Minh Tinh khổ não nói: “Nhưng nhà em không có sách.”
Phí ca: “Không có thì đi mua.”
Minh Tinh: “Vậy tiền bạc tính sao?”
Phí ca sắp lên máu mà chết: “Cậu… cứ quăng bill cho bố, bố trả, được chưa!”
Minh Tinh hí hửng nói vậy thì được, em đi mua đây.
Hắn tung tăng đến nhà sách gần đó, trước khi đi còn ôm điện thoại nhắn tin.
Tiểu Minh: Hâm Hâm yêu dấu của anh ơi, cậu có muốn đi nhà sách không? Cậu giúp anh lựa quyển sách rồi tối anh mời cậu ăn cơm nha.
Bây giờ Ảnh Đế đang ở nước ngoài tham gia hoạt động, trước khi đi còn dặn dò đủ điều mới giao em họ cho hắn. Nhìn trình độ dong dài của Ảnh Đế, Minh Tinh không khỏi nghĩ tới một giả thiết hoang đường —— Sau này anh Trịnh mà có con nhất định ảnh sẽ cho nó bú bằng sữa của mình mới an tâm!
Bên kia nhanh chóng trả lời.
Đường Hâm Thành: Em đang ở nhà sách đây.
Tiểu Minh: Úi chà, khéo ghê nơi luôn!
Dạo gần đây Minh Tinh phát hiện thật ra hai người ở rất gần nhau, thường xuyên đến cùng một khu thương mại.
Hắn nhanh chóng chạy tới nhà sách, liếc qua một loạt giá sách liền phát hiện bóng lưng của em họ.
“Hâm Hâm~”
Trên đường đi Minh Tinh đã nói lý do mua sách cho em họ, bảo hắn chọn một quyển giúp mình.
Đường Hâm Thành vừa nghe giọng nói lượn sóng của hắn lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Minh Tinh đeo kính đen sải bước giữa hai hàng giá sách như đang catwalk thảm đỏ, giữa đường vì không thấy rõ nên đá vào một cái giá sách rồi đau đến nhe răng.
Bộ anh không biết mình càng làm lố thì càng bị chú ý sao…
“Sao rồi, chọn được quyển nào chưa?”
Người trẻ tuổi gật đầu.
Minh Tinh: “Chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh chút, cậu giúp anh quay cái video nữa là xong.”
Vì thế hai người ra khỏi nhà sách, tìm một quán cafe ế khách ngồi.
Minh Tinh nhận sách từ tay em họ, hắn nhìn tựa sách — “Hoàng tử công chúa long cung và bảy nàng tiên”.
“…” Đúng là một quyển sách vô cùng trong sáng.
Hắn cầm sách lật vài trang rồi bảo người trẻ tuổi chuẩn bị quay.
Thấy em họ giơ tay ra hiệu ok, Minh Tinh hắng giọng, bắt đầu diễn: “Hê nhô các bạn nhỏ, anh là Minh Tinh đây. Hôm nay là Ngày thế giới đọc sách, vì vậy anh đã đặc biệt chuẩn bị quyển sách này để chia sẻ với các bạn nè. Bây giờ anh đọc thử một đoạn, hy vọng các bạn sẽ thích ha.”
Giọng hắn rất dịu dàng, âm sắc cũng trong trẻo: “Hoàng tử vương quốc U Buồn từ nhỏ đã có tính cách rất lạc quan, không gì có thể làm chàng buồn được. Cả toà cung điện hay thậm chí là cả quốc gia chỉ có một mình tiếng cười của chàng. Ngay đến con chó trong cung cũng chưa từng vẫy đuôi với ai. Cả quốc gia cự tuyệt không khí vui mừng, mỗi sinh vật ở đó đều sống trong cảnh sầu thương cô độc.”
“Hoàng tử vương quốc Happy càng thảm hại hơn, chàng không biết vì sao mọi người lại cười. Quốc vương bị rụng tóc, mỗi ngày chàng nhìn thấy tóc trên đầu vị phụ hoàng yêu quý của mình dần biến mất thì khổ sở đến mức lệ tuôn như thác lũ, thế mà mọi người vẫn cứ cười! Ngựa con bảo bối của chàng chết, không một ai thương xót cùng chàng, thậm chí chính chú ngựa ấy cũng mỉm cười mà chết! Cả vương quốc không một ai biết buồn chán là chi, bọn họ vĩnh viễn vui tươi, trên khuôn mặt mọi người lúc nào cũng gắn một nụ cười mãn nguyện.”
Một câu chuyện hoang đường được hắn đọc với giọng dào dạt chân tình, không hiểu vì sao lại tăng thêm một phần cuốn hút.
Đọc xong một chương, Minh Tinh buông sách, người trẻ tuổi cũng đặt điện thoại xuống.
“Thấy anh đọc thế nào?” Minh Tinh hớn hở hỏi.
Đường Hâm Thành dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói: “Tốt vô cùng.”
Minh Tinh: “Nói không phải khoe chứ hồi đi học anh từng được thầy giáo khen vì giọng đọc lai láng dạt dào của mình đấy, bởi vậy giọng anh có bao giờ không đạt chuẩn đâu!”
Đường Hâm Thành: …
Chữ “tốt” và anh không có liên quan gì hết nha!