“Đã hiểu?” Lý Hách lại lên tiếng.
Hàn Hy miễn cưỡng gật đầu, cũng không đáp lại.
“Nói chuyện!”
Hàn Hy từ kiếp trước đã nghĩ Lý Hách là kẻ thích chấp nhặt, bây giờ hắn lại càng khẳng định suy nghĩ này của mình là đúng.
“Em hiểu.”
Lý Hách giúp hắn chỉnh lại trang phục, gương mặt vặn vẹo một chút lại nói: “Ngoan ngoãn thế là tốt rồi.”
“Không phải về nhà, cứ ở phía sau sân khấu nhìn xem.” Lý Hách lạnh lùng hạ lệnh.
Lý Hách đi rồi, tất cả mọi người mới nhẹ nhàng thở ra một cái, không gian vốn yên tĩnh ngay lập tức trở nên huyên náo. Hàn Hy đứng một mình ở trong phòng, người đang giúp hắn trang điểm hiểu rõ là hắn sẽ không xuất hiện trong buổi phỏng vấn nữa, cũng lười không thèm quan tâm đến hắn.
Phía trước sân khấu, buổi họp báo đã bắt đầu, nhóm đạo diễn và diễn viên chính đã yên vị trên khán đài, chờ đợi phóng viên đặt ra từng câu hỏi.
“Tạ Trăn, đây là bộ phim đầu tiên của cậu, với tư cách một nghệ sĩ mới lần đầu tiên xuất đạo đã nhận vai chính, xin hỏi cậu cảm thấy thế nào?”
Trên khán đài, Tạ Trăn cười nhẹ nhàng, đáp: “Với tư cách là nghệ sĩ mới, có thể nhận được cơ hội như vậy tôi thật sự là có chút thụ sủng nhược kinh…”
Hàn Hy núp ở phía sau cánh gà, nhìn Tạ Trăn tự tin trả lời từng vấn đề mà phóng viên đặt ra. Mỗi câu hỏi đều được cậu ta khéo léo mà hóa giải, hoàn toàn không có biểu hiện ngượng ngùng của một nghệ sĩ mới lần đầu xuất hiện.
Hàn Hy hiểu rõ vì sao mình không được lên đài, bởi vì mình sẽ đoạt đi sức hút của Tạ Trăn. Hôm nay Tạ Trăn ăn mặc có chút bình thường, mà mình chỉ là nam thứ, thế mà lại kinh diễm như vậy. Trong một bộ phim, nam thứ không thể nổi bật hơn nam chính dù chỉ một chút.
Cho dù kiếp trước Hàn Hy không lăn lộn nhiều trong giới giải trí, nhưng cũng thấu đáo vài chuyện. Y phục là quản gia đưa cho hắn, cũng có nghĩa cái này là do Lý Hách sắp đặt. Từ ban đầu sắp xếp cho mình mặc đồ tốt như vậy chính vì muốn ở đây hạ nhục mình? Hàn Hy cảm thấy những phiền toái kiểu như thế rất là không cần thiết.
Hàn Hy chán nản ngồi xuống ghế, lấy di động ra, màn hình hiển thị một tin nhắn vừa được gửi đến.
Chúc mừng cậu lần đầu tiên ra mắt với nghiệp diễn viên nha!
Ký tên: Mục hình!
——
Cảm ơn! – Hàn Hy nhắn trở lại.
Vài phút đồng hồ trôi qua, màn hình lại sáng, Hàn Hy bấm mở tin nhắn.
Đi ăn chúc mừng đi.
Hàn Hy nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đang bận rộn, cũng không có ai thèm lưu ý đến hắn. Hắn cười cười, ngón tay nhanh nhẹn lướt trên màn hình di động.
Ở đâu?
Bên kia lập tức nhắn đến một chuỗi địa chỉ, Hàn Hy mặc lại áo vest, đi ra ngoài.
Sau khi kết thúc buổi họp báo, Lý Hách gọi một cuộc điện thoại, nhưng mãi không có người tiếp máy, càng lúc sắc mặt của y càng kém.
“Điều tra xem cậu ta đi đâu.” Lời này thật sự là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra. Người đàn ông bên cạnh Lý Hách dường như đã quen thuộc với tình huống này, gật gật đầu liền hỏa tốc chạy đi làm việc.
Mà lúc này, Hàn Hy đã sớm say thành một đống bùn nhão, ghé vào mặt bàn mơ hồ lẩm bẩm gì đó.
Mục Hình vỗ vỗ lưng hắn: “Không vui thì nói ra được là tốt rồi.”
“Ân, đúng đúng, nói ra được thì tốt rồi.” Hàn Hy mơ màng gật đầu.
“Chỉ là một buổi họp báo thôi, có là cái gì đâu, đừng vì nó mà không vui.” Mục Hình nhìn Hàn Hy say như chết cảm thấy vô cùng lo lắng, “Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về nhé?”
Hàn Hy vì say rượu mà rất đau đầu, cả buổi mới đáp được một câu: “Tôi không có nhà.”
Lúc nói lời này mặt hắn vì say rượu mà ửng đỏ, âm thanh cũng không rõ ràng lắm, nghe rất giống đang làm nũng. Mục Hình nhìn Hàn Hy lại cảm thấy có chút miệng khô lưỡi đắng, ho một tiếng, đang định mở miệng lại bị người phía sau vỗ mạnh một cái lên vai.
“Làm gì vậy?!” Mục Hình quay đầu, đang muốn chất vấn, lại thấy Trần Phi đang hung ác nhìn mình, trong mắt rõ ràng là khinh thường.
Hàn Hy không rõ tình huống lúc này, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Lý Hách một cái, lại nằm trên bàn, cả gương mặt đều chôn bên trong cánh tay.
Lý Hách cũng mặc kệ Mục Hình, trực tiếp đem Hàn Hy kéo dạy, thô lỗ kéo hắn đi.
Hàn Hy say vô cùng lợi hại, lúc này hắn mặc kệ người trước mặt là ai, liền ngồi bệt xuống đất bất động.
Mục Hình đứng một bên nói: “Cậu ấy uống nhiều lắm đấy.”
Lý Hách kiếc nhìn Mục Hình, trong lòng không hiểu vì sao mà bùng lên một ngọn lửa giận: “Không cần anh quan tâm!”
Sau đó kéo một cánh tay của Hàn Hy lên, cứ thế đem người khiêng ra ngoài, lưu lại Mục Hình đứng một góc trợn mắt há mồm.
Mục Hình trở lại bàn tiếp tục ngồi uống rượu, uống vài chén rồi vô thức cười một cái.
“Thật là thú vị mà.” Hắn huýt sáo.
Trên đường Lý Hách lái xe nhanh chóng về nhà, vào đến cửa quản gia đã cung kính đứng chờ, âm thanh vô cùng kính cẩn: “Ngài đã trở về.”
Lý Hách cũng không để ý đến ông ấy, trực tiếp đem Hàn Hy túm về phía phòng ngủ, một tay đem người ném lên giường.
Mà Hàn Hy lúc này vẫn đang mơ mơ màng màng.