Từng ngày cứ trôi qua êm đềm như vậy, vốn luôn luôn lười suy nghĩ những chuyện không rõ vì không muốn hao tổn tinh thần, Trình Trì sau khi quan sát mọi cử động của Claude vài ngày thì bèn quẳng sau đầu những suy nghĩ này, người xưa dạy rất hay, người ta chẳng nói rõ cái gì, cứ hoang tưởng cho rằng mình là người gặp người thích hoa gặp hoa nở thì thật là mất mặt. Thôi kệ!
.
Mặc kệ những người lớn ôm tâm tư thế nào, chí ít đối với Ian mà nói, có lẽ là vô cùng hài lòng, bởi vì nó thấy papa rốt cuộc đã chịu nghe theo kiến nghị của mình mà bắt đầu theo đuổi Trình Trì tiên sinh, mặc dù con đường phía trước còn dài dằng dặc, nhưng Ian thấy kết quả rất khả quan, bởi vì Jerome và Fix đều nói papa nó là người ưu tú nhất trong số những người theo đuổi Trình Trì tiên sinh. Hơn nữa không phải còn có mình sao, Ian rất tự tin nghĩ, chỉ cần có mình hỗ trợ, papa mình có thể có nguồn trợ lực lớn lao nha.
Ôm suy nghĩ này, Ian càng không quên phát động các đồng chí nhỏ của mình —— Jerome và Fix, bày mưu tính kế giúp nó, yêu cầu cụ thể là về nhà hỏi papa và daddy của bọn nó năm xưa làm sao mà có thể cùng một chỗ.
“Daddy của ta thích ăn chân vịt trời, cho nên papa ta khi theo đuổi hắn thì mỗi ngày đều bắt một con vịt trời nhỏ tặng cho daddy. Papa ta nói, thích một người thì nên tặng cho người đó thứ mà hắn thích nhất…” —— Đây là Fix với vẻ mặt chắc chắn.
“Daddy ta sợ nóng, cho nên papa ta khi theo đuổi daddy đã cố gắng để dành thật nhiều tiền đến thành Lodan mua cho daddy một tấm thảm dệt bằng lụa bông, như vậy buổi tối sẽ không bị nóng mà ngủ không được! Papa ta nói, thích một người thì nên vì hắn mà giải quyết phiền não của hắn…” —— Đây là Jerome với vẻ mặt ‘Papa ta quả nhiên là vĩ đại vô đối’ nói.
Fix và Jerome ngươi một câu ta một câu nói vòng vo quanh co, khoe đủ các cố sự đã hỏi thăm được từ papa và daddy của mình, Ian ngồi nghe đến im lặng chăm chú. Buổi tối Ian nằm trên giường trốn trong ổ chăn tổng kết kết quả, phải biết Trình Trì tiên sinh thích cái gì, ghét cái gì, có thói quen đặc biệt gì không, có phiền não gì không, có chỗ nào cần quan tâm… Đếm xong một lượt Ian vẻ mặt kiên định nắm chặt nắm tay nhỏ bé, vì hạnh phúc của papa, Ian nhất định sẽ nỗ lực!
.
Ngày hôm sau Ian bắt đầu quan sát thói quen sinh hoạt của Trình Trì, sở thích và sở đoản, sau đó về nhà làm bộ vô ý mà tiết lộ trước mặt Claude, nào là Trình Trì tiên sinh thích cái gì, ghét cái gì, gần đây có phiền não gì, mọi việc đại loại thế. Mặc dù Ian nghĩ mình đã giấu diếm rất tốt, không lộ ra là mình đang nhắc khéo, nhưng Claude mỗi khi nhìn vẻ mặt ‘Ta chỉ là vô ý nói ra mà thôi, nhưng mà papa phải nhớ kỹ nga’ liên tục nhắc tới Trình Trì, hắn luôn luôn nhịn không được mà vươn tay xoa xoa đầu nó, con mình đúng là khiến cho người thích, không phải sao?
.
Hôm nay Claude săn bắt xong, như thường lệ cắt một ít thịt trên bộ vị non mềm nhất của con mồi mang đến tặng cho Trình Trì, mới vừa đến cửa nhà Trình Trì đã nghe bên trong vọng ra tiếng cười nói.
“Củ cải lần trước đưa tới đây ăn thật ngon nga, papa ngươi thật là lợi hại a, trồng ra củ cải ngọt lại nhiều nước như vậy.” Đây là giọng nói của Trình Trì.
Trình Trì vừa dứt lời, lại có một giọng nói quen thuộc khác truyền đến, “Papa ta trồng giỏi nhất chính là củ cải, nếu như ông ấy biết ngài thích củ cải mà ông trồng như vậy, nhất định sẽ rất vui. Nga, đúng rồi, ông ấy còn đặc biệt cảm ơn ngài đã cố ý vì ông mà làm ra kẹo vị cà rốt, thực sự không biết nên cảm ơn thế nào cho đủ.”
“Hodge tiên sinh thực sự quá khách sáo rồi, mỗi lần đến đây ngươi đều mang đến nhiều rau dưa ngon như vậy, hẳn là ta cảm tạ ngươi cùng với papa ngươi mới phải.”
Claude nghe Trình Trì nói lời này thì hơi nhíu mày, vừa muốn giơ tay gõ cửa, thì cửa đã được mở ra từ bên trong.
Trình Trì thấy Claude đứng trước cửa thì hơi sửng sốt, “Claude?”
“Hm, ngươi có khách sao?” Claude nhìn thoáng qua người bên cạnh Trình Trì, trên mặt còn mang theo mỉm cười ngượng ngùng và hai cái tai thật dài, nhận ra hắn chính người đã nhận tiêu thụ kẹo mà Trình Trì làm tại Vaart trấn, thỏ tiên sinh —— Bangni.
“A.” Trình Trì gật đầu cười nói, “Ừ, hôm nay Bangni tới lấy kẹo.”
Claude gật đầu, chào hỏi kẻ đang mang tinh thần quá độ khẩn trương là Bangni, “Xin chào, Bangni tiên sinh.”
Bangni nhìn Claude trên người phát ra nhàn nhạt huyết tinh khí tức, nhìn mấy khối thịt đỏ tươi trong tay hắn, lấy tay nắm chặt cái quần để giữ bình tĩnh, “Ngài… ngài, xin chào, Claude tiên… tiên sinh.”
Thấy Bangni khẩn trương cao độ, hình như có thể ngất xỉu bất kỳ lúc nào, Trình Trì đứng bên cạnh vươn tay vỗ vai hắn, “Vậy đi, đợi đến lúc bán ra kẹo khẩu vị mới, khách hàng có đánh giá gì xin Bangni tiên sinh lần sau đến đây hãy nói cho ra biết a.”
Bangni có chút cảm kích nhìn Trình Trì đang lộ ra nụ cười ấm áp, gật đầu, “Đương nhiên, đương nhiên, ta sẽ nhớ kỹ, như vậy, ta đi trước, Trình Trì tiên sinh.”
Trình Trì gật đầu, sau khi Bangni và Claude cáo biệt thì liền tiễn Bangni ra cửa, căn dặn hắn đi đường cẩn thận rồi nhìn theo cho tới khi hắn rời khỏi tầm mắt mình mới xoay người trở về phòng.
.
Quay về phòng, Trình Trì nhìn Claude đã tự động đem thịt cất vào nhà bếp, lúc này đang nhìn chằm chằm sọt rau dưa Bangni đưa tới không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghe tiếng bước chân của Trình Trì, Claude ngẩng đầu, “Bangni tiên sinh đi rồi?”
Trình Trì gật đầu, “Ừ.” Nói, chỉ chỉ thịt trong nhà bếp, “Sao lại tặng nhiều như vậy, thịt hai ngày trước đưa tới ta còn chưa ăn hết, đang cất trong hầm băng kìa.”
Claude nhìn theo hướng ngón tay Trình Trì chỉ, rồi thu hồi đường nhìn, “Lần này bắt được con mồi hiếm có, thịt rất tươi ngon, cho nên mang đến cho ngươi nếm thử.” Nói xong, hắn cũng vươn tay chỉ chỉ cái sọt nhỏ kia, “Sao ngươi ăn nhiều rau dưa như vậy?”
Trình Trì cảm thấy câu hỏi của Claude có chút kỳ quái, nhưng vẫn trả lời, “Cũng không phải ăn rất nhiều a, là ăn tới khi Bangni tiên sinh lại tới lấy kẹo, tính ra một lần cũng ăn không bao nhiêu, hơn nữa có vài loại rau để lâu sẽ bị héo, nên Bangni mỗi lần cũng chỉ mang một chút mà thôi.” Nói đến vấn đề này, Trình Trì nhịn không được bắt đầu oán giận, “Hai thôn trấn cách nhau một khoảng, mỗi ngày muốn đi lấy rau dưa cũng không được. Cũng không hiểu tại sao, đất bên chúng ta trồng rau dưa luôn dở tệ, chẳng ngon bằng Vaart trấn bên kia, bằng không ta cũng chẳng cần mỗi lần đều nhờ Bangni tới lấy kẹo lại mang tới…”
Nhìn Trình Trì thao thao bất tuyệt, vùng quanh lông mày của Claude bắt đầu nhíu lại, xem ra, chuyện hai ngày trước Ian từng nhắc đến là thật, vấn đề này hình như có chút nghiêm trọng.
.
Hai ngày trước, khi đang ăn cơm, Ian ăn được phân nửa thì buông đĩa, hỏi Claude ngồi đối diện, “Papa, mấy thứ đắng đắng kia ăn ngon sao?”
“Hả? Cái gì?” Claude không biết vì sao Ian lại đột nhiên hỏi vấn đề không đầu không đuôi này, hỏi ngược.
Ian ngồi lại đàng hoàng trên ghế, vẻ mặt rất chăm chú nói, “Chính là rau dưa đắng đắng đó a, mọi người ở Vaart trấn hay thích ăn đó, thực sự ngon lắm sao?”
Claude lắc đầu, “Papa nghĩ không thể ăn, thế nào, Ian muốn ăn rau dưa sao?”
Ian lắc đầu như trống bỏi, “Ian không thích ăn đắng đắng tí nào đâu, một chút cũng không ăn đâu.”
Claude nhìn Ian nhăn mặt, vẻ mặt hình như đã ăn thử rồi, nhịn không được cười ra tiếng, “Vậy sao Ian lại hỏi?”
Ian ăn một miếng thịt để xua đuổi hồi ức ăn rau dưa thống khổ, sau đó mới nói, “Bởi vì ta phát hiện Trình Trì tiên sinh cũng rất thích ăn rau dưa a, ta thấy Trình Trì tiên sinh từng ngụm từng ngụm ăn rau dưa đắng đắng này.” Nói đến đây trên mặt Ian lộ ra biểu tình không thể hiểu nổi, “Nhưng, ta hỏi qua Jerome và Fix, bọn họ đều nói daddy của bọn họ tuy rằng có ăn rau dưa đắng đắng, nhưng rất ít rất ít, Al thúc thúc cũng ăn rất ít rau dưa a.” Ian dùng ngón cái và ngón trở so ra một đoạn nhỏ xíu, sau đó nói tiếp, “Không có giống Trình Trì tiên sinh ăn nhiều như vậy đâu.” Trên mặt Ian lộ ra nét u sầu, “Trình Trì tiên sinh có phải sinh bệnh hay không?”
.
Nghe Ian nói vậy, Claude cảm thấy đại khái Ian nói quá khoa trương, cũng không để trong lòng, cho tới hôm nay thấy Trình Trì tiếc nuối sọt rau này, mới phát hiện, Ian nói quả nhiên không sai a, lẽ nào thân thể của Trình Trì khó chịu sao?
Trước mặt Claude phát tiết một trận rồi mới phát hiện Claude tự nhiên lại dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, Trình Trì không hiểu ra sao bèn cúi đầu kiểm tra xem mình có chỗ nào không ổn, rồi khi xác nhận chính mình không có bất luận chỗ nào không ổn thì ngẩng đầu hỏi Claude, “Chuyện gì vậy?”
Claude vẻ mặt khó hiểu nhìn Trình Trì, do dự hỏi nhỏ, “Ngươi… Ngươi có chỗ nào khó chịu sao?”
“Hả?” Hoàn toàn không hiểu vì sao Claude lại hỏi như vậy, Trình Trì sửng sốt một chút, nhưng im lặng xác định một hồi, mình không có đau nhức ốm yếu hay các loại bệnh gì, Trình Trì mới lắc đầu nói, “Không có a, ta rất khỏe, sao lại hỏi vậy?”
“Vậy… Vậy sao ngươi ăn nhiều rau dưa như vậy?” Nghe Trình Trì đáp Claude hoài nghi hỏi ngược.
“Rau dưa?” Trình Trì cảm thấy vấn đề của Claude thật vô lý, “Khó chịu với ăn rau dưa có gì liên quan? Ngươi nói gì ta không hiểu a.”
Hai người sau khi giao lưu, hiểu được nguyên nhân, Trình Trì mới rõ ràng.
Tại thế giới này, thịt là món chính, các thú nhân bất luận đực cái đều không thích rau dưa, giống đực thì không đụng đến một cái răng, mà giống cái lại vì muốn bổ sung nguyên tố gì đó trong cơ thể mới phải ăn, cho dù là thế, cũng ăn rất ít, cư dân trong Mạt Thác trấn thà uống thuốc đắng của Barry cũng không thèm ăn rau dưa.
Mùa đông năm trước, khi Claude ở lại nhà Trình Trì dưỡng thương, Bangni bởi vì trời lạnh tuyết lớn nên không thể đem rau dưa tới, Claude mới không phát hiện. Hôm nay trời ấm, Bangni tới, lại có ‘nguồn tình báo’ của Ian, Claude mới biết Trình Trì rất thích ăn rau dưa, nên trước đó mới tưởng nhầm Trình Trì không khỏe mà lo lắng.
Trình Trì nhìn Claude đang dùng ánh mắt khó hiểu lại lo lắng mà nhìn mình, có chút dở khóc dở cười, hắn dẫn Claude đến chiếc bàn trong phòng khách ngồi xuống, vô cùng kiên trì giải thích cho Claude một khóa học về đặc thù thể chất giữa hai thế giới cùng với cân đối ẩm thực, tầm quan trọng của dinh dưỡng.
Nói chung, hôm nay khi Claude rời đi, trong đầu đã được nhồi nhét một đống tri thức hỗn tạp về vitamin, acid amin, protein các loại.
.
Vài ngày sau, vào lúc sáng sớm, cửa nhà Trình Trì vang lên tiếng gõ, Trình Trì còn buồn ngủ mông lung phát hiện Claude đứng trước cửa, bên chân hắn là một sọt rau dưa.
Nhìn sọt rau tươi ngon, Trình Trì rất kinh ngạc, “Đây là sao?”
Claude mấp máy miệng, “Hôm nay ta vừa lúc đi giao giày da và một ít chế phẩm từ da đến Vaart trấn, tiện thể giúp ngươi mang ít rau dưa về.”
“Nga.” Trình Trì nhìn Claude trên tóc còn đọng sương, bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Tiếp đó, Claude vẫn cách hai ngày lại đến Vaart trấn giao chế phẩm da, tiện thể mang rau dưa về cho Trình Trì, dần dần, khi Trình Trì còn chưa phát hiện, thì đã bắt đầu quen tới tiếng gõ cửa thanh thúy vào buổi tinh mơ, cùng thân ảnh âm thầm của chàng trai với những giọt sương mai đọng trên mái tóc.