Khi Claude lại lần nữa mang đến cho Trình Trì một loại trái cây màu đỏ tía mang theo hương cam quýt thơm ngát, Trình Trì thuận miệng hỏi một câu, “Cảnh trí trong rừng hiện nay như thế nào?”
Claude nghĩ nghĩ rồi đáp, “Bây giờ là mùa xuân nên trong rừng có rất nhiều hoa nở, cây cối cũng đâm chồi nảy lộc, còn có rất nhiều loài chim xinh đẹp hót líu lo, hmm, còn có vài loài động vật đi kiếm ăn…”
“Woa, nhất định rất đẹp.” Khi Trình Trì vừa mới tới thế giới này, một thân một mình nơi rừng rậm, tuy rằng hồi ức không quá đẹp đẽ, nhưng không thể phủ nhận cảnh sắc bên trong quả thực không tồi. Mà lời nói của Claude tuy rằng bình thản thậm chí còn rất kiệm lời, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến sự tưởng tượng của Trình Trì, một cánh rừng sức sống mãnh liệt rực rỡ sắc hoa.
“Ngươi muốn đi xem à?” Claude đột nhiên mở miệng kéo Trình Trì ra khỏi tưởng tượng của chính mình.
“Ngươi nói cái gì?” Trình Trì không nghe rõ ban nãy Claude vừa nói gì.
“Ta nói, ngươi muốn đi xem à? Vào rừng thăm thú.” Claude nhìn Trình Trì, từ tốn nói.
Chữ “Tốt…” còn chưa nói dứt thì Trình Trì đã nuốt lại vào bụng, lần trước may nhờ có mai tín bội rơi trong rừng sâu kia mà nhặt lại được một cái mạng, lần này chẳng lẽ mình lại ngơ ngơ ngác ngác đi vào trong đó để làm thức ăn cho đám sâu vừa mới tỉnh lại sau mùa đông giá rét sao? Trình Trì lắc đầu, “Không muốn, trong rừng rất nguy hiểm.”
“Có ta đi cùng mà, không sao, nếu ngươi sợ đàn sâu trong rừng thì có thể đến chỗ Barry tiên sinh lấy một túi thuốc.” Claude thuyết phục.
“Hả? Mang theo túi thuốc là được hả? Không phải chỉ có tín bội mới có khả năng xua đuổi dã thú xà trùng hả?” Trình Trì kinh ngạc.
“Túi thuốc có thể xua đuổi loài bò sát, không đuổi được dã thú, nhưng có ta ở đây ngươi không cần lo bị dã thú đánh lén.” Claude giải thích, rồi lại tới thêm một câu, “Rừng rậm mùa xuân rất đẹp, cho nên muốn mời ngươi đi xem một lần, chúng ta chỉ ở ven rừng chứ không vào sâu bên trong, mang theo túi thuốc thì sẽ an toàn.”
Trình Trì vốn còn muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn vào cặp mắt màu xanh sẫm thâm thúy của Claude, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu một cái.
Sau khi tính được ngày tốt để vào rừng chơi, đợi đến khi đi trên đường, Trình Trì mới nghĩ bản thân mình lúc đó nhất định là hồ đồ.
“Loài mang là cao thủ dùng để tìm trái cây gốc cây hoặc hoa tươi, có vài loại thực vật ngay cả thú nhân có cặp mắt lợi hại nhất cũng không tìm được, nhưng loài mang có thể, hôm nay vào rừng đem theo nó không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.” Claude nhìn con mang bị nuôi đến béo ú tròn căng đang dựa trên vai Trình Trì mà nói.
“Nga? Thật sao?” Trình Trì rất ngạc nhiên khi nghe chuyện này, hắn quay đầu lại giơ một ngón tay điểm điểm cái mũi nhỏ ẩm ướt của con mang, “Bánh Trôi, không ngờ ngươi là chân nhân bất lộ tướng a.”
Con mang gối đầu lên vai Trình Trì vươn móng vuốt nhỏ xíu nắm ngón tay hắn, nhẹ nhàng dùng hàm răng cắn cắn, sau đó ư ử hai tiếng tỏ ý đáp lại.
“Bánh Trôi?” Claude lập lại từ này, dùng ánh mắt muốn hỏi nhìn về phía Trình Trì.
“Ta đặt tên cho nó.” Trình Trì đùa với vật nhỏ đang nằm trên vai mình giả chết kia, “Ngươi xem nó trắng tinh tròn vo, không giống Bánh Trôi sao? Nơi ta ở khi xưa có một món ăn, giống hệt như nó, trắng trắng, tròn tròn, mềm mềm, gọi là Bánh Trôi.”
Claude theo Trình Trì miêu tả tưởng tượng một chút, khẽ gật đầu, “Ừ, rất giống.”
.
Hai người đi tới lối vào rừng, Claude lần thứ hai bảo Trình Trì kiểm tra xem có mang theo túi thuốc không.
“Ừ, có mang theo.” Trình Trì kiểm tra rồi gật đầu, quay người lại nói với Claude phía sau, nhưng vừa quay đầu thì phát hiện không thấy Claude.
“Lên lưng ta ngồi đi.” Trình Trì đang vì sự mất tích của Claude mà xoay quanh tìm kiếm, bởi vì thanh âm đột nhiên xuất hiện lại càng hoảng sợ, xoay người lần nữa mới nhìn thấy một con hắc báo không biết từ đâu đến vẫy đuôi nhìn mình.
“Đây, đây, đây không được a.” Trình Trì hơi lắp bắp.
Claude nhẹ nhàng bước tới trước mặt Trình Trì, “Không sao, trong rừng ta giữ nguyên hình thú thì tiện hơn.”
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Claude, Trình Trì suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý, hắn mấp máy môi ngồi lên lưng Claude, cảm nhận được cơ thể tràn ngập lực lượng dưới thân, điều này khiến cho Trình Trì cảm thấy tay chân không được tự nhiên, không biết nên đặt ở đâu.
“Đừng khẩn trương, sẽ không để ngươi bị rơi xuống.” Claude giống như có một con mắt sau lưng không quay đầu nhưng lại như nhìn thấy.
“Ách… ha hả.” Trình Trì cả người mất tự nhiên cười gượng hai tiếng, “Cái này, ta lần đầu tiên ngồi trên lưng báo…”
“Sau này sẽ quen thôi.” Claude nhẹ giọng nói một câu.
“Ngươi nói cái gì?” Trình Trì cho rằng Claude có chuyện muốn nói, cho nên cúi người kề sát gần đầu Claude mà hỏi.
“Ta nói ngồi yên.” Claude chỉ bỏ lại một câu như thế rồi phóng tới phía trước, cấp tốc chạy vào rừng, bị động tác đột nhiên tăng tốc của Claude làm cho hoảng sợ, Trình Trì kêu lên một tiếng, vô thức vươn tay ôm cổ Claude không dám nhúc nhích.
Nhưng Bánh Trôi khi Claude tăng tốc thì lại vô cùng hưng phấn, vù một cái từ trên vai Trình Trì lẻn đến đỉnh đầu Claude, vững vàng đứng lên giơ móng vuốt kêu lên chi chi, bởi vì gió nên lớp lông trắng xù của Bánh Trôi bị thổi ngược về phía sau giống như khoác một chiếc áo lông, Bánh Trôi vẻ mặt đắc ý cả người tràn ngập khí thế của lưu manh ‘Đại gia ta cưỡi báo xuất hành đây, động vật nhàn tạp đều mau tránh ra cho ông’.
Chạy một hồi Claude mới giảm dần tốc độ, sau đó rảo từng bước chầm chậm trong khu rừng đầy tài nguyên phong phú.
Vừa nãy chỉ sợ bị rơi mà ôm chặt lấy cổ của Claude, không rảnh để chú ý cảnh đẹp xung quanh, Trình Trì rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, oán giận với con báo bên dưới, “Sao ngươi không báo trước đã đột ngột chạy đi?” Vừa nãy bị hoảng hốt tới nỗi suýt nữa làm trái tim nhỏ yếu của Trình Trì bật ra khỏi miệng.
Nghe được ngữ điệu không vui của Trình Trì, Claude sửng sốt một lúc lâu, nghiêng cổ nhìn Trình Trì đang kinh hồn chưa ổn định lại, “Ta tưởng ngươi sẵn sàng rồi.”
Trình Trì có chút hết nói, “Người vừa bảo ta ngồi yên đã vèo vèo chạy đi, làm sao ta có thời giờ chuẩn bị sẵn sàng.”
“Xin lỗi.” Claude rất thành thật, biết nghe lời phải trái biết tự kiểm.
Có lẽ do thái độ nhận sai của Claude quá tội nghiệp, Trình Trì cũng không nỡ nói thêm cái gì, chỉ vươn tay vỗ vỗ nhẹ bên sườn của Claude, “Lần tới muốn làm gì thì nói với ta một tiếng, cho ta có thời gian phản ứng.” Đại khái nghĩ ngữ điệu của mình không tốt lắm, Trình Trì lại thêm một câu, “Nhưng mà vừa rồi thật kích thích, giống như ngồi xe trượt.”
“Xe trượt?” Claude luôn không thể lý giải thế giới kia của Trình Trì rốt cuộc ra sao, không giống thế giới này chút nào?
Mà Bánh Trôi sau khi Claude dừng lại đã nhảy lên một thân cây rồi mất tăm.
Trình Trì muốn đuổi theo thì bị Claude ngăn trở, nói loài mang một khi đã nhận chủ thì sẽ không rời khỏi, lúc này Bánh Trôi đi chơi, một lát sẽ trở lại.
Trình Trì nghe xong nửa tin nửa ngờ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được mà nhìn những tán cây xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của Bánh Trôi.
Nhìn dáng vẻ không yên lòng của Trình Trì, Claude bắt đầu hỏi về xe trượt để hấp dẫn lực chú ý của Trình Trì.
Trình Trì liền giải thích cho Claude về xe trượt, Claude cõng Trình Trì tản bộ trong rừng, rất vui vẻ sảng khoái.
.
Rừng rậm mùa xuân tản ra một loại sức sống của sinh mệnh, bên trong có chim bay thú chạy hoa bướm cá chim, một mùa đông nghỉ ngơi giữ sức bây giờ phát ra ánh sáng tươi mới khi mùa xuân đến, nơi nơi tràn đầy một loại cảm giác trong lành xinh đẹp.
Cây cối nảy mầm, hoa tươi khoe sắc, đủ loại nhan sắc tô điểm cho cánh rừng, quả thực là một bức tranh đầy màu sắc ngập tràn sự sống.
Claude cõng Trình Trì, giới thiệu cho hắn những loài động thực vật xung quanh, Trình Trì nghe Claude dùng giọng nói trầm ấm kể ra tên gọi, công dụng, điểm thú vị của chúng nó.
Trình Trì phát hiện, từ khi Claude bước vào rừng thì như thay đổi một người khác, trở nên tự tin, thả lỏng, vui sướng, thậm chí còn mang theo một khí phách bễ nghễ thiên hạ.
“Mỗi lần vào rừng ngươi đều rất vui vẻ sao?” Trình Trì nhịn không được bèn mở miệng hỏi.
Chưa kịp giới thiệu cho Trình Trì một khối gỗ có thể tản ra mùi hương thanh khiết, Claude nghe Trình Trì hỏi vậy liền ngừng lại, đáp, “Ừ.”
“Vì sao? Ở bên ngoài không vui sao?” Trình Trì nghĩ trấn Topaz thực sự là một nơi yên tĩnh thích hợp để dưỡng lão, lẽ nào Claude ngại nơi đó quá không có sức sống?
“Tại rừng rậm thì có thể sống rất đơn giản, đi săn thì đi săn, không cần mất nhiều tâm tư. Không cần tranh đoạt vô nghĩa.” Claude tiếp tục nói.
Liên tưởng tới mấy chuyện lộn xộn trước đây, Trình Trì gật đầu, không hỏi nữa mà cùng Claude trò chuyện về chủ đề khác.
Chỉ là đúng như lời Claude nói, ven rừng quả thực tương đối an toàn, Trình Trì thống thống khoái khoái mà du lãm một phen, còn hái rất nhiều trái cây hoa tươi mang về dưới sự chỉ đạo của Claude.
Trong lúc Trình Trì đang rầu rĩ tại sao Bánh Trôi còn chưa chịu về, thì Bánh Trôi thật giống như có cảm ứng với suy nghĩ của hắn, không biết từ trong góc nào chạy ào ra, hai má căng phồng, sau khi nhìn thấy Trình Trì còn không quên đem trái cây mà nó hái được cất trong chiếc túi nhỏ giấu dưới lớp lông xù trên bụng, đưa ra lấy lòng Trình Trì, nhìn Bánh Trôi tròn vo chớp đôi mắt đậu đen lấy lòng mình, Trình Trì cười tủm tỉm nhận lấy.
Đây là một chuyến du ngoạn khoái trá, Trình Trì rất thỏa mãn với thu hoạch trong rừng rậm, còn Claude thì thỏa mãn khi đã có thể rút ngắn một khoảng cách với Trình Trì.
Chỉ có một chút không hay, biện pháp số một mà Rupert nhiệt tình kiến nghị – thể nghiệm bất kỳ điều gì bất ngờ khiến đối phương kích thích – đã bị Claude ghi vào sổ đen, mệt cho Rupert còn vỗ ngực nói năm đó dùng chiêu này mà dụ dỗ được Al mở rộng cửa lòng đồng ý gả ra, xong rồi còn kết luận, tất cả giống cái đều thích giống đực nào hơi hư hỏng mang theo chút kích thích, rồi lại tuyệt đối không có hành vi hay suy nghĩ xấu xa, bởi vì cảm giác này tuyệt vời cực kỳ. Nhưng Claude nghĩ tới chuyện ban nãy khi đột ngột cõng Trình Trì chạy như điên, lúc dừng lại thấy Trình Trì tái xanh mặt, hắn liền kiên định nghĩ chủ ý này thực sự là bậy bạ.
Sau này tất cả các đề xuất của Rupert đều không nên rắm rắp nghe theo, phải thận trọng chọn lựa, đây là kết luận cuối cùng của Claude.