• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người một đường trầm mặc đi vào nhà.

Trở lại phòng khách, Trình Trì ngồi xuống ghế nhưng lại không nhìn vào Claude.

Claude thấy Trình Trì trầm mặc, hít sâu một hơi đi tới trước mặt Trình Trì ngồi xổm xuống, nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, “A Trì…”

Nhìn Claude ngồi xổm trước mặt mình, Trình Trì vô thức muốn quay đầu nhìn chỗ khác, nhưng lại bị ngăn trở.

Claude vươn hai tay vịn chặt gương mặt của Trình Trì, nhẹ giọng nói, “A Trì, hãy nhìn ta.”

Trình Trì quay đầu không được bèn liếc Claude một cái rồi cụp mắt xuống.

Claude cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ duy trì tư thế tiếp tục nói, “A Trì, hãy tập trung nghe ta nói được không? Ngươi cùng ta, phải trải qua chính là tương lai, không phải là quá khứ, cho nên xin đừng lưu ý quá khứ, chỉ cần xem hiện tại, và tương lai. Đúng vậy, ta yêu ngươi, tuy rằng không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng ta biết ta càng ngày càng thêm yêu thương ngươi. Ta muốn cùng ngươi sinh sống cùng một chỗ, cùng nhau trải qua từng ngày từng giờ.” Claude nắm lấy bàn tay Trình Trì đặt lên nơi quả tim mình đang đập, “Bây giờ nó đang đập, không phải vì người khác, mà chỉ vì ngươi, chỉ là bởi vì ngươi —— Trình Trì, ngươi hiểu chưa, A Trì?”

Trình Trì ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt của Claude, một lát mới nhẹ nhàng mà lắc đầu, “Ta, ta không biết nên trả lời ngươi thế nào nữa, ta cần thời gian suy nghĩ, cho ta thời gian được không, Claude?”

Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ nhận được câu trả lời như thế, nhưng Claude vẫn không cách nào phủ nhận, nghe được câu này trong ngực vẫn có chút mất mát, hắn cười cười gật đầu, “Đương nhiên, ta đã nói sẽ dành cho ngươi thời gian, vậy ——” Claude cũng dừng một chút, đứng lên, “Ta đi về trước, hôm nay hái nhiều trái cây rừng như vậy, ngươi cũng mệt mỏi rồi, hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Trình Trì gật đầu, cũng đứng lên tiễn Claude ra cửa, “Đi đường cẩn thận.”

Claude lần thứ hai xoay người lại nhìn Trình Trì, nghiêng người tới gần gương mặt của Trình Trì, nhưng lúc sắp chạm vào thì dừng lại, cuối cùng khẽ lướt qua mái tóc mềm mại của Trình Trì, “Tạm biệt, A Trì.”

.

Claude đi rồi, Trình Trì vẫn không yên lòng nằm trên giường lăn qua lăn lại cả buổi tối, nhìn ánh trăng và những ngôi sao chợt lóe ngoài cửa sổ, cảm thấy không hề buồn ngủ.

Trình Trì tự giễu nghĩ, có thể là vì mỗi ngày trôi qua quá mức trôi chảy, cho nên bản thân hầu như đã quên, có một người giống hệt như mình từng sinh hoạt tại thôn trấn này từ nhỏ, bản thân mình đã từng bị nhầm với hắn, thậm chí quên mất người kia là bạn lữ của Claude, là daddy của Ian. Lúc đó khi Claude chỉ là một người xa lạ, cảm tình và từng trải của hắn đối với mình không quan trọng, nhưng hôm nay bởi vì tình cảm của bản thân, bởi vì tình cảm của Claude, mình vẫn không thể cứ mãi làm người xa lạ không liên quan tới quá khứ của Claude được, mảnh dằm găm vào trong tim thỉnh thoảng sẽ làm cho bản thân khó thở.

Bây giờ nhớ lại, vì sao mình lại có khuôn mặt giống hệt Lance? Nếu như mình không giống hắn, phải chăng hiện tại sẽ chẳng có nhiều phiền não như vậy đâu? Trình Trì có chút nôn nóng trở mình, nhưng, khi đó nếu như không có khuôn mặt tương tự như Lance, có thể sẽ không thuận lợi lưu lại trấn Topaz như vậy, có thể hôm nay sẽ không cùng Claude tiến tới nước này…

Những suy nghĩ trong đầu như con mèo nhỏ chơi đùa với sợi len làm rối thành một đoàn, hắn cứ như vậy mơ mơ màng màng tiến vào giấc mộng.

Trình Trì tiến vào trong mơ nên không phát hiện, có một con hắc báo lúc này đang nằm trên mái nhà mình, nhẹ nhàng vẫy đuôi, khép mắt chìm vào giấc ngủ.

Claude cũng không biết vì sao lúc tối lửa tắt đèn mà lại mò đến nhà Trình Trì, chỉ là nghĩ, chỉ có thể ở gần Trình Trì tâm của hắn mới có thể yên tĩnh lại, hắn vẫn nghĩ nếu như đêm nay không đến, lỡ như Trình Trì muốn rời đi, vậy sẽ không thể gặp lại hắn, Claude không cách nào lý giải tâm tình lo được lo mất thế này, bởi vì trước nay hắn chưa từng có, lẽ nào đây là bệnh tương tư như Rupert thường hay nói? Có chút mờ mịt, hắc báo ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ, há mồm ngáp dài, lại lần nữa gác đầu lên chân, nhắm mắt.

.

Cả đêm ngủ không quá ngon, Trình Trì tinh thần uể oải từ trên giường bò dậy, rửa mặt xong thì qua loa ăn điểm tâm rồi bắt đầu làm kẹo, thông thường khi Trình Trì gặp phiền não có chuyện nghĩ không thông, thì hắn sẽ dồn toàn bộ tinh thần vùi đầu vào một chyện duy nhất, mượn bận rộn mà tách khỏi ưu phiền. Lần này cũng vậy, cẩn thận tỉ mỉ rửa sạch trái cây, thật chính xác phân chia tỉ lệ của nguyên liệu, nếm thử mùi vị, từng cái từng cái làm xong, đôi mày vốn nhăn nhó của Trình Trì bắt đầu thả lỏng, hắn dần dần bắt đầu chìm trong thế giới làm kẹo ngọt ngào.

Đợi đến khi làm kẹo xong, nhìn những viên kẹo tròn tròn trong suốt bày hàng loạt trên bàn, trong lòng Trình Trì không thể biểu đạt được sự thỏa mãn lúc này, vừa duỗi tay vươn thắt lưng, Trình Trì nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Chẳng lẽ là Claude? Đây là phản ứng đầu tiên của Trình Trì, đứng trong bếp đắn đo hơn nửa ngày là có đi mở cửa hay không, cuối cùng vẫn bị tiếng gõ cửa không kiên nhẫn đánh bại, hít thật sâu một hơi đi tới trước cửa, đứng thẳng một hồi sau đó giơ tay mở cửa, nhưng người đứng ngoài cửa làm cho Trình Trì có chút kinh ngạc, “Ryan?”

Đứng ngoài cửa chính là Ryan, hắn nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Trình Trì, cười cười, “Chào buổi sáng, A Trì.”

“Chào buổi sáng, Ryan.” Trình Trì lấy lại tinh thần bèn gật đầu chào hỏi.

Ryan sau khi thăm hỏi Trình Trì rồi cũng im lặng, Trình Trì chỉ phải mở miệng trước, “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?”

“A? A, đúng.” Không biết đang nghĩ gì, Ryan nghe Trình Trì hỏi xong, sửng sốt một chút lại vội gật đầu, hơi căng thẳng nhìn Trình Trì, “Bây giờ ngươi có thời gian không? Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Nhìn gương mặt hơi đỏ của Ryan, Trình Trì không tự chủ được mà nghĩ đến chuyện hôm qua Ryan và Claude nói với nhau, do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu nói, “Đương nhiên, ra vườn hoa sau nhà ngồi không? Ở đó có chút gió, tương đối mát mẻ.”

Ryan đương nhiên đồng ý.

Trình Trì vào bếp bưng trà bánh ra vườn hoa đặt trước mặt Ryan, “Nếm thử, khẩu vị mới.”

Trình Trì ngồi xuống đối diện Ryan, “Haiz, bất quá đều là phối hợp bừa mà thôi, đây là có người đến thăm thì bưng đại ra, nhưng mà so với thuốc ở chỗ Barry tiên sinh uống cũng được.”

Bị lời nói của Trình Trì chọc cười, Ryan dần dần buông lỏng, hắn quay đầu nhìn cảnh sắc xung quanh một chút, rồi nhìn Trình Trì, nói, “Trước đây vẫn nghĩ ở một mình không có chút sức sống, nhưng hiện tại xem ra nơi này ấm áp không gì sánh được.”

Trình Trì cười cười, “Mỗi ngày nhàn rỗi thì đều dọn dẹp, nếu luôn chú ý chăm sóc thì cũng sẽ được như vậy thôi.” Ryan gật đầu, thấy Trình Trì thản nhiên cười bèn hỏi thăm, “Vậy, A Trì thỉnh thoảng sẽ không cảm thấy ở một mình có chút cô đơn sao?”

“Cô đơn?” Trình Trì sửng sốt một chút, giả vờ nhìn biển rộng bên ngoài tránh khỏi ánh mắt của Ryan, “Cũng được, độc thân thì có chỗ tốt của độc thân.”

“A Trì ngươi… không nghĩ tìm một bạn lữ sao?” Ryan vẫn chưa vì thái độ lảng tránh của Trình Trì mà buông tha, tiến thêm một bước hỏi.

“Bạn lữ sao?” Trình Trì ngẩng đầu đối diện với Ryan, suy nghĩ một chút mở miệng nói, “Đương nhiên là có nghĩ tới, mặc dù một mình sống cũng không tệ, nhưng thỉnh thoảng cũng muốn náo nhiệt một tí.”

Nghe Trình Trì trả lời như vậy, ánh mắt của Ryan sáng rực lên, hắn hơi nghêng người về phía trước, “Vậy… A Trì có hỉ hoan người nào chưa?”

Trình Trì nhìn Ryan trong mắt lóe ra quang mang mong mỏi, mấp máy miệng, gật đầu, “Hmm, có.”

Trình Trì trả lời khiến ánh mắt sáng sủa của Ryan lại ảm đạm, Ryan dựa lưng vào ghế, hơn nửa ngày mới gượng cười hỏi, “Là Claude sao?”

Trình Trì không phủ nhận, gật đầu.

Thấy Trình Trì gật đầu, trong mắt Ryan hiện lên một tia không cam tâm, “Ngươi… lẽ nào không nghĩ tới Claude có thể xem ngươi như thế thân của Lance? Dù sao, ngươi cũng có gương mặt giống hệt Lance.”

Nghe Ryan hỏi những lời này, Trình Trì không duyên cớ mà cảm giác mình có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, “Nói không nghĩ tới là giả. Nhưng, nếu đôi bên thích nhau, vậy phải tin tưởng đối phương, quá khứ của hắn ta không muốn cứ mải soi mói, bởi vì đó đã là quá khứ, cứ quấn quýt lấy cũng không thể thay đổi. Ta yêu cầu, là hắn phải đối với ta thẳng thắn thành khẩn và thật tình trong tương lai. Ta chỉ có thể nói, ta tin tưởng Claude hiện tại là thật lòng…” Nói nói, tâm Trình Trì cũng thoáng rộng mở, đúng vậy, Claude và Lance đã là quá khứ, tại sao mình phải quan tâm đến điều đã qua không thể nào thay đổi chứ? Mình là Trình Trì, không phải Lance, hãy cứ là chính mình, không phải thế thân của người khác. Trông giống nhau thì đã sao? Đích đến của ái tình, là linh hồn yêu nhau mà không phải vì yêu một gương mặt này, giống như một cặp song sinh, cuối cùng mọi người vẫn có thể phân biệt cả hai, không phải dựa vào khuôn mặt, mà là tính cách và linh hồn khác biệt.

Ryan thấy Trình Trì không biết vì sao mà khuôn mặt trở nên sáng sủa, trong lòng từng đợt đắng chát, bản thân mình bị gì vậy? Vì sao lại đi gây xích mích khiến quan hệ của người khác xấu đi? Có thể cho tới giờ này người đem Trình Trì làm thế thân của Lance chỉ có mình mình mà thôi, nguyên nhân vì Trình Trì không phải Lance mà trong lòng mình mừng như điên rốt cuộc có bao nhiêu phần là xuất phát từ giấc mộng say đắm thuở xưa, bởi vì khi xưa tình yêu nảy mầm nhưng cũng chỉ có một mình mình biết? Cảm tình như vậy, cho dù thành công thì đâu hề công bằng với Trình Trì…

Trong lòng rối bời, Ryan cười khổ một chút, đứng lên, “Ta phải đi, papa còn ở nhà chờ ta giúp đỡ!”

Thấy Ryan như vậy, Trình Trì cũng thu lại nụ cười trên mặt, “Ta tiễn ngươi a.”

“Ừm.” Ryan gật đầu, xoay người rời đi.

Trình Trì tiễn Ryan ra tận cửa, “Đi đường cẩn thận.”

Ryan nhìn vào ánh mắt ấm áp của Trình Trì, trong lòng đau xót, hắn chung quy không phải Lance, giấc mộng chìm vào quá sâu cũng đã đến lúc thức tỉnh rồi.

Ryan nhe răng cười, tiến lên ôm Trình Trì một cái, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói, “Cảm ơn, chúc ngươi hạnh phúc, xin lỗi.” Nói xong liền buông ra, không quay đầu lại đi về hướng nhà mình.

Trình Trì nhìn theo bóng lưng của Ryan, nghĩ lời nói của hắn vừa mang theo cảm giác thoải mái, trong lòng nhẹ nhõm.

Chuẩn bị trở lại vườn hoa dọn dẹp ly tách thì Trình Trì chợt thấy Claude đứng trong sân sau, liền dừng bước, nhìn vào cặp mắt màu xanh sẫm kia, khóe môi Trình Trì cũng cong lên.

Nhìn thẳng vào Claude, bước từng bước tới bên hắn, Trình Trì vươn hai tay ôm cổ Claude, hỏi, “Người hiện tại trong mắt ngươi là ai?”

“Trình Trì.”

“Hiện tại trong lòng ngươi là ai?”

“Trình Trì.”

“Vì sao ngươi thích ta?”

“Ôn nhu, thiện lương, có thể khiến ta cảm thấy hạnh phúc.”

“Từ giờ về sau, trong mắt ngươi chỉ thấy ta mà không phải ai khác, đúng không?”

“Dạ~”

“Ngươi có gì muốn hứa hẹn với ta không?”

“Toàn bộ thể xác và tinh thần đều yêu ngươi, cho ngươi hạnh phúc, cùng ngươi đi tới một khắc cuối cùng của nhân sinh.”

“Như vậy, hứa hẹn của ngươi ta sẽ nhận…” Trình Trì hai mắt loan loan nhón chân khẽ hôn lên đôi môi của Claude.

Đợi khi hai gò má ửng đỏ lên, hai mắt ngập nước, cả người vô lực, Trình Trì bị đôi tay hữu lực của Claude ôm chầm trước ngực, trong lòng hắn từ trước tới nay tràn ngập an bình chưa từng có.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK