Cuộc điện thoại của Lão La là gọi cho chú Năm của cậu ấy, Phó viện trưởng Viện kiểm sát, yêu cầu lấy những tài liệu liên quan đến vụ án này, bao gồm điện thoại di động, máy ảnh kĩ thuật số và cả máy vi tính của đương sự Lâm Phi, đồng thời yêu cầu cơ quan thứ ba tiến hành phục hồi số liệu ở trong thẻ nhớ và ổ cứng.
“Có cần thiết không? Phía chú đã tỉ mỉ đối chiếu xác minh tất cả mọi chứng cứ.” Phó viện trưởng La có vẻ không thoải mái, “Chú đã chuẩn bị kĩ vào bản cáo trạng rồi.”
“Đương nhiên là cần thiết rồi.” Lão La nói, “Trước tiên, việc kiểm tra lại này có thể chứng minh được những bức ảnh của vụ án này có phải là do Lâm Phi chụp rồi đăng tải lên mạng hay không. Ngoài ra, điều tra đồng thời đối chiếu xác minh xem tất cả những chứng cứ mà các chú đưa ra cũng là quyền lợi mà pháp luật trao cho chúng cháu.”
“Được rồi, được rồi, đừng nói với chú những lời quan cách này. “Phó viện trưởng La sốt ruột nói, “Các cháu đến đây đi, chúng tôi đang làm việc này đấy.”
Lão La ngay lập tức lái xe đưa tôi cùng đến Viện kiểm sát, nhân viên kĩ thuật đã lắp xong máy quay, sau khi chúng tôi đến liền bắt đầu làm việc.
Đây là loại công việc vừa phức tạp vừa khô khan, xem đến lúc cuối, Lão La lại có vẻ lơ mơ buồn ngủ.
“Đừng có ngủ nữa, có kết quả rồi.” Khi bầu trời dần tối, tôi đá Lão La một cái.
“Thế nào rồi?” Lão La dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, lên tiếng hỏi.
“Kết quả giám định cho thấy, thông qua việc khôi phục dữ liệu máy ảnh kĩ thuật số, điện thoại di động và cả ổ cứng máy vi tính của đương sự, không phát hiện thấy những thông tin như các bức ảnh hay là nhật kí trò chuyện liên quan đến vụ án này. Nhưng thông qua xác minh chứng cứ điện tử, chứng thực địa chỉ IP truyền ra những nội dung này đúng thật là thuộc về máy vi tính của Lâm Phi.” Nhân viên giám định nói.
“Tuyệt quá!” Lão La hưng phấn nắm chặt tay lại.
“Đừng vui mừng quá sớm.” Nhân viên giám định hắt một gáo nước lạnh, “Bản báo cáo này không thể được sử dụng như một chứng cứ có tác dụng lớn, khôi phục số liệu không hoàn toàn khôi phục được nội dung trong ổ cứng, có rất nhiều thủ đoạn có thể khiến cho những số liệu này vĩnh viễn biến mất.”
“Cho nên, cậu muốn thắng được vụ kiện này, vẫn phải tìm được những chứng cứ khác.” Tôi nhìn Lão La, vừa cười vừa như không cười nói với cậu ấy.
“Đi đâu tìm chứ?” Lão La hỏi.
“Đó là việc của cậu!” Tôi nhìn Lão La, cậu ấy cũng đang nhìn tôi, đôi mắt mơ màng, miệng khẽ chu lên.
“Buồn nôn quá đấy!” Tôi không kìm được nôn khan một tiếng, lật giở hồ sơ, chuyển sự chú ý.
Nhìn tờ chứng cứ điện tử mà Viện kiểm sát cung cấp, tôi từ từ chau mày.
Thời gian Lưu Dĩnh tử vong là vào 10 giờ tối ngày 24 tháng 12, người làm chứng tận mắt chứng kiến chứng thực, vào lúc hơn 9 giờ 50 phút, Lâm Phi đã quay trở lại phòng. Khi bức ảnh được đăng lên mạng là 10 giờ 5 phút, những lời bình luận đó gần như cũng được lan truyền trên mạng vào thời điểm này.
“Lúc 10 giờ 5 phút, Lâm Phi đã bị khống chế rồi, cô ta không thể nào lên mạng được.” Lão La cũng nhận ra vấn đề này, “Vậy có nghĩa là Lâm Phi không nói dối.”
“Tất cả mọi khoảng thời gian đều là ước chừng, trước sau có độ sai lệch mấy phút, không có gì kì lạ cả.” Tôi chau mày nói.
“Bây giờ chúng ta cứ giả thiết sự việc này không phải do Lâm Phi làm, vậy thì người chụp ảnh, rồi lại đăng tải lên mạng là ai chứ?” Lão La khẽ gõ nhẹ vào vô lăng, “Trong khoảng thời gian xảy ra vụ án, ngoài Lưu Dĩnh và Lâm Phi thì chẳng có ai lên sân thượng, chắc không thể nào là chính Lưu Dĩnh tự chụp ảnh rồi tự đăng lên mạng đấy chứ?”
Nói đến đây, mặt Lão La chợt tái nhợt: “Vậy thì thật sự là gặp ma rồi. Sẽ không đến tìm chúng ta để tính sổ đấy chứ?”
“Thế thì cũng không nói chắc được.” Tôi bật cười, “Ít ra tôi cũng không sợ, còn về cậu, đã nhận tiền của nhà người ta rồi.”
“Tối nay tôi đến chỗ cậu ngủ.” Lão La cắn răng nói, “Bây giờ làm thế nào?”
“Tôi đã nói rồi, vụ án này tôi không quản! Được rồi được rồi, đừng có suốt ngày trưng ra cái nét mặt kinh tởm đó, hãy đến xem phía người nhà nạn nhân đi.” Nhìn thấy đôi mắt Lão La lại sắp nhìn tôi vẻ mơ màng, tôi vội nói, “Trong báo cáo nói, trong điện thoại di động của nạn nhân không lưu trữ bất cứ nội dung nào, như thế là đã bị ai đó xóa đi, phương pháp kĩ thuật của họ cũng không thể nào khôi phục lại được. Không chừng, trong đây còn ẩn chứa manh mối nào đó vô cùng quan trọng, chúng ta đến nhà cô ấy tìm xem.”
Nửa giờ đồng hồ sau, chúng tôi gõ cửa nhà Lưu Dĩnh.
“Ai vậy?” Cùng với giọng nói khan khan này, một ông lão tiều tụy ra mở cửa, nhìn tôi và Lão La với vẻ cảnh giác, “Các anh tìm ai?”
“Chào bác! Chúng tôi là luật sư đại diện cho Lâm Phi, muốn hỏi bác một chút việc.” Lão La mỉm cười nói.
“Lâm Phi?” Ông lão thoáng ngẩn người, sắc mặt lạnh băng, “Các anh là luật sư của tên hung thủ đó ư? Các anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy các anh!” Ông lão hét lên, giơ tay lên đẩy Lão La.
“Ông làm gì thế?” Lão La dựng lông mày, khẽ gầm lên, “Tôi đánh ông đấy!”
“Đánh đi đánh đi, cho anh đánh!” Ông lão nói, thật không ngờ áp sát vào người Lão La, “Các anh hại chết con gái tôi còn chưa đủ, bây giờ cả tôi còn không buông tha à?”
“Nói gì vậy chứ? Ai hại chết con gái ông?” Lão La giơ hai tay lên, thể hiện mình không hề động tay với ông lão, nhưng miệng thì lại không rãnh rỗi chút nào, “Ông đừng có nói linh tinh đấy, Lão Giản, Lão Giản mau quay video lại, tôi không động vào ông ấy đâu. Tôi đâu có động vào ông ấy chứ.”
“Chúng tôi chỉ là muốn điều tra rõ ràng, rốt cuộc là ai giết con gái ông.” Tôi cười khổ não, nhẫn nại giải thích.
Tâm trạng của ông lão này, tôi hoàn toàn có thể thấu hiểu được, cô con gái của ông bị chết một cách không rõ ràng như vậy, luật sư biện hộ của nghi phạm lại đến tận nơi để giúp cô ta thoát tội, Lão La thậm chí còn uy hiếp người ta một câu, không đánh cho chúng tôi một trận ngay tại chỗ, điều này cho thấy ông lão này cũng khá tử tế rồi.
“Hừ!” Ông lão hừ một tiếng, “Cảnh sát đã điều tra xong rồi, còn cần các anh điều tra sao? Con ôn Lâm Phi đó đã giết hại con gái tôi, các anh làm luật sư cho nó cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì! Cút cút cút, đừng đến làm phiền tôi! Cả đám người không có lương tâm!”
Nói rồi, ông lão đóng cửa thình một tiếng.
“Làm gì thế chứ?” Lão La cười thiểu não nhìn tôi.
“Chó ngoan không chặn đường!” Đúng lúc này, ở phía sau chúng tôi vang lên một giọng nói lanh lảnh.
Lão La quay đầu, nhìn thấy Trương Tĩnh đang sa sầm nét mặt đứng phía sau chúng tôi.
“Tĩnh, sao em lại đến đây?” Lão La vội tươi cười.
“Điều tra vụ án!” Trương Tĩnh lạnh lùng thốt ra hai chữ.
“Em không biết đâu, người nhà này khó đối phó lắm.” Lão La than thở.
“Đó là các anh, không phải em!” Trương Tĩnh giơ tay lên gõ cửa.
“Đã nói rồi, đừng đến làm phiền tôi.” Phía trong cửa truyền lên tiếng gầm giận giữ.
“Chú ơi, là cháu, vừa rồi cháu đã nói chuyện điện thoại với chú.” Trương Tĩnh nói.
Cửa mở ra một khe nhỏ, ông lão ở phía trong cửa cảnh giác nhìn Trương Tĩnh mặc bộ cảnh phục đang đứng trước cửa: “Hai người bọn họ?”
“Cháu và hai người bọn họ không cùng một hội.” Trương Tĩnh nói, “Cháu đến là muốn tìm thêm chứng cứ để định tội cho hung thủ!”
“Cô vào đi, hai người bọn họ không được!” Ông lão nói.
“Chú à, cháu thấy thế này, chú cứ để cho hai người bọn họ vào xem cháu làm việc thế nào. “Trương Tĩnh mỉm cười, “Nếu không ít nữa trên tòa hai người họ lại nói cháu lấy chứng cứ một cách phi pháp, thì chứng cứ cháu tìm được lại không được dùng nữa.”
Ông lão thoáng do dự.
“Chú ơi, chú yên tâm đi, bọn họ chỉ có thể nhìn, bất luận hỏi chú điều gì chú đều có thể không cần nói. Nếu như tùy tiện động vào đồ đạc trong phòng, thì chú cứ báo cảnh sát!” Trương Tĩnh nói.
Trương Tĩnh hằn học trợn trừng mắt nhìn Lão La.
“Vào đi!” Ông lão cuối cùng cũng mở cửa nhà.
Vừa bước vào nhà, Trương Tĩnh không nói thêm câu nào, bước ngay vào phòng ngủ của Lưu Dĩnh: “Chú ơi, đồ của Lưu Dĩnh đều để ở trong đây cả chứ?”
“Đều ở đây rồi.” Ông lão gật đầu, “Đợi đến khi tròn một năm, đều gửi hết cho nó thôi.”
“Chú à, Lưu Dĩnh có thích dùng máy tính không?” Nhìn vào giá sách xếp đầy những giáo trình lập trình, Trương Tĩnh hỏi.
“Ừm, con bé thích dùng máy tính lắm, nhưng chiếc máy tính bị hỏng rồi.” Ông lão thở dài, “Tôi đã nghĩ, chiếc laptop đó là của con bé, bên trong có thể lưu lại chút gì đó, nhưng tôi dốt quá, không biết dùng!”
“Có thể lấy laptop ra cho cháu xem được không?” Trương Tĩnh nói.
“Được!” Ông lão chậm chạp lấy ra một chiếc laptop từ trong tủ quần áo, đưa cho Trương Tĩnh.
Sau khi Trương Tĩnh cắm nguồn điện, ấn nút khởi động, điều kì lạ là laptop không hề có bất cứ phản ứng nào.
“Đây là chuyện gì thế?” Lão La không kìm được chen vào.
“Hôm lấy về đã như thế này rồi.” Ông lão nhìn Lão La một cái, hừm một tiếng, “Con bé này đi thật không cam tâm! Đang đợi tôi gửi máy vi tính xuống cho nó đấy.”
“Chú ơi, cháu có thể mang chiếc laptop này đi được không?” Trương Tĩnh nghĩ một lát hỏi: “Chú yên tâm, cháu dùng xong sẽ đưa trở lại cho chú. Ở trong này không chừng có những chứng cứ quan trọng.”
“Việc này…” Ông Lão nhìn tôi và Lão La với vẻ không yên tâm, “Tôi tiễn cháu nhé?”
“Không cần đâu ạ.” Trương Tĩnh mỉm cười, rút từ thắt lưng ra một chiếc còng tay, khẽ đung đưa, “Bọn họ muốn làm gì, cũng phải hỏi anh chàng trong tay cháu có đồng ý hay không đã.”