Trải qua sóng gió một đời, ý chí Hàn Hy đều được cải biến càng thêm mạnh mẽ.
Hàn Hy lần này nhận được một vai nam thứ – là người yêu đơn phương nhân vật nữ chính, mà bởi vì yêu không được mà sinh hận, trở thành một tên ngụy quân tử chính gốc.
Là một nhân vật rất thú vị, hơn nữa nhân vật phản diện thường gây chú ý, Hàn Hy nghĩ thế, đặc biệt là khi nhân vật nam chính được xây dựng vô cùng hoàn mỹ.
Phim còn chưa bắt đầu khai máy, Lý Hách mấy tuần nay cũng chưa có trở về. Hàn Hy một bên nghiên cứu kịch bản, một bên suy nghĩ làm sao tránh đi những sự kiện xấu xảy ra trong kiếp trước. Thời gian này hết ăn lại ngủ, còn không phải đối mặt với tảng băng kia, thực sự là không tệ.
Nhưng ngày tốt lành rồi cũng sẽ kết thúc, lúc Hàn Hy đang ngồi trong nhà nhâm nhi tách cà phê, Lý Hách mang theo một thân mùi rượu nồng nặc trở về nhà.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lý Hách say khướt đè lên tường, kịch liệt hôn môi, khiến Hàn Hy hoàn toàn không thể chống đỡ.
Hai người dây dưa qua lại, không biết làm như thế nào đi vào phòng ngủ, sau đó lăn đến trên giường. Thời điểm Lý Hách cởi áo, Hàn Hy nhìn thấy được trên lồng ngực y còn lưu lại vết cào.
“Tên này còn chưa thỏa mãn sao, rõ ràng còn mới cùng người khác làm xong.” Thời điểm lên cao trào, Hàn Hy vẫn còn rảnh rỗi nghĩ đến chuyện này.
Lúc tỉnh lại ngày hôm sau, người bên cạnh đã sớm rời đi, Hàn Hy vịn eo đau nhức đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh tạt vào mặt mình, bình tĩnh nhìn hình ảnh của hắn trong gương, sau đó hung hăng vỗ mặt, chửi một câu: “Con mẹ nó!”
Lý Hách đến hôm qua mới trở về, Hàn Hy tự nhiên hiểu rõ y đã có người mới ở bên ngoài, chỉ sợ rằng người mới này chính là người kiếp trước – Tạ Trăn.
Kiếp trước lúc Hàn Hy biết việc này, vội vàng quỳ gối cầu Lý Hách buông tha cho mình, thế mà Lý Hách chỉ trả lại cho hắn một cái tát, lạnh lùng nói “Trước giờ chỉ có tôi ném người khác đi, vẫn chưa có người nào dám đá tôi đi đâu!”
Lần tiếp theo nghe được tin tức liên quan đến Lý Hách là lúc quản gia đến báo cho hắn về việc đi quay quảng cáo.
“Cái này là Lý tiên sinh cho ngài làm.” Quản gia vẫn như trước nhất mực cung kính, ông coi Hàn Hy giống như Lý Hách là chủ nhân mà phục vụ.
Hàn Hy gật đầu, vội vã đi đến studio quay quảng cáo.
***
“Perfect!” Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi rất hài lòng với hiệu suất làm việc của Hàn Hy, biểu hiện của hắn cũng rất tốt.
“Có thể cùng anh ăn bữa cơm không?” Nhiếp ảnh gia lịch thiệp ngỏ lời, Hàn Hy cũng vui vẻ tiếp nhận.
Trong nhà ăn, nhà nhiếp ảnh để Hàn Hy chọn món trước: “Tên Trung Quốc của tôi là Mục Hình, tuy rằng hiện tại mang quốc tịch Mỹ, nhưng huyết thống Trung Hoa vẫn luôn chảy trong người tôi, tôi cũng rất thích ở đây.”
“Tôi là Hàn Hy.”
“Ừ, tôi biết.” Mục Hình gật gật đầu “Anh là diễn viên, nhưng tôi vẫn cảm thấy nếu anh là người mẫu thì sẽ xuất sắc hơn nhiều.”
“Hiện tại còn chưa phải, nhưng tương lai sẽ là một diễn viên.” Hàn Hy cười cười đáp.
“Không chỉ có tố chất của người mẫu, anh cũng rất có tiềm năng làm diễn viên nha.” Mục Hình cười rất chân thành “Về sau chúng ta có thể làm bạn bè không?”
Hàn Hy cảm khái người này thực thẳng thắn a, kiếp trước mình luôn bị đánh giá là cái gối thêu hoa vô dụng, kiếp này cuối cùng cũng được người ngoài công nhận một chút, cảm giác không tệ.
Hắn cũng cười: “Hân hạnh!”
Thời điểm dùng cơm rất vui vẻ cùng thoải mái, nhưng lúc đi ra lại nhìn thấy một việc không vui chút nào.
Lý Hách đang nắm tay Tạ Trăn tiến đến cửa, Hàn Hy còn chưa kịp tránh đi thì đã đụng phải hai người.
“Ah, là anh nha, đã lâu không gặp!” Tạ Trăn hướng hắn cười vô cùng thân mật, lúc này Hàn Hy cực kỳ muốn nói “Chúng ta không quen.”
“Ra là các cậu biết nhau.” Lý Hách không tỏ ra chút lúng túng nào vì Hàn Hy bắt gặp y cùng tân hoan đi chung.
“Vâng, chúng em đều là nghệ sĩ mới.” Tạ Trăn cười vui vẻ, thân thiết ôm lấy cánh tay Lý Hách, sau đó lại nói với Hàn Hy: “Sắp tới chúng ta cùng hợp tác đóng chung một phim truyền hình, cũng nhau cố gắng nha!”
Cùng hợp tác đóng chung một phim truyền hình?