thở không thông khi xem mấy bình luận chửi rửa các kiểu, nếu không có Úc Tranh giúp cô, chắc cô không thể nguôi ngoai đi trong chốc lát.
“Có điều không ngờ Dịch Tư Viễn dám để mấy loại suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu.” Ghen tuông trong người Úc Tranh bùng phát, “Khiến người khác chướng mắt.”
Ưng Lê tự nhiên mở miệng: “Tại anh hết đấy.”
“Hả?” Úc Tranh khó hiểu nhìn cô, “Tại sao anh lại có lỗi?”
“Nếu lúc ấy anh đính hôn với em sớm hơn thì chẳng có chuyện em mù mắt đi coi trọng tên Dịch Tư Viễn kia.” Ưng Lê cố ý nói đùa, “Dáng vẻ bên ngoài anh đẹp trai như này cơ mà, em gặp anh xong thì làm gì còn khả năng để ý đến người khác, anh nói xem có phải lỗi do anh hay không.”
Úc Tranh bật cười, cưng chiều cô: “Nghe xong đúng là lỗi do anh thật, anh xin lỗi.”
“Em tha lỗi cho anh.” Hai tay Ưng Lê ôm cổ Úc Tranh, nũng nịu: “Tại anh quá đẹp trai.”
Úc Tranh chuẩn bị lại gần hôn Ưng Lê, điện thoại không biết tìm thời gian thích hợp vang lên.
Thấy người gọi điện đến là Ưng Kỳ, mặt Úc Tranh tối sầm xuống, giọng điệu hơi hơn giận: “Tại sao anh ấy còn thời gian rảnh để gọi điện thoại cho em.”
Ưng Lê nhìn vẻ mặt Úc Tranh mà buồn cười, lập tức nhận điện thoại: “Anh, có chuyện gì ạ?”
“Anh thấy hotsearch rồi, chuyện này là sao?” Ưng Kỳ lên tiếng hỏi, “Có cần anh xử lý không?”
“Không cần, có A Tranh ở đây.” Ưng Lê cười nhìn thoáng qua Úc Tranh rồi nói: “Anh, anh không phải quan tâm chuyện của em đâu, thời gian đó anh dùng để giải quyết chuyện của mình thì tốt hơn đấy.”
“Anh…..” Ưng Kỳ tạm dừng, có hơi thấp thỏm, “Em cho anh cách liên lạc với cô ấy trước được không.”
Ưng Lê nhướn mày, cô cong cong khóe môi: “Nhưng mà chị Thẩm đã quyết định từ bỏ rồi, giờ anh tùy tiện đi quấy rầy người ta chắc không hay lắm đâu?”
Ở đầu bên kia điện thoại Ưng Kỳ im lặng lúc lâu, mới nói: “Ưng Lê, em còn coi anh là anh trai không hả. Em xem lúc em gặp chuyện không may anh lo lắng cho em, còn muốn nghĩ cách giải quyết giúp nữa.”
“Nhưng mà chuyện tình cảm mà để người khác nhúng tay vào thì không ổn đâu ạ.” Trong lòng Ưng Lê hừ một tiếng, tự thân vận động đi theo đuổi vợ của mình đi, còn lâu cô mới thèm giúp.
Ưng Kỳ tức giận cúp điện thoại.
Ưng Lê nhào vào trong ngực Úc Tranh cười mãi không dừng lại được.
“Đoán chừng chuyện hai người bọn họ còn nhiều hấp dẫn, nên để anh em chịu ít đau khổ đã.”
***
Đọc Full Tại Truyenfull.
Đinh Vũ Linh nhìn mọi người trên mạng mắng chửi Ưng Lê, trong lòng chỉ có khoái cảm. Cô ta tìm Diệp Kiều bày mưu tính kế ra trận địa dư luận, đơn giản vì muốn cộng đồng mạng bám riết quấn chặt lấy Ưng Lê, để cho hình tượng của con đó bị ảnh hưởng.
Hiện giờ, cô ta đã thành công.
Cô ta mở xem những bình luận nhục mạ trên Weibo, luôn trong trạng thái vui sướng.
Nhưng rất nhanh, Ưng Lê đứng ra đáp trả, đưa ra bằng chứng ghi âm mà cô ta không thể ngờ được, một tay xoay chuyển hướng gió dư luận trong sự việc lần này, khiến cho mấy thứ cô ta dày công chuẩn bị và có được trước đó hóa thành mây khói.
Đinh Vũ Linh vừa hận vừa sợ, sợ Ưng Lê sẽ dùng pháp luật.
Diệp Kiều và Dịch Tư Viễn cũng cãi nhau kịch liệt gay gắt vì đoạn ghi âm đó, kết quả cuối cùng mỗi người một ngả. Cô ta tức giận gọi điện thoại mắng Đinh Vũ Linh.
“Nếu không phải do cô chủ mưu nghĩ ra thủ đoạn này, mọi chuyện sẽ không thành ra như bây giờ!!”
Đinh Vũ Linh cười lạnh: “Lúc cô đồng ý không phải rất vui vẻ ư, giờ thì lại đổ hết toàn bộ mọi việc lên đầu tôi.”
“Không thì sao, chủ mưu là cô, cùng lắm thì tôi được coi là người bị cô lừa.” Diệp Kiều nói, “Nếu không phải trước đó cô đi tìm tôi, tôi sẽ không làm ra mấy chuyện như vậy.”
Sắc mặt Đinh Vũ Linh cực kỳ khó coi: “Đừng tưởng rằng cô nói thế là có thể trốn tránh được trách nhiệm, có chết cũng phải chết cùng nhau!!”
Cô ta tắt điện thoại, hai mắt bốc hỏa nhìn tên Diệp Kiều trên màn hình.
“Yên tâm, nếu chuyện này do hai người cùng nhau lên kế hoạch thực hiện, không ai có thể trốn thoát.” Ưng Lê chậm rãi nói.
Cô từ từ đi đến, chỗ này rất trong lành, cũng khá im lặng rất thích hợp để nói chuyện.
“Ngạc nhiên cái gì? Tìm được cô không dễ dàng gì.” Ưng Lê ngồi xuống đối diện Đinh Vũ Linh, cười nhạt: “Lúc nào cô cũng nói tôi có tiền nên thích làm xằng bậy, tìm cô thì chỉ tốn thêm một món mà thôi.”
Ưng Lê nói năng chọc ngoáy, quan sát thấy sắc mặt Đinh Vũ Linh càng thêm nhục nhã theo từng giây, cô cười rộ: “Tính ra tôi đã tha cho cô khá nhiều lần.”
Đinh Vũ Linh cười nhạo: “Cùng lắm tôi nói xin lỗi rồi bồi thường thêm ít tiền, việc này cứ thế qua đi.”
“Không lẽ cô cho rằng tôi giống mấy người nổi tiếng chỉ lên bài nói sẽ dùng pháp luật đòi lại danh dự và quyền lợi cá nhân xong cứ thế bỏ sang một bên?” Ưng Lê thấy cô ta ngu quá đi mất, “Cô có biết cái gì gọi là phỉ báng không? Có muốn tôi nói cho cô biết mức hình phạt được pháp luật quy định khi phạm tội này không?, tình tiết nghiêm trọng có khi phải chịu từ một đến ba năm tù giam.”
Khuôn mặt Đinh Vũ Linh trắng bệch, nhất thời luống cuống: “Không thể nào!!”
“Bằng chứng tôi đã giữ lại, luật sư cũng đã tìm xong, cô ngồi mà chờ thư gọi từ tòa án đi.” Ưng Lê đứng dậy, lạnh lùng quả quyết, “Cô cho rằng mình có thể giấu tên hay sao? Sau sự việc lần này cô sẽ bị tất cả mọi người biết rõ, đến lúc đó sẽ không có công ty nào dám tuyển người thích bịa chuyện hại người khác vào làm nhân viên.”
Nếu không có công ty nào chịu tuyển cô ta, vậy cuộc sống sau này cô ta phải sống thế nào, nết tất cả mọi người biết cô ta là người đứng sau tất cả chuyện này, chắc chắn họ sẽ ghét cô ta.
Nghĩ đến đây, Đinh Vũ Linh vội vàng giữ Ưng Lê lại: “Cô có thể tha cho tôi thêm lần này nữa được không, không phải cô nói đã tha cho tôi rất nhiều lần rồi hay sao? Bỏ qua thêm lần nữa không phải chuyện không thể, tôi xin lỗi cô được chưa? Còn nữa chuyện này là do Diệp Kiều chủ mưu, cô nên đi tìm cô ta mới đúng.”
Ưng Lê ghét bỏ nhìn cô ta: “Yên tâm, hai người có là ai cũng không thoát được đâu, đến tòa án mà nói chuyện.”
Nếu đã phạm phải sai lầm thì phải chịu tội, cô không phải là thánh nhân, không cần thiết phải tha cho họ hết lần này đến lần khác.
Con người luôn phải trả giá cho những việc làm sai trái của bản thân.
***
Đọc Full Tại Truyenfull.
Bên ngoài, Úc Tranh tựa người vào xe nhìn Ưng Lê đi ra với vẻ mệt mỏi.
Anh đi qua đó nắm tay cô, muốn truyền thêm năng lượng cho Ưng Lê.
“Anh đưa em đến một nơi.”
Ưng Lê ngẩn ngơ đi theo sau.
Úc Tranh lái xe đưa cô ra ngoại ô thành phố, chỗ này trồng một vườn nhiều hoa giấy, màu đỏ nhiều nhất, màu vàng ít hơn.
Một vùng lớn hoa giấy tụ lại một chỗ, cơn gió thổi qua khiến nhiều bông hoa đung đưa theo tạo thành những gợn sóng, cực kỳ đẹp mắt.
Dường như tâm trạng Ưng Lê được chữa lành nhanh chóng, cô hiểu được mục đích m Úc Tranh đưa cô đến đây.
“A Tranh, cảm ơn anh.” Cô khen, “Chỗ này thật sự rất đẹp.”
Bọn họ đứng ở trên cao, trên đầu có ô che, chỉ cần vừa nhìn xuống dưới là cảm nhận được khung cảnh tuyệt đẹp của rừng hoa giấy.
Úc Tranh ôm Ưng Lê từ đằng sau, thủ thỉ bên tai cô: “Có phải tâm trạng tốt hơn không?”
Ưng Lê gật gật đầu: “Rất tốt, vì mấy chuyện này không đáng để tức giận.”
Cô xoay người lại, làm nũng với Úc Tranh: “Ngày mai em muốn nghỉ livestream một ngày, anh phải ở cạnh em.”
Úc Tranh cúi đầu hôn khóe môi cô: “Tất nhiên, em có muốn đi đâu chơi không?”
“Em chỉ muốn ở nhà cùng anh.” Ưng Lê lắc đâu, tạm thời cô không muốn ra ngoài.
Úc Tranh cười đồng ý: “Ở nhà rất tốt, làm được nhiều việc khác.”
Câu nói hàm chứa thêm nhiều lớp nghĩa khiến Ưng Lê đỏ mặt, tim đập nhanh.
“Nấu cơm, ăn cơm, đọc sách, xem phim, chơi game.” Úc Tranh thể hiện mình là người đứng đắn, “Anh nói mấy việc đó.”
—————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mọi người tin không? Tôi không tin.
Sắp sửa kết thúc, mọi người vừa xem vừa trân trọng nhé ha ha ha ha ha ha ha ha