• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Type: Lê Vy

Nhanh chóng đến thời gian mở phiên toà, nhưng tôi chợt mất đi sự tự tin chiến thắng trong vụ kiện này. Đột nhiên tôi hoàn toàn mất liên lạc với Vương Lăng, người hứa với tôi sẽ suy nghĩ việc có ra toà làm chứng hay không. Gọi điện thoại cho cô ấy, điện thoại tắt máy, gọi đến văn phòng làm việc, đồng nghiệp nói Vương Lăng đã mấy ngày nay không đi làm. 

Về phần Lão La, có vẻ chẳng bị ảnh hưởng chút nào, cả ngày cười hỉ hả suốt. Sau khi cầm được tiền, lập tức mua ngay một phi thuyền đua điều khiển từ xa về, tiếc là sau khi bị tôi nghiêm cấm ý tưởng làm một cái bồn tắm trong công ty, cậu ấy chỉ có thể nghịch món đồ ấy ở trong bồn tắm nhà mình mà thôi. Khi tôi hỏi đến việc hợp tác hôm đó của cậu ấy và Trương Tĩnh đã phát hiện được ra điều gì, cậu ấy không chịu hé răng nói nửa lời. 

Lúc ở trong xe tôi gọi cuộc điện thoại lần cuối cho Vương Lăng, vẫn là nhận được lời thông báo điện thoại đối phương tắt máy.

“Đi thôi, quân đến thì lấy tướng chặn, nước đến thì lấy đất ngăn.” Tôi cắn răng, mở cửa xe.

“Đợi một lát, đợi tôi hút nốt điếu thuốc này đã.” Lão La rít mấy hơi thật sâu, rồi mới xuống xe, nhìn bộ mặt ủ dột của tôi, cậu vỗ mạnh vào vai tôi, toét miệng cười. “Cứ làm như là đến pháp trường thế, yên tâm đi, chắc chắn vụ án ngày hôm nay không có kết quả đâu.”

Tôi lườm Lão La một cái, không hiểu có gì đáng để cho cậu ấy vui mừng thế.

“Có thể nhốt ông ta thêm ngày nào hay ngày ấy.” Lão La cười hi hi, “Nói thế này đi, tên khốn này nói chưa từng đánh vợ lần nào, chắc chắn là nói dối, loại người này, sao không xử lí ông ta một trận ra trò chứ.”

“Thần kinh!” Tôi lắc đầu, đi về phía cổng chính của toà án. 

Phía trước toà đã có một nhóm người, phần lớn là nữ giới, trước ngực treo dải băng rôn, logo trên dải băng rôn cho thấy, họ đều là người của tổ chức mà Vương Lăng phụ trách. Nhóm người này phát cuốn sổ tay tuyên truyền cho những người đi qua, nhìn thấy tôi và Lão La, họ tự giác nhường đường, hướng ánh mắt về phía chúng tôi.

Tôi không quen lắm với sự đãi ngộ này, bởi vì ánh mắt của họ không phải ánh mắt ngợi khen, không phải là khích lệ động viên, mà là khinh thường và giễu cợt, thậm chí có chút oán hận.

Thứ cảm giác bất an này khiến tôi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chốn này.

Trong suy nghĩ của họ, đã định tội cho Lâm Phong rồi.

Tương tự, trong mắt họ, hình tượng của tôi và Lão La đã là “giúp đỡ kẻ xấu”.

Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, tôi bước đi mà lòng thấp thỏm không yên, chỉ sợ sự việc của CỐ Minh lại một lần nữa tái hiện. Lão La thì lại chẳng buồn để tâm, nhưng tôi để ý thấy, cậu ấy luôn thận trọng để tôi đi phía sau cậu. May mà nhóm người này cũng coi như là có lí trí, không có những hành vi quá khích.

Khi bước vào cửa toà án, tôi liền thở phào nhẹ nhõm. 

Phiên toà diễn ra đúng trình tự, đối với tất cả mọi chứng cứ bên Viện kiểm sát đưa ra, đương sự Lâm Phong nhất loạt phủ nhận. Tôi và Lão La thì lại không có hành động gì đáng kể. Vương Lăng không thể ra toà với vai trò là nhân chứng của chúng tôi, cuộc điều tra của Trương Tĩnh tạm thời cũng không có tiến triển mang tính thực chất, lúc trước cô ấy đã thông báo với tôi, hôm nay cô sẽ không ra toà. 

Cho nên, chúng tôi không đưa ra được chứng cứ mới nào, cũng không đưa ra được lời phản bác có hiệu quả đối với những chứng cứ của Viện kiểm sát.

“Công tố viên, anh có thêm chứng cứ mới nào nữa không?” Cuộc điều tra trước toà đã bước vào giai đoạn cuối, quan toà vẫn hỏi cho đúng thủ tục.

Còn tôi thì đã bắt đầu thu dọn đồ, những gì chuẩn bị cho công tác biện hộ tại phiên toà, tôi đã cố gắng hết sức rồi, mong chờ khi mở phiên toà lần hai, cuộc điều tra của Trương Tĩnh sẽ có tiến triển.

Đúng lúc này, một câu nói của công tố viên khiến tôi ngừng mọi động tác lại. 

“Vâng, thưa thẩm phán trưởng, chúng tôi xin được mời người làm chứng ra toà.”

Tôi nhìn công tố viên với vẻ khó có thể tin nổi, không thể nào giải thích nổi vào lúc này, sao họ lại còn có thể tìm được nhân chứng, chứng cứ mới.

Khi nhân chứng của bên phía công tố bước lên toà, tôi hoàn toàn đờ đẫn, chỉ có thể kinh ngạc nhìn người làm chứng này, há miệng không thốt nên lời. 

Nhân chứng mới của phía công tố lại chính là Vương Lăng – người phụ trách của tổ chức bảo vệ nữ quyền đó.

Lúc này đây, tôi cuối cùng cũng đã hiểu vì sao Vương Lăng lại né tránh không chịu gặp chúng tôi. 

Tôi nhìn Lão La, thì phát hiện ra Lão La chẳng có chút phản ứng nào cả, có vẻ như đã có sự chuẩn bị từ trước đối với cảnh tượng đang diễn ra trước mắt đây. Cậu ta luôn tay nghịch chiếc bút máy. 

“Người làm chứng, thân phận của cô là?” Thẩm phán trưởng hỏi.

“Người phụ trách của tổ chức bảo vệ nữ quyền xx”. Vương Lăng trả lời. 

“Người làm chứng, theo như quy định của luật pháp nước ta, cô có nghĩa vụ làm chứng đúng như sự thực tại toà, nếu có ý làm chứng giả hoặc che giấu tội chứng, cần phải gánh chịu trách nhiệm pháp luật, cô đã nghe rõ chưa? Mời cô kí tên vào giấy cam đoan làm chứng đúng như sự thực.” Thẩm phán trưởng nói. 

Sau khi Vương Lăng kí tên vào giấy cam đoan, thẩm phán trưởng nói: “Công tố viên, hãy đưa ra câu hỏi cho người làm chứng”.

“Người làm chứng, cô có biết bị cáo của vụ án này không?” Công tố viên hỏi. 

“Có.” Vương Lăng trả lời: “Ông ta từng là đối tượng điều tra của tôi.”

“Bị cáo sao lại trở thành đối tượng điều tra của cô?” Công tố viên hỏi.

“Chúng tôi từng nhận được cuộc điện thoại nhờ giúp đỡ của cô Từ vợ ông ta, nói là bị bị cáo ngược đãi và đánh đập.” Vương Lăng nói.

“Người làm chứng, đề nghị cô nhận diện một chút, cô Từ có phải là nạn nhân của vụ án này không?” Công tố viên đưa cho Vương Lăng một bức ảnh. Vương Lăng nhìn bức ảnh rồi gật đầu.

“Về lời yêu cầu của cô Từ, kết luận cuộc điều tra của các cô là gì?” Công tố viên hỏi. 

“Không có kết luận.”

“Tại sao lại không có kết luận?”

“Cuộc điều tra vừa bắt đầu, cô Từ lại cho biết cô không cần chúng tôi điều tra nữa, nói là tự mình ngã bị thương, yêu cầu chúng tôi tham gia là hi vọng có thể nhận được sự chú ý của bị cáo.”

“Tại sao cô ấy lại làm như vậy?”

“Cô Từ nói là thường ngày bị cáo rất ít quan tâm đến gia đình, chỉ dốc lòng vào công việc.”

“Đứng từ góc độ của cô, cô cho rằng, bị cáo liệu có từng thực hiện hành vi bạo lực đối với nạn nhân Từ Mỗ hay không?” Công tố viên hỏi.

Vương Lăng không trả lời ngay, mà nghĩ một lát mới nói: “Tôi cho rằng bị cáo đã từng thực hiện hành vi bạo lực đối với cô Từ.”

“Cô có chứng cứ gì chứ?” Lão La đột nhiên đứng bật dậy hỏi.

“Luật sư biện hộ, xin hãy chú ý lời nói của anh, còn chưa đến lúc anh đưa ra câu hỏi.” Thẩm phán trưởng lên tiếng nhắc nhở. 

“Không sao.” Công tố viên thản nhiên nói, “Thẩm phán trưởng, tôi đã hỏi xong rồi.”

“Mời luật sư biện hộ đưa ra câu hỏi cho người làm chứng.” Thẩm phán trưởng nói.

“Người làm chứng, cô nói là đương sự của tôi thực hiện hành vi bạo lực đối với Từ Mỗ, xin hỏi, dựa vào đâu mà cô nói như vậy?” Lão La ngăn cản ý định đứng lên đặt câu hỏi của tôi, lên tiếng hỏi trước.

“Những vết thương trên người cô Từ và trạng thái tinh thần của cô ấy khi chúng tôi điều tra.” Vương Lăng nói. 

“Tôi nhớ cô và đồng nghiệp của tôi đã thảo luận vấn đề này, cô nói chính miệng cô Từ thừa nhận vết thương là do cô ấy tự gây nên, không liên quan đến đương sự của tôi.”

“Đúng vậy, nhưng đó không phải là kết luận của chúng tôi.”

“Vậy kết luận của các cô là gì?”

“Tôi kiên quyết cho rằng tự mình cô Từ không thể nào gây ra được vết thương bị dây thắt lưng vụt xuống như vậy, đặc biệt là rất nhiều vết thương ở phía sau lưng cô ấy.”

“Cô là bác sĩ sao?”

“Không phải.”

“Bác sĩ pháp y?”

“Không phải.”

“Liệu cô có tư chất để giám định tình hình thương tích hay không?”

Vương Lăng ngẩn người trước một loạt câu hỏi dồn dập của Lão La, lắc đầu nói: “Không có.”

“Phản đối, những câu hỏi của người biện hộ không liên quan đến vụ án này.” Công tố viên giơ tay phản đối. 

“Thẩm phán trưởng, xin hãy cho phép tôi giải thích.” Lão La nói, “Rõ ràng là, việc Từ Mỗ bị đương sự của tôi đánh đập hoàn toàn thuộc về suy đoán chủ quan của người làm chứng, chứ người làm chứng không hề có tư cách giám định tình hình thương tích, chỉ dựa vào cảm giác mà đưa ra suy đoán vết thương trên người Từ Mỗ là do thắt lưng gây ra, và cả vết thương đó là do đương sự của tôi gây nên. 

Tôi hi vọng là toà án chú ý điều này, giám định tình hình thương tích là vô cùng chuyên nghiệp, cần pảhi do người có chuyên môn thực hiện, người làm chứng không hề có tư cách chuyên môn về lĩnh vực này, lời trần thuật của cô ấy hoàn toàn là sự suy đoán chủ quan, do đó, những lời làm chứng ngay không nên được ghi nhận.” Lão La nói.

“Lời phản đối của công tố viên cô hiệu, người biện hộ, xin tiếp tục đưa ra câu hỏi.” Thẩm phán trưởng nói. 

“Cảm ơn!” Lão La gật đầu, nhìn công tố viên với ánh mắt khiêu khích, hỏi tiếp: “Người làm chứng, cô vừa nói, phán đoán Từ Mỗ bị đương sự của tôi ngược đãi, còn có một nguyên nhân là trạng thái tinh thần của Từ Mỗ, xin hỏi, trạng thái tinh thần của cô ấy thế nào?”

“Ủ dột.” Có tình huống vừa rồi, khi trả lời câu hỏi này, Vương Lăng tỏ ra thận trọng hơn nhiều, suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói. “Khi trả lời câu hỏi của chúng tôi, nhiều lần nhìn bị cáo, tỏ ra rất sợ hãi.”

“Cô dựa vào đâu để phán đoán nỗi sợ hãi của Từ Mỗ xuất phát từ đương sự của tôi?”

“Cô ấy nhiều lần nhìn bị cáo.” Vương Lăng do dự một lát, “Tôi không phải chuyên gia tâm lý, nhưng nỗi sợ hãi đó, dù là người bình thường cũng có thể nhận ra được.”

“Cũng có nghĩa là, không phải do chính miệng Từ Mỗ thừa nhận nỗi sợ hãi này bắt nguồn từ đương sự của tôi, đây vẫn là suy đoán của cô, phải vậy không?” Lão La mỉm cười, hỏi.

“Đúng vậy, nhưng ai cũng có thể nhận ra điều đó mà.” Vương Lăng vội nói.

“Nhưng, qua cuộc điều tra lúc trước, chúng tôi được biết, Lâm Phong và Từ Mỗ rất ân ái, Từ Mỗ cũng rất dựa dẫm Lâm Phong, khi cô ấy trả lời câu hỏi, nhìn về phía đương sự của tôi, liệu có khả năng là đang tìm kiếm sự an ủi hay không?”

“Việc này…”

“Nói một cách khác, liệu có khả năng, nỗi sợ hãi này của Từ Mỗ là do các cô? Theo như tôi biết đương sự của tôi và njan nhân Từ Mỗ trong vụ án này đều là phần tử trí thức cao, rất chú ý đến hình tượng trước mặt mọi người, liệu có khả năng là thế này, vì cuộc điều tra của các cô có thể gây ra ảnh hưởng không tốt đối với Từ Mỗ và đương sự của tôi, cô ấy mới sợ hãi như vậy?”

“Tôi không xác định chắc chắn.”

“Cảm ơn! Thẩm phán trưởng, tôi đã hỏi xong rồi.” Lão La đắc ý giơ biểu tượng chiến thắng, quay trở lại chỗ ngồi của luật sư. 

“Công tố viên, liệu anh có còn dưa ra chứng cứ mới hay không?” Sau khi cảnh sát tư pháp đưa Vương Lăng ra khỏi toà, thẩm phán trưởng lại hỏi.

“Vâng.” Công tố viên lườm Lão La một cái, “Chúng tôi đã điều tra được, mười lăm năm trước, bị cáo từng bị cảnh sát điều tra vì liên quan đến việc ngộ sát. Njan nhân chính là vợ cũ Lưu Mỗ của ông ta khi bác sĩ pháp y tiến hành kiểm tra thi thể phát hiện ra, khắp người Lưu Mỗ đều có vết thương do dây da gây nên, nghi ngờ đã chịu sự ngược đãi của bị cáo, đồng thời gây nên tử vong do bị sốc. Nói một cách khsac, Lưu Mỗ chết là do không chịu đựng nổi sự đau đớn khủng khiếp từ lằn roi của ông ta. Đây là báo cáo điều tra lúc đó.”

Công tố viên trình báo điều tra lên toà, đồng thời một bản photo cũng được đưa đến trước mặt chúng tôi. 

“Tôi xin được nhắc mọi người chú ý, trên người nạn nhân Lưu Mỗ của vụ án đó và Từ Mỗ, nạn nhân của vụ án này đều có vết thương tương tự.” Công tố viên nói.

Tôi nhìn bản báo cáo này với vẻ khó có thể tin nổi, điều dầu tiên nghĩ đến là cần phải giữ chặt Lão La lại. Với tính cách của cậu ấy, lúc này chắc chắn sẽ nổi xung lên mất.

“Thưa thẩm phán trưởng, và các vị thẩm phán, tôi xin được tạm ngưng phiên xử. Còn về việc có tiếp tục đảm nhận vai trò người biện hộ cho bị cáo hay không, chúng tôi sẽ tiến hành xem xét lại.”

Đáng tiếc, động tác của tôi vẫn chậm một bước, khi tay tôi vừa chạm vào cậu ấy, câu nói này của cậu đã rắn rỏi thốt ra rồi.

Thẩm phán trưởng kinh ngạc nhìn Lão La. Suốt hơn mười năm làm quan toà của ông, tình huống đương sự thay đổi luật sư biện hộ ngay tại phiên toà là điều không hiếm gặp, nhưng ngay trong phiên toà mà luật sư tỏ ý từ bỏ làm người biện hộ được uỷ thác, có lẽ đây là lần đầu tiên thì phải.

“Lão La, ngồi xuống.” Tôi vội hạ giọng, mỉm cười hối lỗi với thẩm phán trưởng. “Xin lỗi, thẩm phán trưởng, tâm trạng đồng nghiệp của tôi không được ổn định lắm, tôi cho rằng anh ấy không phù hợp tiếp tục tham gia phiên toà, tôi xin đề nghị toà án cho phép, sau đây một mình tôi sẽ hoàn thành quy trình phiên toà hôm nay.”

“Không, tôi rất ổn.” Lão La hơi cúi đầu, nhìn tôi, tôi chợt chú ý thấy, cậu ấy khẽ chớp mắt, trên mặt còn xuất hiện nụ cười khó hiểu. 

Cùng lúc đó, cậu ấy không quên nói tiếp, “Thẩm phán trưởng, tôi có lí do tin rằng, đương sự của tôi che giấu những thông tin quan trọng với chúng tôi, trực tiếp gây nên sự bị động của chúng tôi tại phiên toà. Đồng thời, đương sự đã tiến hành hướng dẫn sai lệch cho chúng tôi, khiến chúng tôi có sự biện hộ sai lệch.”

“Người biện hộ.” Thẩm phán trưởng và những thẩm phán khác ngồi bên cùng thương lượng, nói: “Sau khi thảo luận tỉ mỉ, chúng tôi cho rằng lí do anh đưa ra không đủ thuyết phục để dừng phiên toà. Chúng tôi quyết định tiếp tục tiến hành xét xử, người biện hộ, hãy đưa ra lời đối chất với chứng cứ của công tố viên.”

“Được nhé, nếu đã ép tôi nói thì tôi sẽ nói.” Lão La hừ một tiếng, nói: “Thẩm phán trưởng, tôi muốn nhắc quý toà chú ý điều này, trong tờ chứng cứ mà công tố viên trình lên, cuối cùng bởi vì không đử chứng cứ nên đã không khởi tố đối với đương sự của tôi, tức là không thể nào chứng minh đương sự của tôi tiến hành đánh đập và ngược đãi vợ cũ khiến cho cô ấy tử vong. Công tố viên muốn dùng một tội danh vốn không được kết luận để khép tôi cho đương sự của tôi, nhằm làm cho mọi người tin rằng bây giờ ông ấy giết người. Đây có được tính là vu cáo hay không?

Vụ án đó đã không có đầy đủ chứng cứ chứng minh do đương sự của tôi gây ra, ở đây, công tố viên lại luôn miệng nói đương sự của tôi có tội. Trước khi toà án phán quyết, bất cứ ai cũng đều vô tội. Cách nói này của công tố rõ ràng là đang cố ý dẫn dắt sai khuynh hướng nội tâm của các vị quan toàn, đồng thời cũng đang cố ý hướng dẫn sai giới truyền thông có mặt ngày hôm nay, muốn thao túng dư luận, tạo áp lực cho toà. Loại thủ đoạn này thực sự quá tồi tệ, đây có được coi là đưa chuyện phỉ báng hay không? Thưa thẩm phán trưởng, tôi xin yêu cầu xử phạt những lời lẽ không thích đáng của công tố viên, anh ấy cần phải xin lỗi về việc này.”

Lão La nói rất nghiêm nghị, nhưng tâm trạng của tôi lại không được tốt. 

Toà án Trung Quốc mặc dù không dù chế độ bồi thẩm đoàn giống như các nước Âu Mỹ, có đôi khi chỉ cần dùng tình cảm để làm lay động các thành viên trong bồi thẩm đoàn là có thể vứt bỏ sự thực, tiến hành phán quyết vô tội cho bị cáo. Nhưng tư cách thẩm phán của Trung Quốc vẫn là do con người hoàn thành, do thẩm phán trưởng và các thẩm phán khác tổ hợp thành Hội đồng xét xử, khi tiến hành phán quyết vẫn bị ảnh hưởng bởi tâm trạng cá nhân.

Viện kiểm sát cũng biết điều này, đồng thời không định dựa vào bản chứng cứ này để thuyết phục quan toà, điều họ muốn chỉ là trên phương diện tình cảm tác động đến quyết định cuối cùng của Hội đồng xét xử. 

Rõ ràng, sách lược của họ đã thành công. Lão La giãy giụa thế nào cũng không có thành quả gì đáng kể.

4

Sau khi hoàn thành giai đoạn xét hỏi trước khi xử án, toà án không hề tiến hành luôn việc biện hộ trước toà. 

Để hoá giải tâm trạng của Lão La, tôi đành phải nhún mình đến gặp quan toà xin lùi thời gian biện hộ, hơn nữa, hiện tại, vụ án này của tôi cũng đúng là cần phải tiến hành điều tra sâu thêm. 

Vị quan toà luống tuổi dù rất không bằng lòng, nhưng khi Lão La lôi tên của Trương Tĩnh ra, ông đành phải đồng ý, ba ngày sau sẽ mở phiên toà xét xử lại. 

“Này, Lão La, rốt cuộc Tĩnh lai lịch thế nào, mà sao lại được nể mặt thế?” Tôi hỏi đầy băn khoăn. 

“Cô ấy à? Hi hi, dù sao tôi cũng không dám gây sự.” Lão La cười hi hi, “Đừng có dò la việc này, biết được chân tướng sự thực, cậu sẽ khóc ngất mất.”

Tôi chau mày nhìn Lão La, lúc này đây, trạng thái tinh thần của cậu ấy quá kì lạ. Không hề chửi bới, không hề phẫn nộ, như thể những chuyện xảy ra trên toà án đều không liên quan gì đến cậu.

“Lão La, cậu nghe rõ cho tôi này.” Tôi sa sầm mặt, nói vẻ nghiêm nghị, “Bất luận cậu nhìn nhận đương sự như thế nào, vụ án này chúng ta đã nhận rồi, thì bắt buộc phải đấu tranh cho quyền lợi hợp pháp của Lâm Phong, nếu như vì sự lười nhác tiêu cực của cậu mà vụ án này xảy ra vấn đề gì, tôi không tha cho cậu đâu.”

“Tôi biết, tôi biết.” Lão La lập tức xua tay, “Tôi ít nhiều cũng là luật sư, quy tắc của luật sư là gì, tôi có thể không hiểu được sao? Yên tâm đi, tôi không lười nhác tiêu cực đâu. Nào, nghe này, nghe này.”

Lão La nói rồi rút từ trong túi ra một chiếc bút, lại lấy đôi tai nghe, trong khi tôi tròn mặt kinh ngạc, cậu kết nối hai thừ này lại với nhau, sau đó nhét tai nghe vào tai tôi. 

“Tôi nhớ cô và đồng nghiệp của tôi đã thảo luận vấn đề này, cô nói chính miệng cô Từ thừa nhận vết thương là do cô ấy tự gây nên, không liên quan đến đương sự của tôi.”

“Đúng vậy, nhưng đó không phải là kết luận của chúng tôi.”

“Vậy kết luận của các cô là gì?”

“Tôi kiên quyết cho rằng tự mình cô Từ không thể nào gây ra được vết thương bị dây thắt lưng vụt xuống như vậy, đặc biệt là rất nhiều vết thương ở phía sau lưng cô ấy.”

“Cô là bác sĩ sao?”

“Không phải.”

“Bác sĩ pháp y?”

“Không phải.”

“Liệu cô có tư chất để giám định tình hình thương tích hay không?”

“Không có.”

“Phản đối, những câu hỏi của người biện hộ không liên quan đến vụ án này.” 

“Thẩm phán trưởng, xin hãy cho phép tôi giải thích.”

“Rõ ràng là, việc Từ Mỗ bị đương sự của tôi đánh đập hoàn toàn thuộc về suy đoán chủ quan của người làm chứng, chứ người làm chứng không hề có tư cách giám định tình hình thương tích, chỉ dựa vào cảm giác mà đưa ra suy đoán vết thương trên người Từ Mỗ là do thắt lưng gây ra, và cả vết thương đó là do đương sự của tôi gây nên. 

Tôi hi vọng là toà án chú ý điều này, giám định tình hình thương tích là vô cùng chuyên nghiệp, cần pảhi do người có chuyên môn thực hiện, người làm chứng không hề có tư cách chuyên môn về lĩnh vực này, lời trần thuật của cô ấy hoàn toàn là sự suy đoán chủ quan, do đó, những lời làm chứng ngay không nên được ghi nhận.” 

Nội dung tôi nghe được thật không ngờ là đoạn Lão La nói ở trên toà. Tôi rút tai nghe ra, chỉ vào Lão La nói: “Cậu, cậu muốn gì thế? Tự ý ghi âm, việc này mà để cho toà biết, thì chúng ta chết chắc rồi.”

“Sợ gì chứ! Ai biết được đây là bút ghi âm chứ?” Lão La đắc ý cười nói: “Mấy nghìn tệ đấy, thế nào? Đẹp không?”

“Đẹp ông bô nhà cậu ấy!” Tôi bực bội mắng, “Sớm muộn cũng bị cậu hại chết thôi!”

Nếu so với nghịch món đồ công nghệ cao này, tôi lại cảm thấy thích, sở thích giống như trẻ con đó của Lão La không chướng mắt nữa. 

“Đừng có nhắc đến nữa, lần trước cậu thắng vụ kiện đó, cậu nổi danh như cồn, mẹ tôi chê tôi lắm, lần này tôi xem bà còn có thể nói được gì. Chậc chậc, đáng tiếc thật, nếu có thể ghi hình được thì càng tuyệt.” Lão La cẩn thận cất bút ghi âm đi, nói vẻ tiếc nuối.

“Bị cậu làm cho tức chết luôn ấy! Đối diện với Lão La, tôi thực sự không biết nói gì, “Quay lại việc chính thôi, tiếp theo đây phải làm thế nào?”

“Ăn cơm thôi, tôi đói rồi!” Lão La khởi động xe, năm phút sau là đến được cổng Sở Công an tỉnh, tôi trợn trừng mắt, thật không ngờ Tĩnh đã đợi ở đó rồi, trên mặt cô hiện rõ sự mệt mỏi không thể che giấu nổi. Khi đi về phía chúng tôi, lại còn bước tập tễnh nữa.

“Việc ở toà, nghe em nói rồi, đừng nản, anh Tiểu Minh, đây chỉ öà một chút trở ngại trên cond đường các anh trở thầnh luật sư nổi tiếng. Em tin rằng, đối với các anh, chút trở ngại này chẳng là gì cả.” Vừa lên xe, tôi chưa kịp nói gì, Trương Tĩnh đã vỗ mạnh vào vai tôi, hào hứng nói đầy vẻ khích lệ động viên. 

“Anh Tiểu Minh của em lần này gặp đại nạn rồi, đôi mắt hoả nhãn kim tinh của cậu ấy lần này nhìn nhầm rồi.” Lão La đúng là kẻ phổi bò, khi nói câu này còn vô cùng hào hứng. 

“Khó đấy!” Trương Tĩnh thở dài, “Em xin lỗi, anh Tiểu Minh, lần này chắc là em không giúp được gì cho anh rồi.”

“Ồ.” Nghe cô ấy nói vậy, trái tim tôi như thể rơi xuống đáy vực, nhất thời mất hết tất cả mọi niềm hứng thú, “Lão La, đưa tôi về văn phòng đi, tôi muốn yên tĩnh một chút, các cậu cứ đi ăn đi.”

“Em biết là anh Tiểu Minh thương em nhất mà, nhìn xem, Tiểu La Tử, anh học theo đi nhé, em còn đang ở đây, anh Tiểu Minh còn sợ em không biết anh ấy nhớ em nữa kìa.” Trương Tĩnh nói vẻ đắc ý, tôi lại chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười thiểu não.

“Sức khoẻ là vốn gốc để làm cách mạng, anh Tiểu Minh, cho dù quay về muốn nhảy lầu, cũng phải ăn no trước hẵng hay chứ!” Trương Tĩnh vỗ mạnh vào vai tôi, nói vẻ khí khái, “Huống hồ, hôm nay là do anh chàng Tiểu La Tử kẹo kéo mời, anh mà không ăn là lỗ đấy.”

Mười phút sau, Lão La lái xe đến phía đưới toà văn phòng luật sư, bước vào quán ăn mà chúng tôi thường tới ăn. Tôi mơ màng đi theo bọn họ. Tôi không muốn ăn chút nào cả, đến nỗi khi đồ ăn được mang lên, tôi mới biết, thật không ngờ Lão La lại gọi ba suất canh Mala loại rẻ nhất – năm tệ. 

“Tiểu La Tử, anh Tiểu Minh, các anh sống khó khăn quá nhỉ?” Trương Tĩnh khuấy khuấy chút rau trong bát, tỏ vẻ xót xa, “Thứ này sao các anh có thể nuốt nổi được chứ? Làm gì có dinh dưỡng đâu.”

“Em không hiểu rồi nhỉ?” Lão La lau khoé miệng, “Bữa cơm ngon không phải dùng tiền làm thước đó, không tin em thử một miếng xem. Hơn nữa, em có thiếu sơn hào hải vị không? Mời em ăn những thứ đó em cũng không muốn ăn. Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị, em sẽ phát hiện ra, trên thế giới này có rất nhiều món ngon mà em đã bỏ qua.”

“Anh đúng là người đầu tiên nói về sự keo kiêt mà lại có đạo lí hùng hồn thế đấy.” Trương Tĩnh chu môi, gắp một sợi mì lên thử, nét mặt liền thay đổi ngay, chuyển sang sự vui mừng và ngây ngất. Cô không buồn chú ý đến hình tượng của mình, ăn vèo một lát đã hết sạch, học theo Lão La, uống cạn cả nước canh. 

“Thấy chưa, anh nói không sai chứ?” Lão La nhìn Trương Tĩnh vẻ đắc ý.

“Được rồi, tha thứ cho anh.” Trương Tĩnh vỗ tay, nhưng lại thở dài, “Anh Tiểu Minh ơi anh Tiểu Minh, anh nói xem em nên gọi món gì nhỉ?”

“Hử?” Tôi nhìn Trương Tĩnh, nhưng lại nhìn thấy trong mắt cô có chút gì đó xót xa và không nỡ.

“Thôi đi, nếu còn tiếp tục trêu anh, thì em lại có cảm giác tội lỗi.” Trương Tĩnh nói, rút từ trong túi ra một bản tài liệu, đưa đến trước mặt tôi, “Anh đọc đi.”

“Đây là cái gì?” Tôi nhận lấy tài liệu, lật giở ra xem, rất ngạc nhiên khi phát hiện ra đây là một bản báo cáo khám nghiệm tử thi, hơn nữa tử thi được kiểm tra chính là vợ cũ của Lâm Phong – Lưu Mỗ. 

Trong bản báo cáo khám nghiệm thi thể này, bác sĩ pháp y đã nêu ra, nguyên nhân dẫn đến cái chết của Lưu Mỗ là bị sốc chấn thương. Mặc dù toàn thân đầy vết thương, nhưng lại không có vết thương nào chí mạng. Tôi đột nhiên nhớ đến, trong vụ án này, nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân Từ Mỗ là do mất máu quá nhiều, hơn nữa, đầu bị đập nát. 

“Bị sốc chấn thương và mất máu có gì khác biệt?” Tôi chợt ngẩng đầu, nhìn Trương Tĩnh, lên tiếng hỏi. 

“Anh Tiểu Minh đúng là thông minh, vừa nhìn đã tìm ra điểm nghi vấn.” Trương Tĩnh khen ngợi, nói: “Thông thường thì nói một cách đơn giản là, cái gọi là bị sốc chấn thương chính là do đau quá mà chết, còn bị mất máu thì khá đơn giản, ý nghĩa đã hiện ngay trên câu chữ, kết hợp vào vụ án hiện tại này, thì chính là phần não bị đập nát.”

Tôi đặt tài liệu xuống, tháo kính ra, day day cánh mũi, lúc này đây, trong đầu tôi chợt xuất hiện một suy nghĩ vô cùng bạo gan, nếu như…

Chưa chờ cho cái suy nghĩ này hoàn toàn bật ra, tôi đã lắc mạnh đầu, việc này quá mạo hiểm. 

“Anh Tiểu Minh đang nghĩ gì vậy? Việc này e là cách duy nhất hiện nay rồi.” Trương Tĩnh hỏi vẻ sốt sắng. 

“Vụ án đó vẫn chưa qua thời kì truy tố.” Tôi nói, “Hơn nữa, cho dù Lâm Phong thừa nhận cũng không có tác dụng gì, ông ta bắt buộc phải đưa ra được chứng cứ, nhưng như vậy cũng có nghĩa là, vụ án đó chắc chắn sẽ bị truy tố, chúng ta không thể làm như vậy được.”

Trương Tĩnh và Lão La cùng nhìn nhau, đột nhiên cô thở dài lắc đầu nói: “Em biết là chiêu này không có tác dụng với anh. Nếu như đổi thành Tiểu La Tử, anh ấy đã vội vàng chạy đi tìm Lâm Phong rồi.”

Nói rồi, cô lại một lần nữa lôi từ trong túi ra một tập hồ sơ: “Cho anh cái này, kết quả vừa mới có chiều nay.”

Tôi thoáng ngẩn người, nhìn sang Lão La, chợt hiểu tất cả mọi việc vì sao Lão La lại có biểu hiện kì lạ đối với tất cả những việc xảy ra ở toà án, hoàn toàn không giống tác phong thường ngày của cậu. Thì ra Trương Tĩnh đã có được thứ mà cô mong muốn, chỉ có điều một số kết luận được đưa ra hơi muộn một chút. 

Tôi vội vàng giở tập hồ sơ, tất cả sự ủ dột bao trùm lấy tôi suốt cả chiều nay ngay trong khoảnh khắc này lập tức tiêu tan. 

“Thái độ làm việc của anh Tiểu Minh thế này đây!” Trương Tĩnh lắc đầu. 

“Đáng kiếp cô đơn cả đời.” Lão La nói vẻ khinh khỉnh, “Đi nào, Tĩnh, chúng ta đi dạo, để cho anh Tiểu Minh của em hưng phấn một mình đi.”

“Được, đi nào, hôm nay em sẽ xa xỉ một chút, làm liệu trình mát xa chân.”

Nói rồi, hai người bọn họ thật sự nắm tay nhau rời khỏi quán ăn. Lão La vốn vẫn luôn né tránh Trương Tĩnh còn không kịp mà lại đột nghiên đổi tính đề nghị đưa Trương Tĩnh đi dạo, tôi dù lấy làm lạ, nhưng sự kích động mà tập hồ sơ đó mang tới thật sự quá lớn. Tôi vốn không có thời gian rảnh mà để ý đến bọn họ. Tôi chưa bao giờ mong ngóng mở phiên toà xử án lần nữa như trong khoảnh khắc này. Trong sự giày vò, cuối cùng cũng đến cái ngày quan trọng này. Sáng sớm hôm nay, tôi sốt sắng kéo tay Lão La đi đến toà án. Trương Tĩnh cũng đã đến chờ đợi, cô ấy vẫn mặc bộ cảnh phục như trước đây. 

“Anh Tiểu Minh, cố gắng lên!” Nhìn thấy chúng tôi, Trương Tĩnh khua mạnh nắm tay. 

“Chắc chắn rồi!” Tôi vẫy tay. 

“Lão Giản, vụ án này, hôm nay có thể để cho tôi biện hộ chính được không?” Trước khi vào trong toà, Lão La đột nhiên kéo tôi lại, nói với vẻ vô cùng nghiêm túc. 

“Sao thế? Nghiện rồi à?” Chứng cứ Trương Tĩnh cung cấp khiến tôi tràng ngập lòng tin chiến thắng đối với vụ kiện này, bất giác trêu đùa, “Hay là tôi không lên bục, ở bên dưới lắng nghe rồi quay video cho cậu?”

“Không cần thế đâu.” Lão La cười, “Dù sao, vụ án này cứ giao cho tôi đi. 

“Được, tôi để cậu nở mày nở mặt trước mặt bác gái.” Tôi đã nhanh mắt nhìn thấy mẹ của Lão La đã tiến vào trong toà, ngồi xuống ghế khách lắng nghe, “Đừng có làm hỏng việc đấy!”

“La Kiệt tôi đây là ai chứ?” Nhận được sự đồng ý của tôi, sự tự tin của Lão La liền bùng phát, “Cậu cứ đợi mà xem nhé!”

“Thẩm phán trưởng, tôi xin được mời người làm chứng mới lên toà làm chứng.” Sau khi thực hiện xong quy trình bắt buộc, Lão La đứng dậy nói. 

“Cho phép người làm chứng lên toà.” Thẩm phán trưởng nói. 

Trương Tĩnh lại một lần nữa xuất hiện trên ghế của người làm chứng. Công tố viên vừa nhìn thấy cô ấy, bèn không kìm được nhíu chặt lông mày. Nhìn Trương Tĩnh trong bộ cảnh phục uy nghiêm rắn rỏi, làn da trắng ngần, khuôn mặt đẹp hoàn mĩ và đôi mắt tinh anh, tôi không kìm được thoáng mỉm cười, nhưng lại lén thở dài. 

Không ai biết được, trong mấy ngày qua, cô ấy đã trải qua như thế nào. Bản tài liệu mà cô ấy đưa cho tôi là bản báo cáo giám định vật chứng vi lượng, được lấy từ bộ quần áo mà Lâm Phong mặc hôm xảy ra vụ án, nhưng lại không tìm được thứ gì thuộc về Lâm Phong, đúng là mò kim đáy bể. 

Tôi dường như có thể nhìn thấy, cô ấy đã nhốt mình trong phòng thí nghiệm, mấy đêm liền không ngủ nghỉ, tiến hàm giám định từng nguyên liệu lấy được, nhưng lại thất vọng hết lần này đến lần khác. Cảm giác thất bại chưa có thời khắc nào ngừng tấn công cô, hi vọng và thất vọng luân phiên dày vò tinh thần cô. Thậm chí cho đến khi thành công, cô đã không còn sức để mà hưng phấn nữa. 

“Người làm chứng, thân phận của cô là?”

“Nhân viên giám định kĩ thuật hình sự của Sở Công an tỉnh, bác sĩ pháp y kiểm tra chính.”

“Mời người biện hộ đưa ra câu hỏi.”

Thẩm phán trưởng đang tiến hành các thủ tục tại toà, tư duy của tôi đã rong chơi đến chốn nào rồi. Hoàn thành xong bản giám định vật chứng vi lượng đó, Trương Tĩnh không dừng công việc của mình. Với vai trò là một người làm công tác luật sư, tôi hiểu rất rõ, nếu chỉ có thể chứng minh đương sự của mình vô tội thì chưa đủ. Đối với một vụ án mạng đã được khởi tố, trước khi tìm được hung thủ, bất cứ một vị quan toà nào cũng đều thà kéo dài vụ án này, chứ không dễ dàng đưa ra lời phán quyết trắng án. 

Trương Tĩnh vẫn còn buộc phải tìm ra hung thủ thực sự, cô một mình một trận chiến như vậy, không hề đơn giản chút nào. Một người, hai chân, trong cả thành phố này, muốn tìm kiếm một người có thể là người tận mắt chứng kiến, cô ấy đã phải đi lần lại theo tuyến đường mà Lâm Phong đã đi hôm xảy ra vụ án, hỏi thăm từng người có khả năng nhìn thấy Lâm Phong. 

Về thân phận thực sự của Trương Tĩnh, cô ấy không nói, tôi cũng không hỏi, nhưng chỉ cần thông qua một lời ngắn gọn của Lão La, tôi cũng đoán biết, gia thế cô nha đầu này chắc chắn rất hiển hách. Ở nhà có khi là cô thiên kim tiểu thư cần người hầu hạ, nhưng vì vụ án này….

“Cô nha đầu đó, có ngốc không chứ? Cả bàn chân bị rộp rồi.” Hôm đó, sau khi Lão La trở về bèn nói với tôi, lúc này đây, câu nói như đang vang bên tai tôi. 

“Người làm chứng, cô đã đọc bản báo cáo khám nghiệm tử thi của nạn nhân Lưu Mỗ cách đây mười lăm năm và bản báo cáo khám nghiệm tử thi của nạn nhân Từ Mỗ của vụ án này hay chưa?” Lão La hỏi, câu nói này khiến tôi lập tức bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn Lão La, câu hỏi của cậu ấy hoàn toàn khác với phương án biện hộ mà lúc trước chúng tôi đã bàn bạc. 

Cậu ấy lại cố tình né tránh ánh mắt của tôi. 

“Đã đọc rồi.” Trương Tĩnh đang ngồi trên ghế nhân chứng hình như cũng biết sớm được kết quả này, bình tĩnh trả lời. 

“Cô có ý kiến gì về hai bản báo cáo này?”

“Trước tiên, nguyên nhân dẫn đến cái chết của hai nạn nhân không giống nhau. Lưu Mỗ chết do bị sốc chấn thương, Từ Mỗ chết do mất quá nhiều máu. Tiếp đến, thủ pháp thực hiện hành vi bạo lực cũng không giống nhau. Thủ pháp tiến hành hành vi bạo lực đối với Lưu Mỗ rất khéo, né tránh những chỗ hiểm, không hề để lại vết thương chí mạng. Còn người thực hiện hành vi bạo lực đối với Từ Mỗ, thủ pháp đơn giản thô bạo, nhìn rõ vết thương chí mạng.” Trương Tĩnh nói.

“Cho nên, kết luận của cô là?”

“Hai vụ án không phải do cùng một người gây ra?”

“Tôi phản đối!” Trong lúc cuống, tôi không kịp chú ý đến thân phận là luật sư bào chữa của mình, hét lên, “Câu hỏi mà luật sư đưa ra không có mối quan hệ trực tiếp đối với vụ án này!”

“Luật sư Giản, phiền anh chú ý một chút thân phận của mình.” Quan toà dở khóc dở cười nhìn tôi, nói, rồi lại nhìn Trương Tĩnh, “Người làm chứng, cô có thể nói rõ hơn một chút được không?”

“Mỗi người đều có thói quen tư duy và động tác theo thói quen. Những điều này biểu hiện rõ nét nhất trên người hung thủ, bởi vì tố chất tâm lí có tốt hơn nữa, trong khi giết người cũng sẽ căng thẳng, sẽ thực hiện một số động tác theo thói quen. Hung thủ trong vụ án này, thì lại trực tiếp biểu hiện ra thủ pháp giết người của hung thủ. Cùng một tên hung thủ, trong những vụ án khác nhau, thông thường cũng sẽ có thủ pháp giết người mặc định hoặc hành động mặc định. Trong công tác thực tế, chúng ta đều công nhận đây là căn cứ quan trọng.”

“Quan toà, xin đừng để cô ấy nói tiếp!” Tôi hét lên. 

“Luật sư Giản, nếu anh còn như vậy, tôi sẽ yêu cầu anh rời khỏi toà vì tội danh quấy nhiễu quy trình xét xử của toà.” Quan toà sa sầm nét mặt. 

Tôi lo lắng nhìn Lão La, nói: “Lão La, anh nói gì đi chứ, vụ án này không thể làm như vậy được.”

“Tại sao lại không thể chứ?” Lão La cười, rồi bỏ mặc tôi luôn, hướng ánh mắt về phía quan toà. 

“Các vị chắc chắn là cảm thấy rất kì lạ phải không, tại sao tôi lại đặt ra câu hỏi này, cho nên, bây giờ, tôi muốn mời đương sự của tôi giải thích một chút cho mọi người biết.”

“Lâm Phong, không thể nói được!” Tôi kêu lên. 

“Đề nghị cảnh sát tư pháp đưa luật sư Giản ra khỏi toà để bình tĩnh lại!” Quan toà gõ chiếc búa nhỏ, âm thanh chan chát đó gõ xuống bàn, nhưng lại giống như đang gõ vào đầu tôi, kêu đánh “cộp” một tiếng. Tôi ngồi thừ người xuống ghế, mặc cho cảnh sát tư pháp lôi ra khỏi phòng xử án.

Ngồi bên cạnh cửa phòng xử án, tôi cười đau khổ lắng nghe lời biện luận ở trong toà. 

“Đương sự, ông có công nhận việc giết hại vợ mình là Từ Mỗ trong vụ án này không?” Lão La hỏi. 

“Không, tôi không giết cô ấy.” Lâm Phong nói. 

“Ông có thừa nhận ông có mối quan hệ trực tiếp đối với cái chết của vợ cũ ông – Lưu Mỗ hay không?”Lão La lại hỏi. 

“Có.” Lâm Phong nói, “Vợ cũ của tôi đã tử vong trong một lần tôi tiến hành đánh đập cô ấy.”

Câu nói này vừa bật ra, cả phiên toà chợt ồ lên, tôi có thể tưởng tượng được, vào thời khắc này, tất cả mọi người chắc chắn đều nhìn Lâm Phong với ánh mắt không thể nào tin nổi. 

Đồ điên! Đúng là đồ điên!

Cuối cùng tôi đã hiểu, vì sao hôm đó Lão La đột nhiên lại thân mật với Trương Tĩnh như vậy, thực ra chỉ là vì muốn tách tôi ra. Hai người bọn họ chắc chắn là đã đi tìm Lâm Phong, xúi giục ông ta đồng ý phương án biện hộ bào chữa này.

Rõ ràng là chúng tôi đã nắm được chứng cứ xác thực, nhưng Lão La và Trương Tĩnh lại vẫn cố tình chọn phương án biện hộ này, để làm gì, tất cả đã không cần nói cũng hiểu rồi. 

Tôi vốn cứ tưởng Lão La đã chín chắn rồi, nhưng thực tế cậu ấy còn thông minh hơn trước một chút, biết được khi làm một số việc thì cần tách tôi ra. 

Một người căm thù cái ác, tính tình nóng nảy, một người tính cách ngang ngược, trời không sợ, đất không sợ. Hai người này kết hợp với nhau, liệu có thể đem lại việc hay ho gì chứ?

“Súc sinh!” Trong toà chợt vang lên tiếng chửi đầy phẫn nộ, tiếp đến là tiếng kêu rên đau xót. 

“Đúng vậy, con gái ông chính là bị tôi đánh chết.” Giọng nói có phần điên cuồng của Lâm Phong truyền tới, con người ông ta lúc này, đã không còn sự điềm đạm nho nhã đầy vẻ có học vấn nữa.

“Yên lặng! Yên lặng! Cảnh sát tư pháp, hãy đưa những người gây chuyện ra khỏi toà!” Thẩm phán trưởng liên tục gõ búa và hét lên. 

Cánh cửa chính của toà lại một lần nữa được mở ra, một ông lão tóc điểm bạc đang bị cảnh sát dìu bước ra ngoài, một chân ông đi chân trần, vẫn không cam tâm, cất tiếng chửi bới. 

“Thằng khốn, mày không được chết tử tế đâu!”

Ông lão già yếu lúc này đây lại có được sức mạnh khóc có thể tưởng tượng nổi, hai người cảnh sát tư pháp thật không ngờ không khống chế nổi ông lão. 

Chắc ông lão là ngừoi nhà của Lưu Mỗ vợ cũ của Lâm Phong, nhưng giờ đây tôi lại không thể chú ý đến ông được, mà cúi đầu, vùi đầu vào giữa hai đùi.

Tôi cảm thấy hơi hoảng loạn, đứng từ góc độ đạo đức nghề nghiệp của luật sư, cách làm của Lão La đúng là sai lầm, rất có thể sẽ gây ra tai hoạ cho chúng tôi. Nhưng nếu như đặt nghề nghiệp sang bên, quay trở lại làm một người bình thường, tôi biết, cách làm của Lão La chắc chắn là nhận được sự tán đồng của phần đông mọi người. 

Đứng từ góc độ này, thật không ngờ tôi lại không dám nhìn ông lão này. 

Việc xét xử trong toà vẫn đang tiến hành. 

“Đương sự, ông đã dùng thứ gì để đánh đập người vợ cũ Lưu Mỗ của mình?” Lão La hỏi. 

“Một chiếc dây lưng.” Lâm Phong nói. 

“Chính là chiếc dây lưng phát hiện ra trong vụ án này phải không?”

“Đúng vậy.” Lâm Phong nói. 

“Thẩm phán trưởng, đương sự của tôi đã nói rõ, cái chết của Lưu Mỗ là do ông ta gây nên, cũng cung cập vật chứng tương ứng. Người làm chứng của tôi đứng từ góc độ chuyên môn cũng đã đưa ra ý kiến, hai vụ án vốn không phải do một người gây ra, cũng có nghĩa là, cái chết của Từ mỗ không phải do đương sự của tôi gây ra. Ngoài ra, tôi muốn tiếp tục hỏi người làm chứng.”

“Người làm chứng, cô có từng tiến hành kiểm nghiệm vật chứng hay không?” Sau khi nhận được sự cho phép của quan toà, Lão La hỏi. 

“có.” Trương Tĩnh bình tĩnh trả lời. 

“Trong vật chứng, cô có phát hiện ra điểm nghi vấn nào không?”

“Trên hung khí, tôi phát hiện ra dấu vân tay của người khác.”

“Thẩm phán trưởng, tôi hỏi xong rồi.”

“Công tố viên, xin hãy đưa ra câu hỏi cho người làm chứng.”

“Người làm chứng, theo như cô nói, giả sử trong vụ án này tồn tại một tên hung thủ khác, cô gỉai thích thế nào về hình dạng vệt máu bắn phụt lên trên người bị cáo? Chuyên gia dấu vết đã chứng thực, bị cáo chỉ có ở vị trí của hung thủ mới có thể để lại dấu vết như vậy.” Công tô viên hỏi. 

“Điều này rất đơn giản.” Trương Tĩnh nói, “Chỉ cần hung thủ mặc quần áo của bị cáo là có thể để lại vết máu tương ứng. Còn về vết máu trên mặt, rõ ràng có dấu vết bôi lên. Trên mặt dính đầy máu, con người ta sẽ có thói quen lau chùi, điều này cũng dễ che giấu được khỏi sự điều tra khám nghiệm của cảnh sát.

Ngoài ra, tôi thấy cần thiết phải nói rõ điều này, trên quần áo của bị cáo, chúng tôi đã phát hiện ra lông tóc của người khác, tôi có lí do để cho rằng, đó chính là do hung thủ lưu lại.” Trương Tĩnh thoáng mỉm cười, bổ sung thêm. 

Nội dung cô ấy đang nói đến lúc này chính là điều được nhắc đến trong bản tài liệu giao cho tôi lúc trước, đây cũng chính là nguyên nhân khiến tôi có lòng tin thắng được vụ kiện này. Tôi biết cô ấy giống Lão La có lòng chính nghĩa, chỉ là tôi hoàn toàn không thể ngờ được, cô ấy và Lão La lại nghĩ ra được chiêu này.

Chúng tôi là luật sư, nhưng việc mà cậu ấy đang làm lúc này lại là việc công tố viên nên làm. 

Công tố viên đã kết thúc phần đặt câu hỏi, thẩm phán trưởng tuyên bố tạm dừng phiên toà mười lăm phút, mười lăm phút sau tiếp tục tiến hành xét xử.

Tôi không còn hứng thú đối với sự việc sẽ xảy ra tiếp theo, theo tình thế hiện thời, có thể phán đoán, dù không chắc chắn trong phiên toà xét xử lần này, liệu vụ án Lâm Phong dính líu đến việc giết hại Từ Mỗi có được phán quyết vô tội hay không. Nhưng cuối cùng, ông ta chắc chắn sẽ được phóng thích vô tội, chỉ cần bắt được tên hung thủ thực sự đó. Còn về vụ án ông ta dính líu đến việc sát hại Lưu Mỗ, Viện kiểm sát tất sẽ khởi động quy trình truy tố.

Tôi đứng dậy, lảo đảo bước ra ngoài. Tôi không biết cần phải đối diện với Lâm Phong như thế nào, tôi không phải là một luật sư đạt tiêu chuẩn. 

“Lão Giản, đừng như vậy!” Một bàn tay rắn rỏi nắm lấy cánh tay tôi, lời Lão La nói mang theo chút xót xa.

“Anh Tiểu Minh, em xin lỗi!” Trương Tĩnh cũng nói vẻ áy náy.

Nghe giọng nói trong trẻo êm tai của cô ấy, tôi lập tức mềm lòng. Trương Tĩnh, cô gái quen được nuông chiều, lúc này đây thật không ngờ lại xin lỗi thành khẩn trước mặt tôi. 

“Không trách em!” Tôi gắng gượng nở nụ cười, “Nếu như anh không phải là luật sư, anh cũng sẽ làm như vậy.”

“Trách tôi à?” Lão La nhún vai, “Tuỳ thôi, chỉ cần cậu cảm thấy thoải mái, thì cứ đánh tôi một trận luôn ở đây đi cũng được, bảo đảm không đánh trả lại!”

“Không cần đâu.” Tôi lắc đầu, “Nhưng nếu lần sau còn xuất hiện việc thế này, có thể nói trước với tôi một tiếng được không? Dựa vào đâu mà cậu làm anh hùng, còn tôi lại phải hứng lời mắng nhiếc chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK