• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ vừa bước ra, Khương Thiên đã nhanh chóng bước đến.


Chưa kịp để hắn hỏi câu gì, ông bác sĩ đã liếc hắn một cái. "Sau này chơi đùa gì cũng kiềm chế thôi, đừng thoải mái như thế, dọa người cũng vừa phải, tim cậu ấy chịu kích động rất lớn, cả não bộ cũng muốn đình trệ luôn rồi."


Khương Thiên im lặng.


Hắn dọa người như thế sao?


Một cô y tá ngẫu nhiên đi qua, bị hắn bắt được kéo lại.


"Anh, anh, anh, anh! Anh làm cái, cái gì thế hả?" Cô ta lắp bắp nói.


Khương Thiên mỉm cười nhẹ nhàng, đưa bản mặt lại gần cô ta, nói. "Tôi thực sự, dọa người sao?"


Mặt cô y tá lập tức đỏ lên, mặt cúi gằm xuống. "Không có..."


Khương Thiên bày ra một vẻ mặt đầy bi thương. "Có thật không? Tôi như thế nào?"


Cô y tá gật đầu lia lịa, vội vàng nói. "Không hề dọa người! Rất đẹp trai!"


Khương Thiên tặng cô ta một nụ cười chói mù mắt chó rồi quay lại nhìn ông bác sĩ.


Ông bác sĩ cảm thấy, giới trẻ bây giờ nha, cách thể hiện thật đặc biệt. "Cậu có thể vào thăm cậu ấy được rồi, khoảng nửa tiếng nữa cậu ấy sẽ tỉnh."


Khương Thiên gật gật đầu rồi bước vào phòng bệnh.


Hàn Tiểu Hy 'khoảng nửa tiếng nữa sẽ tỉnh' đang trợn tròn mắt nhìn hắn.


Khương Thiên: . . . "Cậu tỉnh rồi sao?"


Hàn Tiểu Hy lập tức thu hồi ánh mắt. "Ừ." Hỏi thừa vãi, mắt dùng làm gì hả?


Khương Thiên cảm thấy vốn từ của mình thật ít ỏi. "Thấy trong người thế nào?"


Hàn Tiểu Hy đáp. "Vẫn ổn."


Cả hai lại rơi vào trầm mặc.


Lúc này, Hàn Tiểu Hy bắt đầu bàn luận với Thốn quân, vì vậy, cuộc hội thoại một giây bắt đầu.


"Giải thích đi."


Thốn quân cảm thấy tuyến mồ hôi của mình hoạt động hết công suất rồi. "Ký chủ, tôi vừa cứu cậu đấy."


Hàn Tiểu Hy không ừ hử gì cả.


Thốn quân tiếp tục nói. "Ký chủ, Long Thiên Phùng bắt đầu muốn tiêu diệt Khương Thiên rồi."


Hàn Tiểu Hy vốn tâm trạng đang bình thản, lúc này chỉ muốn nhảy dựng lên. "Cái gì? Tại sao?"


Thốn quân nói. "Tôi cảm thấy mình sắp phải trở về thế giới cao tầng rồi."


Hàn Tiểu Hy kinh hãi. "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế!!?"


Thốn quân thở dài. "Tôi biết ngày này chắc chắn sẽ đến, nhưng không ngờ nó đến sớm như vậy."


Hàn Tiểu Hy chẳng hiểu gì, vẫn đang hóng lời tiếp theo của hệ thống.


"Ký chủ, cậu là người tiên tri duy nhất còn sống của thế giới cao tầng, những người khác, đều đã bị cha của Long Thiên Phùng dọn dẹp sạch sẽ. Cậu vì trốn được đến nơi gọi là Trái Đất kia, mới thoát được một kiếp, nếu không, lúc này cậu cả một bộ xương khô cũng không còn. Lúc cậu trốn khỏi, cậu để lại một phần sinh mệnh của bản thân ở lại, cha của tôi đã giúp cậu đưa nó đến thế giới này, hòng che giấu việc cậu vẫn còn sống. Cậu nghiễm nhiên trở thành tiểu thiếu gia họ Hàn. Việc thí nghiệm của Khương Thiên, đã trở thành thần tích, nó ảnh hưởng luôn đến nghiên cứu trong lĩnh vực linh hồn, cậu bị phát hiện ngay sau đó. Long Thiên Phùng ngày đó cậu gặp được, chỉ là một mặt của hắn thôi, hắn có năng lực giấu đi phần tối của bản thân. Hắn xuất hiện lúc đó để xác nhận cậu có đúng là nhà tiên tri hay không, và sau khi nhận được số liệu dung hợp năng lực và một số tư liệu khác, hắn chắc chắn cậu chính là nhà tiên tri. Hắn muốn lợi dụng cậu để tiêu diệt Khương Thiên, sau đó âm thầm tiêu diệt cậu."


Hàn Tiểu Hy chỉ thấy sau lưng một mảnh ớn lạnh. "Nhà tiên tri là sao?"


Thốn quân đáp. "Nhà tiên tri có sức mạnh tinh thần rất lớn, truyền thuyết kể rằng, đã từng có một nhà tiên tri có sức mạnh tinh thần vô hạn, họ là người phục tùng chủ hệ thống, cha của Long Thiên Phùng cảm thấy các nhà tiên tri là một mối nguy hại cho chức vị của ông ta, vậy nên, ông ta khiến cho họ biến mất. Tuy nhiên, các nhà tiên tri đã từng truyền miệng nhau một câu rằng 'Trong lúc hỗn loạn, tiên tri biến mất, vô hạn tái sinh.' lúc này, ngoài cậu ra, không còn bất kỳ nhà tiên tri nào nữa, có khi nào..."


Hàn Tiểu Hy phủ nhận. "Không thể nào."


Thốn quân thở dài. "Hẳn là thế rồi."


Hàn Tiểu Hy đột nhiên thấy cuộc đời của mình là một chuỗi âm mưu, dương mưu không dứt.


Thốn quân nói. "Ký chủ, lúc này, tôi ở lại cũng không giúp gì được cho cậu, việc tôi có thể giúp cậu lúc còn là hệ thống cuối cùng, đó là giúp cậu là Khương Thiên đến thế giới cao tầng, thế giới này sớm muộn gì cũng bị Long Thiên Phùng dọn dẹp sạch sẽ."


Hàn Tiểu Hy cắn răng. "Không được, ở đây còn rất nhiều người..."


Thốn quân đánh gãy lời cậu. "Ký chủ, mạng của bản thân giữ chưa xong, đừng nghĩ đến việc giúp người khác, vả lại, Hàn gia là gia tộc cao tầng, Long Thiên Phùng tuy là chủ hệ thống cũng không có quyền hạn dọn dẹp họ, chắc chắn họ cũng sẽ được chuyển đến thế giới cao tầng, yên tâm đi."


Hàn Tiểu Hy không nói gì, chỉ thở hắt ra một hơi.


Thốn quân nói. "Tôi chỉ giúp được thôi, còn việc thuấn di, phải tự cậu và Khương Thiên bàn luận với nhau rồi, chúng ta có hai ngày chuẩn bị, ký chủ cứ từ từ suy nghĩ, ha."


Hàn Tiểu Hy: . . . Một cái lựa chọn cũng không có! Hố! Tuyệt đối là hố!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK