• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một căn phòng xa hoa màu trắng, nam nhân ngồi trước hơn ba trăm chiếc máy vi tính, mỗi chiếc lại chiếu một khung cảnh khác nhau, trên tay hắn còn cầm một khung ảnh, hắn miết miết khuôn mặt tươi cười của người trong ảnh, miệng khẽ lẩm bẩm.


"Đông Đông..."


Bỗng một giọng nói cắt ngang vẻ ôn nhu hiếm có của hắn.


"Chủ hệ thống, đã xác nhận được chỗ ở của thực nghiệm Thương, nhà tiên tri, vật thí nghiệm 1476220119."


Long Thiên Phùng cong môi không chút độ ấm. "Được rồi, cứ để họ thoải mái đi, ba ngày sau chúng ta sẽ bắt đầu xử lý gọn gàng."


Lạc Thiên nghe vậy, "Vâng." một tiếng rồi bước ra khỏi căn phòng.


Long Thiên Phùng tiếp tục sờ lên khung ảnh lạnh lẽo, trong mắt một mảnh nhu tình. "Đông Đông, sao em không chịu trở về? Cứ đi mãi như thế, em không mệt, nhưng anh nhớ em."


Nụ cười cũng trở thành vật chứng đầy yêu thương, hắn cười khẽ. "Đông Đông, anh nhớ em... nhớ em... rất nhớ em..."


Hắn cứ một mình lẩm bẩm lặp đi lặp lại những từ ngữ một cách ôn nhu mà tràn đầy nguy hiểm như một người điên.


"Đông Đông, anh sẽ giết hết, sau đó chúng ta sẽ có thể ở bên nhau, vĩnh viễn."


Hắn từng nghe ai đó nói rằng "Cuộc sống là cõi tạm, chỉ có cái chết mới là vĩnh hằng.", nếu vậy, hắn có nên giết Đông Đông rồi tự sát hay không?


Đông Đông quả thực làm hắn say mê đến điên đảo thần hồn.


Yêu em đến mức muốn giết em đi.


...


Khương Thiên mỉm cười nhẹ nhàng nhìn người đang si mê miết khung ảnh.


"Cuộc sống chỉ là tạm bợ, chỉ có cái chết mới là vĩnh hằng, sao? Nghe có vẻ rất hay."


Hàn Tiểu Hy không kìm được lòng mà liếc xéo hắn một cái. "Chính nhờ cái tạm bợ đấy, người ta mới có mối quan hệ, mới có cái gọi là sống."


Thương Thành Đông im lặng, chẳng biết hai kẻ kia đang bàn tán chuyện gì nữa.


Đồng thời cũng âm thầm cảm thán, Hàn Tiểu Hy ngày càng to gan, ngày xưa đụng Khương Thiên có tí mà giãy đành đạch như sắp chết ấy, giờ thì hay rồi, liếc xéo này, đánh tay này, cắt lời này, cãi lại này, kém chút nữa thì vác ghế đập Khương Thiên rồi.


Khương Thiên không ừ hử gì cả, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm chặt Hàn Tiểu Hy vào lòng.


Hàn Tiểu Hy cũng mặc kệ hắn, trong đầu còn suy nghĩ vài thứ.


Chỉ có cái chết mới là vĩnh hằng sao?


Cái đoạn này ý là yêu đến mức muốn tổn thương, muốn giết người kia sao?


Nghe có vẻ rất phản xã hội.


Khương Thiên vuốt vuốt tóc cậu rồi nói. "Thì bởi hắn ta là vai phản diện mà."


Hàn Tiểu Hy trợn trắng mắt. "Thôi đọc suy nghĩ của tôi đi nha."


Khương Thiên cười cười, không trả lời.


Thương Thành Đông che đi đôi mắt đầy đau đớn mà oán giận.


Làm có một lần thôi mà thân thiết ghê thế? Không thấy phi logic à? Hãy ngưng ngay những hành động không hợp lý!


Thực chất Hàn Tiểu Hy cũng rất rối rắm về vấn đề này, sau cái lần đấy thì đột nhiên những động chạm của Khương Thiên đối với cậu như là những cử chỉ vô cùng tự nhiên, đến mức mà gần như không nhận ra là nó quá thân thiết rồi.


Hàn Tiểu Hy cắn răng nói. "Thương Thành Đông, cậu bỏ cái gì vào trong cốc nước đó hả?"


Thương Thành Đông này mới chợt nhận ra.


Y quên mất, trong cốc nước đó cũng là chứa vài thứ của Khương Thiên...


Nhìn vẻ mặt của y, Hàn Tiểu Hy cũng đoán được bảy phần mười rồi.


Khương Thiên bày ra một vẻ mặt cụec kỳ vô tội.


Hàn Tiểu Hy vừa quay lại thấy đúng vẻ mặt đáng đánh của hắn liền một tay bóp hai má của hắn. "Chuyện chả liên quan gì đến cậu thì chả cần bày cái mặt đó ra làm gì!"


Nói xong liền buông ra, cực kỳ tạc mao mà quay đi, mặc dù vẫn ngồi trong lòng hắn, chẳng thèm đứng dậy.


Khương Thiên vẫn cười dịu dàng.


Thương Thành Đông âm thầm phun tào.


Cho nên nói thực chất anh là M đúng không hả Khương Thiên? Có đúng không hả? Bản chất vai phản diện của anh đi đâu mất rồi?


...


Ba ngày trôi qua nhanh chóng như một cái chớp mắt.


Thương Thành Đông một mặt nghiêm túc nhìn Hàn Tiểu Hy và Khương Thiên. "Hôm nay, là ngày không gian cùng thế giới liên thông, cũng chính là lý do tại sao Long Thiên Phùng lại chọn ngày này để xử lý hết chúng ta."


Hàn Tiểu Hy cười hì hì. "Chính xác hơn là thủ tiêu tôi với Khương Thiên và 'xử lí' cậu có đúng không?"


Thương Thành Đông: . . .  "Lúc nào rồi còn đùa được."


Hàn Tiểu Hy nói. "Đến giờ vẫn chưa thấy hắn xuất hiện."


Thương Thành Đông nhướn mày. "Biết đâu bây giờ hắn xuất hiện 一"


Hàn Tiểu Hy kinh ngạc chỉ về y. "Phía sau cậu ấy!"


Thương Thành Đông chỉ thấy một luồng khí lạnh lẽo chạy từ chân lên đỉnh đầu, cứng ngắc quay đầu lại.


Long Thiên Phùng?


Không! Chính xác hơn là chả thấy ai cả.


Thương Thành Đông oán giận nhìn người nào đó đang làm vẻ mặt phức tạp. "Đùa không vui chút nào."


Hàn Tiểu Hy trầm giọng xuống. "Tôi không có. Hắn thực sự đang ở phía sau cậu."


Từ phía sau Thương Thành Đông, một giọng cười khẽ bật ra không chút độ ấm. "Không hổ đanh là nhà tiên tri cuối cùng, còn có thể nhìn ra được."


'Phật!" Một tiếng, chiếc áo choàng trong suốt bị kéo xuống, lộ ra một người đang cười ôn hòa.


Long Thiên Phùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK