• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt bồ câu khẽ động, chớp chớp vài cái thiếu nữ tỉnh lại trong trại thái mơ hồ.

__” Đây là đâu? Không phải mình đã chết rồi sao”

Không thể tin những gì đang xảy ra, cô nhìn xuống thân thể mình rồi lại nhìn xung quanh “ đây là phòng của mình mà”

Cô lật đật đứng dậy đi vài bước:

__ “ Gì đây? Hoàn toàn khỏe mạnh, là mình đang mơ sao”

* Cốc, cốc…* là tiếng gõ cửa, khi còn chưa kịp tiếp nhận mọi thứ thì lại nghe tiếng gọi:

“ Y Vy, con đã tỉnh chưa thím vào nhé”, như chỉ để hỏi cho có, thím Lan mở cửa bước vào với bộ đồ màu đen của tang lễ. Y Vy thoáng bất ngờ, cuối cùng cô cũng mới chấp nhận được sự thật này: “ Cô Trùng Sinh rồi”

Như vẫn còn hoài nghi vào thời điểm này, lại nghe thím Lan khuyên bảo:

“ tiểu Vy à, dù sao ba mẹ con cũng mất rồi, con hãy nén đau buồn xuống chịu tang cho ba mẹ nhé con” vừa nói thím còn không khỏi xúc động.

Lần này là rõ ràng rồi, chính là thời điểm cô mới về nước và nghe tin dữ. Sau khi nhìn thấy thi thể ba mẹ liền gào khóc và ngất đi.

Dù đã trải qua một thời gian không ngắn nhưng rơi vào khoảnh khắc này, cô gái nhỏ lại một lần nữa không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Nửa vì thương xót ba mẹ, nửa vì căm hận những con sói đội lốt người kia.

Được rồi, nếu ông trời đã ban cho cô thêm một kiếp người, cô cũng không thể để nó trôi qua trong vô ngĩa.

** Các người cứ đợi đấy, tôi sẽ bắt các người phải trả giá đắt.

****

Kiếp trước vì ngất lên ngất xuống nên cô không thể nán lại bên ba mẹ được lâu, cũng vì quá đau buồn nên cô cũng không để ý nhiều đến mọi thứ diễn ra xung quanh mình.

Bây giờ để ý mới thấy, tang lễ này người chú thân yêu đã dụng tâm không ít, ông ta được lòng bàn dân thiên hạ lại có thêm nhiều cơ hội hợp tác với những tập đoàn khác. Người tới, người lui đến để chia buồn cùng gia đình, ai ai cũng bị cảnh tình thâm của người em mất đi a ruột và chị dâu của mình che mắt.

Y Vy chỉ có thể thẫn thờ ngồi đó, bên cạnh thi hài của ba mẹ lần cuối cùng, lòng tự nhủ: “ Ba, mẹ. Là con gái nhu nhược để ba mẹ phải chịu uỷ khuất rồi. Lần này con gái sẽ đòi lại tất cả”

****

Tang lễ cuối cùng cũng kết thúc, cha mẹ cô được chôn cất gần nhau. Những ngày sau đó Y Vy vẫn nhốt mình trong phòng và nhận được sự “quan tâm lo lắng” của cả nhà chú thím.

Đúng như ở kiếp trước, chú cô cuối cùng cũng khuyên nhủ cô đến ở cùng họ nhưng làm sao cô có thể ngây thơ để lão qua mặt nữa.

“ Tiểu Vy à, bây giờ chỉ còn mình con trong ngôi nhà này, làm sao ta có thể yên tâm đây, ba mẹ con dưới suối vàng cũng khó lòng nhắm mắt” _ lão ta vẫn một mực khuyên nhủ, hòng muốn lấy luôn ngôi biệt thự của ba mẹ cô.

Kiếp trước sau khi cô chuyển đi, quản gia Ngô, chị Nhu, chú Phúc và tài xế Lâm đều được ông ta điều chuyển đi nơi khác mà cô lại vô tâm không để ý đến họ. Kiếp này cô không thể để người tốt chịu thiệt còn kẻ ác lại nhởn nhơ nữa.

*Khó lòng nhắm mắt ư, đúng là ba mẹ tôi còn chưa thể nhắm mắt xuôi tay khi sự thật còn chưa phơi bày ra ánh sáng, không hiểu sao kiếp trước cô có thể mu muội tin vào lời ông ta nói, rằng bố mẹ cô ra đi chỉ vì một tai nạn bất ngờ kia chứ”.

Cố nén lại sự căm phẫn

Cô nhẹ giọng: “ Chú à, hiện tại con muốn đi đâu đó một thời gian cho khuây khoả. Tạm thời công ty chú giúp con quản lí, còn ngôi biệt thự này là tổ ấm của gia đình con, dù có đi đâu thì con cũng sẽ trở về nơi này, mong chú thương con hiểu cho con”.

Lão ta hắng giọng, dù chưa thể đạt mục đích như mong muốn nhưng ít ra cô cũng chịu giao quyền quản lí cho ông ta. Thế nên ông ta vui vẻ đồng ý liền nói thêm vài câu rồi trở về.

***

Y Vy bây giờ phải vạch ra kế hoạch trả thù của mình và mục tiêu cô nhắm đến chính là tập đoàn đa ngành SHB tại Anh, vì ngoài nơi này ra thì Anh là một lựa chọn hoàn hảo nhất, ít nhiều cô cũng có những mối quan hệ cũng như sự hiểu biết về nó trong 4 năm đi học.

Trong đôi mắt bồ câu kia không còn vẻ trong sáng long lanh, cũng không còn vẻ bị thương thẫn thờ nữa mà thay vào đó là sự sắc bén pha lẫn chút lạnh lùng.

Một lúc sau quản gia Ngô gõ cửa đi vào:

_ “ Tiểu thư, bên dưới có người tìm cô”

Cô mỉm cười nói: “ Chú Ngô, con đã nói rồi mà, gọi con là tiểu Vy là được”

Quản gia Ngô đã gắn bó với gia đình cô từ ba đời nay, ông một lòng trung thành với ba mẹ cô, nhìn cô gái nhỏ đang hạnh phúc bỗng chốc bơ vơ ông không khỏi chạnh lòng.

Từ trên cầu thang đi xuống cô đã nhìn thấy một phụ nữ trung niên đã được chị Nhu mời trà trên sô pha phòng khách, nhìn gần một chút là một phu nhân có khuôn mặt phúc hậu.

Vừa nhìn thấy cô, bà không khỏi xúc động mà đi tới nghẹn ngào nói:

_ “ Tiểu Vy, cháu gái đáng thương của cô, làm sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy,… ”

Một lúc sau bình tĩnh lại, hai người ngồi trò chuyện trên sô pha cô mới biết thì ra cô ấy là bạn của mẹ mình. Trước đây hai người từng chơi rất thân với nhau nhưng vì cô ấy cùng chồng sang Mỹ đã lâu nên ít qua lại. Ngày cô đi Y Vy mới chỉ 6 tuổi bây giờ cô đã là thiếu nữ 23 tuổi rồi.

Y Vy dẫn cô đến mộ thắp nhang cho ba mẹ mình, qua một hồi tiếp xúc thấy cô là người tốt nên không ngại mời cô ở lại nhà mình một hôm, dù sao người ta cũng bay từ Mỹ về đây, hẳn là rất có lòng rồi.

*** Hai ngày sau cô ấy cũng bay về nước, tiểu Vy cũng bắt đầu với cuộc hành trình mới của mình.

Cô dặn dò người làm trong nhà, mọi người vẫn làm việc của mình theo đúng phận sự, riêng tài xế Lâm cô thu xếp cho chú làm việc cùng chú Phúc, hai người phụ trách việc sân vườn và nhưng việc linh tinh khác.

Cô muốn cô đi rồi nhưng nhà cửa vẫn ấm cúng, trước khi đi không quên dặn dò, “mọi người cố gắng làm việc tốt đợi con về, hàng tháng con sẽ gửi lương về cho mọi người ạ”.

Đều là những người gắn bó với gia đình cô từ lâu, ba mẹ cô cũng đối xử vô cùng tốt với họ nên cô hoàn toàn yên tâm giao lại ngôi biệt thự cho họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK