“Tôi không đến nỗi hãm hại anh em của mình”
“Anh em?” Giang Vũ cười gằn, “Sẽ không sao? Nếu anh và Tiểu Trăn không làm ra chuyện đó, tôi sẽ bị ép đến mức như thế này ư?”
“…” Lý Hách trần mặc một hồi, “Lúc đó tôi chưa biết cậu là em trai tôi.”
“Ha ha, là do không biết a…” Giang Vũ cười lạnh, “Tiểu Trăn đâu, đưa điện thoại cho em ấy.”
Lý Hách mặc kệ sắc mặc đen xì của Tạ Trăn, trực tiếp nhét di động vào tay cậu ta: “Anh không cần nói nữa, tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Trăn.”
Tạ Trăn bất đắc dĩ đáp một tiếng: “A lô.”
Giang Vũ nghe được giọng của Tạ Trăn, kích động nói: “Tiểu Trăn, em không sao chứ! Lý Hách có làm gì em không?”
Tạ Trăn nhíu nhíu mày: “Tôi thì có chuyện gì? Anh hy vọng tôi gặp chuyện chắc!” Không chờ Giang Vũ trả lời, Tạ Trăn đã nói tiếp “Người muốn gọi điện thoại là anh ấy, anh đừng làm phiền tôi nữa.” Lời chưa nói hết, Tạ Trăn đã đem di động nhét lại vào tay Lý Hách, sau đó quay đầu đi ra ngoài.
“Tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói, quen biết nhiều năm, tôi biết cậu không phải người không hiểu chuyện.”
“Nói.” Giang Vũ xoa xoa huyệt thái dương, gần đây thật lắm phiền phức.
***
Lý Hách đúng là người nói được thì làm được. Buổi tối, chỉ cần y trở về nhà đều sẽ vào căn phòng nhốt Hàn Hy, không nói không rằng cởi quần áo, dày vò hắn đến mức ngất xỉu mới rời đi, cũng chưa từng ở lại qua đêm.
Hàn Hy hiện tại giống như con rối gỗ, nằm trên giường trần truồng chờ người khác đến thao. Mỗi ngày hắn chỉ có thể tỉnh rồi lại ngủ.
Đầu óc ngày càng hỗn độn, đôi lúc Hàn Hy không phân biệt rõ mình đang ở kiếp trước hay kiếp này nữa. Thi thoảng, hắn lại mơ thấy Trần Túc ngồi bên cạnh vuốt ve cơ thể mình, sau đó đem mấy đồ vật kỳ quái nhét vào hậu đình, Hàn Hy đau đớn chỉ có thể hét to. Nhưng không ai để ý, cũng không ai tới cứu hắn, sau đó hắn thấy thanh âm của mình càng ngày càng nhỏ…
“Ah!” Hàn Hy mở mắt, lúc này mới biết ban nãy chỉ là mơ. Hắn cẩn thận ngồi dậy, nhìn căn phòng tối om, Hàn Hy ngơ ngác mở mắt, trên người toàn là mồ hôi lạnh.
“Đừng… A… A~…”
Âm thanh rên rỉ trong bóng tối trở nên đặc biệt chói tai.
Hàn Hy vén chăn lên, chậm rãi rời khỏi giường, đem tai dán vào vách tường.
Bên trong căn phòng, một chàng trai đang ngồi trên người Lý Hách nhún lên nhún xuống, động tình rên rỉ.
“Anh… Anh tuyệt quá ~” Thanh âm ngọt nị của chàng trai hòa cùng tiếng thở dốc của Lý Hách khiến cho không gian trở nên vô cùng ám muội.
Lý Hách khẽ gầm một tiếng, toàn bộ tinh hoa đều bắn vào trong cơ thể của cậu ta: “Không tệ, nam phụ 《 Thanh Sơn Tiếu 》cho cậu.”
Chàng trai nghe thấy thế càng trở nên phóng đãng, tiếng thân thể va chạm nhau và âm thanh rên rỉ trong phòng không ngừng vang lên.
Hàn Hy vẫn dí tai vào vách tường, chăm chú nghe âm thanh ở phòng bên cạnh.
Sau đó hắn trở về giường, nhắm mắt lại, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lý Hách mở cửa phòng bước vào, một hai cái liền lột sạch quần áo của Hàn Hy và mình, lại bắt đầu làm công việc quen thuộc.
Hàn Hy cắn môi không phát ra chút tiếng động nào. Lý Hách động một lúc, phát hiện người bên dưới y hệt xác chết không có chút động tĩnh gì:
“Vui lắm hả?” Lý Hách thô bạo nắm tóc Hàn Hy giật ra phía sau khiến Hàn Hy không thể không ngẩng đầu lên, Lý Hách cũng không đợi hắn phản ứng đã nắm dương v*t của mình nhét vào miệng Hàn Hy.
Vị tanh nồng bất ngờ tràn vào miệng khiến dạ dày cuộn lên từng đợt, Hàn Hy buồn nôn giẫy giạu muốn phun vật nọ ra nhưng Lý Hách lại ấn chặt đầu của hắn lại.
“Ngoan ngan hầu hạ đi.” Lý Hách một bên thở hổn hển, một bên nắm lấy tóc Hàn Hy chuyển động, hưởng thụ khoái cảm đang ồ ạt chạy xuống thân dưới.
Hàn Hy nghẹn ngào nhưng cũng không còn cách nào khác, nước mắt đều bị ép mà chảy xuống. Lý Hách đang chìm đắm trong dục vọng, liên tục đưa đẩy thân dưới, cũng không thèm quản cảm xúc của hắn lúc này.
Hàn Hy bị kích động đột nhiên nghĩ đến cắn đứt vật trong miệng, hắn khổ sở như vậy thì ai cũng đừng mong sống tử tế!