Đường Hâm Thành vừa khéo chưa được đi bảo tàng, lúc này cũng lẽo đẽo theo sau.
Hắn một mình cầm tờ hướng dẫn lượn qua lượn lại ngắm nghía với tốc độ rùa bò. Vì sau khi bảo tàng đóng cửa mới bắt đầu ghi hình, nên lúc này trừ hắn ra thì không còn ai tới tham quan cả.
Hắn đi tới đâu cũng chú ý vị trí của đoàn phim để tránh gây ảnh hưởng đến việc ghi hình.
Biết Minh Tinh đang ở dưới lầu nên vừa nghe tiếng ồn ào dưới đó, trực giác cho hắn biết Minh Tinh lại xảy ra chuyện.
Đường Hâm Thành nhanh chóng lao xuống, vừa liếc mắt đã thấy Minh Tinh nằm trên mặt đất, tổ quay phim và nhân viên trong đoàn vây quanh hắn, trên sàn còn đọng mấy vết máu.
“Minh Tinh bị trượt chân.” Có người nói với hắn chuyện vừa xảy ra.
Đường Hâm Thành chen lên cạnh Minh Tinh, phát hiện mặt hắn đỏ cả một mảng, máu mũi chảy ào ào.
“Anh…” Cổ họng hắn như bị nghẹn, vì sốt ruột mà không phát ra được âm thanh nào.
Hắn đành dùng ngón cái lau máu cho Minh Tinh, đen mặt không nói tiếng nào.
Minh Tinh ngửa đầu ngăn máu chảy ra, mặt mũi lem luốt máu là máu khiến người ta vừa sợ vừa buồn cười, trong thương hại còn mang theo một chút thiếu đánh.
“Đồng chí, có lẽ tôi… không thể hoàn thành nhiệm vụ… Anh, anh thay tôi báo với tổ chức, tôi không có, không có phản bội tổ chức…” Hắn thẩn thờ nhìn trần nhà, ngón tay dính máu mò xuống vạt áo, ra vẻ như lấy cái gì đó, “Đây, đây là giấy nhập Đảng của tôi.” Hắn nghiêng đầu một cái, xém chút đã nhảy dựng lên: “Má ơi chảy máu nữa rồi!”
Mọi người: …
Gân xanh trên trên thái dương Đường Hâm Thành giật đùng đùng, hắn dùng một tay nâng gáy, một tay nâng cằm, cố định không cho Minh Tinh nhúc nhích.
Nhóm Ảnh Đế nghe tin lục đục chạy đến, nhìn thấy hiện trường cũng hú hết cả hồn, vội vàng đưa khăn giấy tới.
Đạo diễn hỏi Minh Tinh có muốn đi bệnh viện không, hắn khoát tay, ý bảo không cần.
“Vậy mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng, đợi Minh Tinh hết chảy máu rồi lại bổ trang lần nữa.”
Minh Tinh được Đường Hâm Thành đỡ tới phòng nghỉ tạm thời.
Đường Hâm Thành: “Anh…anh muốn uống…uống nước không?”
“Ừm.” Trong mũi hắn nhét hai cục khăn giấy, âm thanh phát ra quái vô cùng.
Đường Hâm Thành ra ngoài rót nước cho hắn.
Minh Tinh chán quá lại lấy điện thoại ra nghịch, đương lướt thì có cuộc gọi đến, hắn thấy tên hiển thị trên màn hình là ba mình, đầu tiên nhíu chặt lông mày, sau đó lại thở dài một tiếng.
“A lô.” Minh Tinh bắt máy.
“Minh Tinh đó à, là ba đây, dạo này con khỏe không?”
“Rất khỏe.”
“Biết con bề bộn công việc nên ba cũng không nói nhiều. Em trai của con sắp phải nộp học phí rồi, con cũng biết học trường tư đắt như nào rồi đấy, con xem có thể giúp ba một chút không? Bây giờ nuôi con tốn tiền quá, mà ba cũng lớn tuổi rồi, tương lai của em con sau này chỉ có thể dựa vào một mình con thôi. Con là anh hai của nó, con cũng đâu thể mặc kệ nó phải không…”
Định thử level chịu đựng của tui đấy à?
“Ba bảo Minh Thiên nghe máy giùm con.”
Đầu kia vang lên tiếng sột soạt, lát sau điện thoại được giao cho đứa em cùng cha khác mẹ với Minh Tinh.
Minh Thiên mới vào cấp hai, cũng không quá thân thiết với Minh Tinh, chữ “anh” nói ra nhẹ vô cùng.
Minh Tinh: “Gọi ba ba.”
Minh Thiên: …
Cậu để điện thoại ra xa rồi gọi Minh Đại Vệ: “Ba, anh hai bắt con gọi ảnh là ba!”
Đầu kia lại truyền đến tiếng dép lê lẹp bẹp.
Minh Đại Vệ tức giận đùng đùng gào lên với điện thoại: “Mày muốn tạo phản đấy à!”
Minh Tinh: “Ba thấy mình giống hoàng đế không?”
“Tao là ba của mày!”
“Có ai nói ba không phải là ba con đâu!”
Hai người ba một câu con một câu bắt đầu chửi nhau chí chóe.
Cuối cùng Minh Tinh thấy Đường Hâm Thành trở lại, nói được rồi được rồi, con sẽ gửi tiền về rồi cúp máy cái rụp, ngắt ngang nửa câu chửi dang dở của Minh Đại Vệ.