--Justinian—
Ngày 15 tháng 9 năm 2002, sinh nhật lần thứ 29 của tôi.
Năm năm trước, tôi qua được kì thi sát hạch tư pháp, chính thức trở thành một luật sư. Mấy năm trước, tôi và cậu bạn cùng phòng kí túc xá hồi học đại học – La Kiệt cùng thông qua kì thi sát hạch tư pháp đã hợp tác thành lập nên Văn phòng luật sư Kiệt Minh.
Đây là món quà sinh nhật lớn nhất mà tôi từng nhận được.
Nhưng thực tế là, gọi là hợp tác chẳng qua cũng là do Lão La thích nói như vậy thôi, tôi không bỏ ra một xu nào, nhưng Lão La lại cho tôi hẳn 50% cổ phần, còn để tôi làm chủ nhiệm của văn phòng luật sư, còn cậu ấy thì lại chỉ làm phó chủ nhiệm.
"Con người tôi đây, bộ dạng tính cách thế nào, tôi tự biết rõ nhất, xấu tính, lại nóng nảy, để tôi làm lãnh đạo, cả đám sẽ rơi xuống rãnh hết thôi. Haiz, lái xe kiểu gì thế chứ?" Đối với câu hỏi đặt ra tới lần thứ năm của tôi, Lão La vừa lái xe vừa giải thích, "Cậu thì khác, trưởng thành, chín chắn, suy xét sự việc một cách toàn diện, nếu nói cần một người lãnh đạo, không có ai phù hợp hơn cậu được đâu. Mặc dù cậu chẳng có tí chí tiến thủ nào cả."
"Tôi làm chủ nhiệm cũng được, nhưng về vấn đề cổ phần, có vẻ không được phù hợp lắm thì phải?" Tôi nắm lấy tay nắm cửa xe, cố gắng kiềm chế cơn cồn cào trong dạ dày, đặc biệt tảng lờ câu nói cuối cùng của cậu ấy.
“Chê ít à?", Lão La rướn mày, “Ông anh cũng tham lam quá thì phải? Đây toàn là tiền lấy của gia đình ra đấy, nếu là người khác, họ chẳng đồng ý để lại cho nhiều cổ phần như vậy đâu."
"Không phải, ý tôi là có phải là đã để cho tôi hơi nhiều không?"
"Được rồi, hãy giống một thằng đàn ông được không? Cứ lằng nhà lằng nhằng." Lão La quặt mạnh vô lăng, chiếc xe Toyota đời cũ có tuổi thọ bảy, tám năm phát ra tiếng gầm rú không gánh được sức nặng, nhưng lại vẫn chuẩn xác len vào giữa dòng xe đông nghịt, rẽ vào một con phố nhỏ, "Đây cũng là ý của mọi người trong gia đình tôi, họ cảm thấy, văn phòng hoàn toàn nằm trong tâm kiểm soát của cậu mới có thể phát triển được, họ gọi đây là đầu tư mạo hiểm."
"Đằng này, đằng này." Từ xa, một cô gái mặc cảnh phục rối rít vẫy tay, chỏm tóc đuôi ngựa buộc cao cũng đung đưa theo nhịp điệu của cô.
Nhìn thấy cô gái này, Lão La liền kết thúc cuộc tranh luận với tôi, lộ ra nụ cười khổ não. "Nhất định phải đi à?" Cậu nhìn tôi, rầu rĩ hỏi.
"Nhất định phải đi." Tôi gật mạnh đầu, nhìn bộ dạng thiểu não của Lão La, lại thấy thương cảm, vỗ vỗ vai cậu, "Tĩnh cũng là có ý tốt, đây là vụ án mà cô ấy phải mất rất nhiều công sức mới giành được cho chúng ta đấy."
Đúng vậy, đây chính là món quà sinh nhật mà hôm nay tôi nhận được, vụ án đầu tiên kể từ khi thành lập văn phòng luật sư, một vụ án hình sự.
Cô gái giúp chúng tôi liên hệ được công việc này tên Trương Tĩnh, nhỏ hơn chúng tôi bốn tuổi, cũng là sinh viên cùng trường chúng tôi, hiện giờ là nhân viên kĩ thuật hình sự nòng cốt của Sở Công an tỉnh.
Hồi đi học, bệnh viêm một thừa cấp của cô ấy phát tác, vừa vặn Lão La nhìn thấy, lập tức bế cô ấy chạy điên cuồng năm ki-lô-mét để đưa đến bệnh viện. Từ đó về sau, Trương Tĩnh thề nhất định chỉ lấy duy nhất một mình cậu ấy mà thôi.
Về mối nhân duyên may mắn này, Lão La mới đi hẹn hò một lần về đã tỏ ra sợ hãi. "Cậu không biết đấy thôi, con bé này, nhìn thì có vẻ hiền thục nết na, chứ thực ra à…", cậu ấy rùng mình, "Dù sao thì tôi cũng không thể nào chịu được đâu."
"Xem này, xem này..." Sau khi từ cuộc hẹn trở về, Lão La giở ví ra, "Một bữa cơm mà tiêu tốn mất cả tháng tiền sinh hoạt phí của tôi.”
Ngược lại, Trương Tĩnh chưa bao giờ từ bỏ việc theo đuổi Lão La, cho dù là sau khi tốt nghiệp, hai người chọn lựa hai hướng phát triển sự nghiệp không giống nhau, Trương Tĩnh cũng chưa bao giờ ngắt quãng mối liên lạc với chúng tôi.
Cho nên, tôi không chút ngạc nhiên nào đối với biểu hiện lúc này của Lão La.
Vụ án hôm nay chúng tôi tiếp quản trên thực tế đã xảy ra từ ba tháng trước, ngày 15 tháng 6, thứ bảy, trời nắng.
Giống như mọi ngày, trời mới tờ mờ sáng, lũ chim chóc rộn rã cất tiếng hót, và còn có một số người già có tinh lực dồi dào cũng tỉnh dậy cùng lúc với bọn chúng.
Chưa đến 5 giờ, ở rừng cây trong công viên đã có vài ông bà già tụ tập, người tập Thái Cực quyền, người thì đi bộ hoặc thực hiện những động tác chẳng biết gọi tên là gì.
Trong số đó có một ông lão trông rất đặc biệt. Ông chừng ngoài 60 tuổi, mặc một chiếc áo may ô màu trắng, một chiếc quần đùi bó sát, mái tóc ngắn bạc trắng. Sau khi thực hiện xong động tác, chạy chầm chậm mấy vòng, ông đi đến một gốc cây, hít thở thật sâu rồi cúi người xuống hai tay chống xuống đất, hai chân dồn sức, dựa vào thân cây, thực hiện động tác trồng cây chuối khá đẹp mắt.
Có thể nhận ra, ông lão thường xuyên thực hiện động tác này ở đúng cái cây này, đất ở phía dưới đầu ông đã trở nên nhẵn thín.
Ông lão giữ nguyên tư thế này, hơi thở vẫn đều đều. Mấy phút sau, nét mặt ông dần thay đổi, trong mắt ông xuất hiện nét hồ nghi.
Thình một tiếng, không hề có dấu hiệu gì báo trước, ông ngã nhào xuống đất. Mấy ông bà lão tập thể dục buổi sáng liền vội vàng chạy đến.
"Sao thế, ông Vương ông không sao chứ?" Một người già hỏi đầy vẻ quan tâm.
"Trong rừng... có thứ gì đó." Ông lão vừa bị ngã nhào hoảng hốt nói, nhíu mày, "Hình như là một chiếc xe ô tô."
Nhóm ông bà già nhìn vào rừng cây gần đó, những cành lá cây rậm rạp chắn tầm nhìn của họ.
"Ông hoa mắt à? Ở chỗ đó, ai có thể lái được xe vào chứ?" Một người già nói.
Ông lão bị ngã nhìn chăm chú một lúc, gãi đầu nói: "Có lẽ vậy."
Chỗ đó gần như là nơi sâu nhất trong công viên, toàn những cây cổ thụ có tuổi thọ lên đến trăm năm, thường ngày, các ông bà lão tập thể dục buổi sáng đều không đi đến tận đó.
Chính lúc này, một trận gió khẽ thổi qua, cành lá rậm rạp khẽ đung đưa, lần này, tất cả mọi người đều nhìn thấy, ở nơi sâu nhất trong rừng, có một chiếc xe ô tô con đỗ, đèn đuôi xe còn đang nhấp nháy.
"Đúng thật là có một chiếc xe ô tô kìa!" Những người già kêu lên kinh ngạc.
"Vào đó xem sao nhỉ?" Không biết ai đề nghị, các ông bà nhìn nhau, rồi bước vào trong rừng.
Năm phút sau, họ bò lê bò càng lao ra ngoài, "Người.. người chết.. trong xe..."
Một người già lắp ba lắp bắp thốt ra mấy chữ, nhưng cũng đủ khiến cho mấy người đứng canh ở ngoài hiểu rõ, trong chiếc xe đó, có một người chết.
Mười phút sau, cảnh sát vội đến hiện trường, giăng đường dây cảnh giới.
Qua điều tra, đó là một chiếc xe con Infiniti(*) màu đen, không biết vì nguyên nhân gì lại lao được vào trong rừng trên con đường nhỏ đã bị cỏ dại che phủ.
(*) Infiniti là thương hiệu xe sang thuộc công ty sản xuất ô tô Nhật Bản Nissan Motor.
Khi phát hiện ra, cửa xe đóng chặt, cửa sổ xe cũng kín mít. Từ vị trí kính ở mui xe nhìn vào, ghế phụ bị ngả ra, một cô gái trẻ nằm trên ghế. Cô gái mặc một chiếc áo gió màu đen dài đến đầu gối, chiếc cúc trước ngực rơi ra, lộ ra chiếc áo lót chất liệu da xộc xệch bên trong.
Miệng và mũi cô gái đều chảy máu, giờ đã chuyển thành màu đen.
Cảnh sát mở cửa xe, chứng thực cô gái đã chết nhiều giờ trước, thời gian tử vong chắc vào đêm ngày hôm kia, tức là khoảng thời gian từ 11 giờ đêm ngày 14 tháng 6 đến 0 giờ ngày 15 tháng 6.
Bác sĩ pháp y tiến hành kiểm tra thi thể cô gái, khi cởi áo khoác của cô gái, kinh ngạc phát hiện ra, ngoài chiếc áo khoác, cô gái chỉ mặc mỗi đồ lót và đi đôi tất dây.
Bộ đồ lót đó có chất liệu là da màu đen.
“Nạn nhân mặc bộ đồ lót da có hứng thú khác biệt trong tình dục." Một vị bác sĩ pháp y hiểu biết rộng đã viết như vậy trong bản báo cáo giám định.
Trên cổ cô gái, bác sĩ pháp y phát hiện ra vết hằn rõ, môi và mặt tím tái, kết mạc mắt đầy tia máu, vị bác sĩ pháp y kiểm tra chính suy đoán, cô gái chết vì nghẹt thở.
Qua tình hình hiện trường, có thể phán đoán, cô gái trước khi chết đã bị xâm hại tình dục, kiểm tra thi thể cũng chứng thực cô gái lúc còn sống đã có quan hệ tình dục, trong âm đ*o của cô, phát hiện ra tinh dịch của nam giới. Trên ngực cô gái, phát hiện thấy dấu vết cào cắn. Phần mông cũng có dấu vết bị đánh đập.
Nhưng trong xe lại không có dấu vết giằng co, trong móng tay của cô gái không thể kiểm tra ra được bất manh mối gì có giá trị, nhưng trong xe phát hiện ra lượng dấu vết lớn của một người đàn ông.
Giấy tờ để lại ở hiện trường cho thấy, nạn nhân tên Lâm Lâm, 20 tuổi, là sinh viên sống trong kí túc xá chuyên ngành Quản lí du lịch của một trường đại học trong thành phố. Theo như những bạn cùng phòng kí túc xá kể lại, Lâm Lârn rất ít khi ở kí túc xá, cô và bạn trai thuê một căn phòng bên ngoài trường. Cảnh sát quyết định triển khai điều tra bạn trai của Lâm Lâm - Phổ Mỗ(*). Khi điều tra về động cơ, một nữ sinh đã cung cấp một manh mối vô cùng quan trọng.
(*) Mỗ là tên phiếm chỉ, không nêu rõ tên cụ thể.
"Thực ra, Lâm Lâm còn có chút mối quan hệ với một người tên là Cố Minh." Cô sinh viên này miễn cưỡng nói.
"Chút mối quan hệ là ý gì?" Cảnh sát thắc mắc.
"Chính là… cô ấy được Cố Minh bao." Cô gái nói, trong lời nói lộ ra chút gì đó tiếc nuối, nhưng trên mặt lại thể hiện sự coi thường khó có thể che giấu được.
"Cố Minh là ai?" Cảnh sát hỏi.
"Tôi cũng không biết." Cô gái lắc đầu, "Chỉ biết là hình như anh ta rất giàu, đi một chiếc xe Chery(*) màu đen. Nhưng chắc cô gái ngốc nghếch đó đã bị lừa rồi, làm gì có ai giàu có mà lại đi xe Chery chứ?"
(*) Hãng xe ô tô của Trung Quốc, thành lập năm 1997.
"Sự việc này, bạn trai của Lâm Lâm có biết không?"" Cảnh sát hỏi.
"Chắc là biết đấy, tôi đã nhìn thấy mấy lần hai người bọn họ đã cãi nhau vì việc này mà." Cô gái nói.
Mối nghi ngờ bạn trai Phổ Mỗ của Lâm Lâm gây án lập tức tăng cao, thế nhưng, cảnh sát còn chưa kịp mở rộng điều tra, Phổ Mỗ đã xuất hiện ở đồn công an trước rồi.
Cậu ta không đến để tự thú, mà là đến báo án.
Lúc này đây, đã là ngày 16 tháng 6.
Theo như lời kể của Phổ Mỗ, trưa ngày 14 tháng 6, hai người lại một lần nữa xảy ra cãi cọ về chuyện của Cố Minh, rồi bực bội mỗi người một ngã. Lâm Lâm lớn tiếng nói chia tay, rồi từ lúc đó điện thoại di động luôn ở trạng thái tắt máy.
Dùng việc chia tay để uy hiếp, đối với Phổ Mỗ thì đây không phải là lần đầu nữa, sau đó hai người đều nhanh chóng làm lành. Nhưng sáng hôm nay, Phổ Mỗ gọi điện lại cho Lâm Lâm, máy vẫn tắt, hỏi thăm bạn cùng phòng với Lâm Lâm, mới được biết Lâm Lâm không về phòng họ thuê ngoài, cũng không về kí túc xá trong trường.
Cậu ta ở trong tâm trạng hoảng loạn, nhờ bạn bè nhắc nhở, cậu mới nhớ ra cần phải đến đồn công an báo cảnh sát.
"Sau khi cãi nhau, cậu đã đi đâu?" Cảnh sát hỏi.
"Tôi ra ngoài lên mạng, buổi tối công hội có hoạt động." Phổ Mỗ nói vẻ ngại ngùng.
Người ghi chép lời khai cho cậu ta là một nữ cánh sát trẻ, sau khi nghe thấy câu trả lời của Phổ Mỗ thì vô cùng tức giận. Bạn gái bỏ nhà đi mà cậu ta vẫn có tâm trạng lên mạng chơi game?!
"Sau đó thì sao?" Nữ cảnh sát cố nén cơn giận, hỏi tiếp.
“Ngày 15 tôi ở nhà ngủ cả ngày.” Phổ Mỗ nói, “Tôi và bạn cùng lớp thuê chung căn hộ, họ có thể làm chứng cho tôi.”
Cảnh sát đã tiến hành kiểm tra xác minh đối với lời khai của Phổ Mỗ, chứng thực cậu ta đúng là không có thời gian gây án. Chiều hôm xảy ra vụ án, vào lúc 5 giờ hơn, Phổ Mỗ đã thuê máy ở quán net để chơi game, cho đến tận 6 giờ sáng hôm sau, cậu ta mới thanh toán và rời khỏi đó.
Máy camera trong quán không thấy có hình ảnh Phổ Mỗ giữa chừng rời khỏi quán.
Cảnh sát căn cứ theo thông tin đăng kí chiếc xe hơi điều tra ra được, chỉ chiếc xe Infiniti màu đen chính là Cố Minh. Thông tin này chênh lệch một chút so với lời kể của bạn học của Lâm Lâm, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc cảnh sát triển khai điều tra đối với Cố Minh. Bởi vì khi cảnh sát đưa ảnh chụp chiếc xe này cho cô nữ sinh đó, cô gái đã công nhận chính là chiếc xe này.
Logo của Infiniti và Chery hơi giống nhau, đối với những cô gái chỉ nhìn vẻ ngoài của chiếc xe, chỉ chú ý đến những loại xe siêu sang nổi tiếng như Benz, BMW, việc nhận nhầm xe sang Infiniti nhưng không nổi tiếng này là việc rất bình thường.
Cảnh sát đúng theo luật cho gọi Cố Minh đến.
Đối với tình hình đêm xảy ra vụ án, Cố Minh không hề giấu diếm, kể rõ vào mỗi cuối tuần, anh ta và Lâm Làm đều hẹn hò, thường là thứ sáu, thứ bảy, họ sẽ ở cùng nhau trong khách sạn Cố Minh thuê lâu dài.
Tối ngày 14 tháng 6, Cố Minh và Lâm Lâm đến khách sạn, sau khi hai người quan hệ tình dục, Cố Minh chìm vào giấc ngủ. Đến khi anh ta mở mắt ra, đã không thấy Lâm Lâm đâu cả, và cả chiếc xe của anh ta cũng biến mất.
Về cách ăn mặc và dấu vết trên cổ của nạn nhân Lâm Lâm, Cố Minh thừa nhận là anh ta bảo Lâm Lâm mặc như vậy, đồng thời là vết thương gây nên khi làm việc đó. Cố Minh luôn làm việc với cường độ áp lực cao khiến cho anh ta dần mất đi hứng thú đối với tình dục, khi làm việc đó, luôn phải có những hành động đặc biệt mới có thể kích thích đến điểm hưng phấn của anh ta, ví dụ như ngược đãi.
Còn về việc sát hại Lâm Lâm, Cố Minh kiên quyết phủ nhận. Đối với việc sau khi bị mất chiếc xe, tại sao lại không kịp thời báo cánh sát, anh ta cũng không chịu hé răng.
Cảnh sát chỉ có thể chứng thực việc này từ những người khác.
Điều đáng tiếc là, theo như lời kể của nhân viên bảo vệ trực ban, hôm đó máy camera giám sát của khách sạn không bật, không thể nào chứng minh được tối hôm đó Cố Minh có rời khỏi đó hay không. Nhưng ba người nhân viên trực ban lại dị khẩu đồng thanh nói, vào hơn 11 giờ đêm hôm đó, họ nhìn thấy Cố Minh và Lâm Lâm rời khỏi phòng khách sạn, xuống dưới rồi lái xe đi.
"Lúc đó chính tôi còn lấy xe cho anh ta." Một người nhân viên phục vụ kể lại, hướng xe chạy chính là hướng đi đến hiện trường xảy ra vụ án.
Những vật chứng có liên quan để đồng nhất nhận định cũng nhanh chóng được tìm thấy. Sợi lông tóc và các vết tích lấy được ở trong xe đều hoàn toàn khớp với Cố Minh.
Cảnh sát cho rằng, có lẽ là khi Cố Minh tiến hành những hành động kịch liệt hơn với Lâm Lâm, lỡ tay gây nên cái chết của Lâm Lâm. Vẫn là vị bác sĩ pháp y hiểu biết rộng đó đưa ra nhận định, loại “hành động kịch liệt” này chính là “hình thức sex nghẹt thở".
Thứ gọi là "hình thức sex nghẹt thở", là nói đến khi quan hệ, lợi dụng các công cụ như ga giường, băng dính, túi nilon bịt mũi miệng, để cho cơ quan cục bộ bị co rút mạnh vì thiếu dưỡng khí, từ đó tạo nên được khoái cảm trong khoảnh khắc gần như nghẹt thở. Đó là loại khoái cảm cực đoan mang lại khi cơ thể phải đối diện với cái chết, như là đang được ở giữa ranh giới giữa thiên đàng và địa ngục. Còn về cuối cùng rốt cuộc là sống hay chết, thì cần phải chờ giây tiếp theo xem có thể hít được dưỡng khí hay không.
Sau khi bác sĩ pháp y giải thích cụm danh từ này, nhấn mạnh đây là lí do duy nhất có thể giải thích những vết hằn trên cổ và cách ăn mặc của nạn nhân Lâm Lâm. Điều này vô tình trùng khớp với đặc điểm sở thích của Cố Minh.
Cho dù Cố Minh vẫn luôn phủ nhận mình giết người, nhưng động cơ, chuỗi chứng cứ đều hoàn thiện. Với nguyên tắc coi trọng chứng cứ, coi nhẹ khẩu cung, vụ án này nhanh chóng được bàn giao cho cơ quan Kiểm sát khởi tố.
Theo như yêu cầu của pháp luật nước tôi quy định, vụ án hình sự, nếu như bị cáo có khả năng bị xử tử hình, bắt buộc phải có người ủy thác biện hộ, nếu bị cáo không có người ủy thác biện hộ hoặc không có điều kiện để mời người ủy thác biện hộ, thì tòa án sẽ phái luật sư đảm nhiệm vai trò làm người ủy thác biện hộ cho bị cáo.
Điều đáng tiếc là, dù Cố Minh là ông chủ của một công ty, nhưng sau khi xảy ra chuyện lại không có ai đến thăm, người nhà anh ta cũng không có ý bỏ tiền ra mời luật sư cho anh ta. Cố vấn pháp luật của công ty thậm chí còn từ chối nhận điện thoại của anh ta.
Dưới sự "điều tiết" của Trương Tĩnh, quan tòa cuối cùng cũng chỉ định giao vụ án này cho văn phòng luật sư mới thành lập của chúng tôi đảm nhận. Còn về việc rốt cuộc điều tiết như thế nào, Trương Tĩnh không nói, Lão La nói đừng có hỏi, chỉ cần biết cô ấy có khả năng đó là được.