Đêm đến, Minh Tinh mặc đồ ngủ ôm chăn gối lết sang từ nhà bên cạnh.
Đường Hâm Thành cầm cốc nước trong tay, đang định về phòng nghỉ ngơi thì thấy cái dáng này của hắn, bèn đứng yên xem hắn định giở trò gì.
Minh Tinh ném gối xuống sô pha, sau đó bắt đầu trải chăn làm đệm.
Đường Hâm Thành chịu hết nổi, hỏi hắn: “Anh…anh làm gì đó?”
Minh Tinh vỗ vỗ chăn, ngồi nghiêm trang trên ghế quý phi: “Ngủ chứ gì!”
Hắn vừa mới mở cửa, hơi lạnh bên kia tràn qua khiến Đường Hâm Thành vô thức rùng mình, lập tức hiểu ra vấn đề.
“Mùa hè… không mở điều hòa thì thôi, đây mùa đông…mùa đông cũng không chịu mở máy sưởi?”
Minh Tinh: “Mùa hè mà anh còn vượt qua được, anh tin mình có thể sống sót qua mùa đông!”
Anh có chịu khổ miếng nào đâu, anh ở ké của em cơ mà…
Đường Hâm Thành: “Cổ phiếu của anh còn…còn chưa thu hồi vốn được sao?”
Minh Tinh: “Chắc đợi đến khi hoa tàn.”
Đường Hâm Thành: …
Nhà người ta tự dưng mọc ra cây nấm, còn nhà mình tự dưng mọc ra một đứa lạ lùng.
Đường Hâm Thành thở dài: “Sau này anh…anh đưa tiền cho em đi, em giúp anh…giúp anh quản lý.”
Minh Tinh nhướn mày nhìn hắn: “Được không đấy?”
Giọng hắn đầy vẻ không tin tưởng.
Đường Hâm Thành xụ mặt: “Cổ phiếu của anh coi như…coi như di sản luôn rồi, anh còn hỏi…hỏi em được hay không? Tóm lại… em được hơn anh nhiều!”
Minh Tinh lập tức bị vạn tiễn xuyên tâm.
Hắn cụp mắt: “…Ờm.”
Đường Hâm Thành thấy cái dáng ỉu xìu kia của hắn, nhếch môi lấy điện thoại ra mở app ngân hàng, bấm vào tài khoản hiện có rồi đưa màn hình tới trước mặt Minh Tinh.
Lúc đầu Minh Tinh không hiểu ý đồ của hắn, nhưng sau khi thấy dải số dài thòng trong tài khoản, mắt càng trừng càng to.
Hắn nhào qua ôm chằm lấy eo Đường Hâm Thành: “Ba ơi!”
Đường Hâm Thành: “Chịu…chịu gửi cho em chưa?”
Minh Tinh siết chặt eo hắn: “Đừng nói là tiền, cả thân thể này đều là của ba!!”
*Nguyên văn là “Đừng nói là tiền, cả cái mạng này đều là của ba” nhé:)))))