• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Tiểu Hy cùng Phó Nhược Quân quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh đó.


Người kia tự nhiên đón nhận ánh mắt hứng thú cùng khiếp sợ của hai người, thanh âm trầm thấp vang lên, lần này là chỉ đủ cho ba người nghe thấy. "Phó Nhược Quân, tôi muốn cùng cậu 一"


"Đủ rồi Mộ Chính! Cậu lại phát bệnh cái gì!!" Phó Nhược Quân đánh gãy lời của hắn.


Hàn Tiểu Hy không dấu vết lùi lại phía sau, nhường sân khấu cho hai người, không hiểu vì sao mà nơi này trống vắng như vậy, ngoài ba người ra thì chẳng có ai.


Đột nhiên, từ trong góc khuất gần đó, một hai cánh tay vươn ra, một cái kéo cậu đi, cái còn lại bịt miệng cậu.


Đôi mắt Hàn Tiểu Hy mở lớn, đầy khiếp sợ, ở nơi này mà cũng có kẻ bắt cóc sao?


Trước khi cậu kịp suy diễn âm mưu, dương mưu, các tình tiết cẩu huyết thì đôi tay kia đã rút lại.


"Suỵt! Im lặng đi, để lại một khoảng riêng cho hai cậu ấy!"


Hàn Tiểu Hy mặt đầy hắc tuyến, đây còn không phải là lớp trưởng Dạ Phi hay sao?


Cậu cũng không thèm hỏi chuyện gì đang xảy ra.


Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Cái lớp này đang cố gắng bẻ cong từng đôi người!


Đây quả thật là một tội lỗi lớn lao!!!


Có thể tha thứ.


Phía sau Dạ Phi, từng góc khuất trong hành lang, phía sau những bức tường có thể nhìn rõ hình ảnh hai người kia đều có người.


Dạ Phi vỗ vỗ vào vai cậu, nhỏ giọng. "Kìa, xem kìa."


Mộ Chính híp mắt nhìn Phó Nhược Quân. "Tôi không phát bệnh gì hết."


Phó Nhược Quân nghẹn họng, cậu cúi đầu xuống, khó khăn nặn ra một câu. "Cậu đừng làm phiền tôi nữa."


Mộ Chính trầm giọng. "Cậu nói rằng, tôi làm phiền cậu?"


Hai bả vai Phó Nhược Quân run rẩy một chút, nhưng cậu vẫn cắn răng nói. "Đúng thế!" Đầu lại càng cúi xuống thấp hơn.


Mộ Chính hừ lạnh một tiếng. "Ngước mặt lên nhìn tôi! Sau đó nói lại câu đó!"


Phó Nhược Quân nhỏ giọng. ". . . Tôi không làm được..."


Mộ Chính nhướn mày, đề cao âm thanh. "Cậu nói cái gì? Tôi không nghe rõ?"


Phó Nhược Quân cảm thấy bản thân như bị hắn quay trong tay như một con rối vậy, khi nổi giận thì không kịp nghĩ gì, lời đã ra khỏi miệng. "Tôi nói là cậu quá đáng sợ! Tôi làm không được! Đủ chưa!!?"


Nói xong, con mèo xù lông nhẹ tiếng kinh hô một tiếng rồi lại tiếp tục nhu nhu nhược nhược, không dám phát ra tiếng nào nữa.


Mộ Chính bỗng bật cười, không để Phó Nhược Quân kịp phản ứng, đã áp sát cậu vào tường, môi kề bên vành tai đã đỏ chót của người kia, thấp giọng nỉ non. "Cậu, đúng là vẫn như vậy, tôi thực thích cậu, thích thực thích, thích đến chết đi được, thích đến mức không muốn buông cậu ra, không muốn thấy cậu cười với người khác, không chịu nổi cảnh cậu đi cùng người ta, Phó Nhược Quân, tôi thật sự thích cậu, thích vô cùng..."


Dạ Phi bắt đầu rục rịch, mặt cậu ta đỏ lên, hưng trí bừng bừng, chỉ muốn nhảy nhót cho thỏa lòng.


Hàn Tiểu Hy quay lại nhìn cậu ta, lắc đầu, quả nhiên, vẫn còn non nớt quá, mới thế đã phấn khích rồi!


Phó Nhược Quân lúc này mặt đã đỏ au, có cảm giác tai như bị ai đó thiêu đốt, vội vội vàng vàng đặt hai tay lên ngực Mộ Chính, hòng đẩy hắn ta, ai ngờ, cả một phân cũng đẩy không nổi, thẹn quá hóa giận, cậu liền đấm một cái vào ngực người kia, lắp bắp. "Cậu! Cậu, cậu, cậu, còn không, không mau tránh xa ra...!!"


Mộ Chính thu hết những hành động này vào mắt, tự nhủ rằng người bào đó thật đáng yêu, hứng thú nói. "Nếu tôi nói, tôi không tránh?"


Phó Nhược Quân cắn răng nói. "Thì tôi sẽ không khách khí với cậu đâu!"


Mộ Chính nén cảm giác buồn cười, tận lực tỏ ra ngầu lòi, híp mắt nhìn người đang cực kỳ miễn cưỡng duy trì một chút khí thế mỏng manh. "Huh? Vậy cậu định làm gì tôi?"


Phó Nhược Quân nhỏ giọng đáp. "Tôi sẽ không khách khí với cậu đâu..."


Hàn Tiểu Hy cảm thấy tim mình như bị manh hóa thành một vũng nước rồi!


Đây nhất định là tuyệt phối!


Bá đạo ôn nhu phúc hắc công x Dễ thương ngốc nghếch nhu nhược thụ gì đó quả nhiên đều là tuyệt phối!!


Hàn Tiểu Hy đã có ý tưởng viết truyện mới rồi.


...


Cùng lúc đó, Khương Thiên lại gặp phải một vấn đề lớn.


Đột nhiên, trong hôm nay Khương Dương xuất hiện trước tầm mắt của hắn, nói rằng nếu hắn không đưa tất cả những gì hắn có trên người ra thì hắn sẽ phải chết, trên tay anh ta còn cầm một con dao sắc bén.


Chuyện này có hơi phi lý vì thường ngày hắn đều ngồi xe để di chuyển cho thuận tiện.


Nhưng hôm nay thì khác, hắn bỗng dưng có ý định đi dạo, thế là cũng không đi xe, và chẳng dẫn theo bảo tiêu.


Hắn chân yếu tay mềm quá mà, vậy nên chỉ có thể lục lọi trên người xem có cái gì, đưa ra thì thấy được mỗi cái điện thoại, cả thẻ ngân hàng cũng chẳng mang đi.


Thế là Khương Dương đột nhiên phát điên.


Cầm dao hung hăng đâm tới, hắn cũng đâu có ý định muốn đả thương người đâu nhưng mà người ta đã có ý định tìm ngược, không thành toàn cho người ta thì quả thật là tội lỗi nha!


Vậy nên hắn đành tránh nhẹ nhàng, cũng ôn nhu cho Khương Dương một kích bất tỉnh ngã xuống đất.


Nhưng mà điện thoại của hắn cũng đi cùng Khương Dương, thiên thời địa lợi nhân hòa mà bị cây dao của Khương Dương cắm vào.


Toi luôn cái điện thoại ba mươi triệu!


Khương Thiên thở dài, tăng nhanh cước bộ về nhà, nếu hắn nhớ không nhầm thì sinh thần lần trước của hắn có người tặng hắn một chiếc điện thoại cùng một cái laptop thì phải?


Lúc hắn đóng được cửa phòng lại cũng là lúc hắn phải tu nguyên một cốc nước vừa rót.


Khi đi bộ đâu có thấy mệt thế này?


Trong lòng bỗng dưng có một sự hưng phấn không hề nhẹ, mặc dù không hiểu lắm nhưng có gì đó thúc dục hắn mau chóng dùng chiếc điện thoại kia.


Sau khi lắp thẻ sim vào, bật máy lên, cái đầu tiên hắn thấy không phải là mấy dòng số đồng hồ hay số chỉ pin mà là một chuỗi thông báo dài vô tận.


Gần như đều là thành công chuyển ghi âm gì gì đó.


Chưa để hắn kịp nhấn vào những thông báo kia thì lại tiếp tục có một thông báo tiếp tục gửi đến, lần này là "Đã thành công lưu giữ số điện thoại của người quan trọng."


Người như Khương Thiên cũng không khỏi cực kỳ ngạc nhiên, lập tức bấm gọi số điện thoại kia, trên màn hình hiển thị cũng không chỉ có những vòng tròn màu hiển thị "gác máy" bình thường, còn có thêm cái gì mà "cưỡng ép bắt máy" rồi còn "loa lớn thông báo" trông có vẻ rất hay ho, vì vậy hắn liền bấm vào.


...


Lúc này, đột nhiên giọng nói của Thốn quân vang lên trong đầu Hàn Tiểu Hy. "Nhiệm vụ chủ tuyến 2 đã thất bại, thỉnh ký chủ chuẩn bị tâm lí."


Chưa kịp để Hàn Tiểu Hy nghĩ ngợi gì thì điện thoại của cậu chợt reo lên, là một số máy lạ, cậu còn chưa kịp bắt máy thì tự nhiên điện thoại đã tự động bắt liên lạc, thậm chí còn chủ động bật loa ngoài nữa.


Hàn Tiểu Hy không khỏi nghi hoặc cùng tận, thế nhưng vẫn "Alo?" một tiếng.


Đầu dây bên kia bỗng im lặng, không có bất kỳ thanh âm nào phát ra.


Đến lúc Hàn Tiểu Hy dự định gác máy thì một giọng nói đầy phẫn nộ cùng hưng phấn quen thuộc vang lên.


"Rốt cuộc cũng tìm thấy cậu rồi!"


Đầu não Hàn Tiểu Hy ong ong, chưa để cậu kịp nói gì, người kia lại tiếp tục.


"Hàn Tiểu Hy! Hơn hai tháng này cậu có vẻ sống tốt nhỉ?"


Rốt cuộc lúc này, Hàn Tiểu Hy cuối cùng cũng thông não rồi!


Cái giọng điệu đáng đánh cùng với giọng nói đáng ghét này, ngoài Khương Thiên thì còn ai được nữa, chỉ là lúc này trong lòng Hàn Tiểu Hy không khỏi lo sợ một hồi...


Trong đầu cậu lúc này, chỉ còn tồn tại hai chữ: "Tiêu rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK