• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Văn Ngộ lái xe, cùng với Phó Nam Cẩm chạy đến sân bay.

Kiều Văn Ngộ: "Mấy ngày nay đúng là Phó Văn Đào có một vụ làm ăn cần đi Hồng Kông, nhưng cũng không cần đi gấp như vậy, sao hôm nay lại đi bất ngờ, còn chung một chuyến bay với Hạ Hề nữa thế?"

"Đúng rồi, vì sao Hạ Hề lại đi Hồng Kông?" Kiều Văn Ngộ hỏi lại.

Phó Nam Cẩm bày ra bộ mặt bình tĩnh: "Chắc là vì tìm đầu bếp Vân Đình.""

"Vân Đình? Còn cần Hạ Hề tự mình đến Hồng Kông sao?" Kiều Văn Ngộ nhìn thoáng Phó Nam Cẩm trong kính chiếu hậu.

Sắc mặt Phó Nam Cẩm càng thêm khó coi.

"Bây giờ đến sân bay, chắc cũng không cản nổi, máy bay đã bay rồi, đã gọi được cho Hạ Hề chưa?"

"Vẫn chưa, tắt máy."" Phó Nam Cẩm ném di động ra ghế ngồi, nới lỏng cổ áo, đôi mắt nặng nề như sắp bật máu đến nơi.

"Gọi điện cho bên Hồng Kông, phái người đến sân bay, cho dù làm cách gì khi máy bay của Hạ Hề đáp xuống phải đưa người đi ngay, không thể để cô ấy ở cùng với Phó Văn Đào."" Phó Nam Cẩm cố gắng trấn định bản thân, "Tôi sẽ đi chuyến bay kế tiếp đến Hồng Kông.""

"Đã là chuyến bay cuối cùng hôm nay, chuyến sáng mai mười giờ, đến đó cũng mất hai tiếng."" Kiều Văn Ngộ vừa nói vừa gọi điện thoại, để người bên Hồng Kông làm việc.

Phó Nam Cẩm cầm lấy di động gọi điện thoại, vẫn tắt máy. Cuối cùng anh không nhịn được bực tức trong lòng, đấm một cái lên kính xe.

"Xưa nay tôi chưa từng thấy anh bộc lộ cảm xúc ra ngoài." Kiều Văn Ngộ qua kính chiếu hậu bắt gặp ánh mắt sắc bén của anh, bĩu môi, "Càng không ngờ lần đầu tiên thấy anh như thế lại là vì một cô gái."

Trước giờ Phó Nam Cẩm không có hứng thú với phụ nữ, ông cụ Phó đợi khi Phó Nam Cẩm trưởng thành, bắt đầu đưa các kiểu phụ nữ đến bên cạnh Phó Nam Cẩm, mới đầu chỉ là trùng hợp gặp gỡ, thấy Phó Nam Cẩm không dính bẫy, sau này là trực tiếp lột s@ch ném lên giường anh.

Lúc đầu Phó Nam Cẩm còn đuổi người ta ra, càng về sau có một lần trực tiếp ném một cô gái khỏa thân vào trong bể bơi. Khi đó là đầu thu, thời tiết rất lạnh, Phó Nam Cẩm gọi một đám ký giả đến vây xung quanh hồ bơi, cô gái nằm sấp trong bể bơi, bị một đám chó sói nhìn, sợ đến mức mặt mũi tái xanh, run rẩy.

Phó Nam Cẩm đứng trên bờ kê một chiếc bàn, tự mình xuống bếp làm hai miếng bít tết, còn mời ông cụ Phó ăn cùng, lúc đó mặt ông cụ cũng tái xanh.

Cô gái này vốn là một tiểu thư gia đình giàu có, vì chuyện này, ông cụ Phó bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Phó Nam Cẩm còn rất tàn nhẫn có một lần bỏ hai gói thuốc kích d*c vào rượu của ông cụ, sau đó ném phụ nữ lên giường ông cụ Phó, ông cụ lăn lộn suốt một ngày một đêm trong phòng, sắc mặt khi bước ra vàng như sáp.

Từ đó về sau, không còn ai dám đưa phụ nữ đến chỗ Phó Nam Cẩm.

Kiều Văn Ngộ nhớ đến chuyện trước kia, thở dài một tiếng: "Quả nhiên, con người sẽ thay đổi.""

Khi Hạ Hề rời khỏi sân bay, trời đã bắt đầu tối dần, ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm đỏ cả bầu trời, giống như tâm trạng của Hạ Hề lúc này, đẹp đẽ muôn màu.

Hạ Hề ngẩng đầu nhìn máy bay trên trời, vẫy tay với nó, thật sự cho rằng cô là người mê trai sao, nhìn thấy đàn ông sẽ không còn lý trí à?

Hạ Hề xoay người, bất ngờ va phải một người, chóp mũi đụng vào ngực người đó, cô đau đến mức nước mắt lưng tròng.

Hạ Hề ôm mũi ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc, nhưng lại có phần vui mừng: "Sao anh lại đến đây?"

Phó Nam Cẩm nhìn người đang tươi cười trước mặt, sự nham hiểm trong mắt càng nồng đậm, bàn tay to nắm chắc cổ tay Hạ Hề, lạnh giọng nghiêm nghị: "Vì sao đi Hồng Kông không nói với tôi?"

Phó Nam Cẩm không hề kiềm sức lực, cổ tay Hạ Hề bị siết đau, không khỏi cau mày, sự vui vẻ khi nhìn thấy Phó Nam Cẩm cũng biến mất: "Anh làm gì vậy?"

Hạ Hề muốn thoát khỏi tay Phó Nam Cẩm, càng không ngờ Phó Nam Cẩm siết càng chặt, Hạ Hề bị đau, cho nên bắt đầu vùng vẫy: "Anh làm gì thế? Anh bị điên à, mau buông tôi ra?"

Phó Nam Cẩm cứ im lặng nhìn cô, không hề thả tay cô, cũng không nói gì, Hạ Hề khó thở, hết đánh lại đá anh, Phó Nam Cẩm vươn tay ra kéo cô vào ngực mình, ôm thật chặt.

"Buông tôi ra, đừng chạm vào tôi."" Hạ Hề bị anh ôm không thoát ra được, chỉ có thể đánh lên lưng của anh, nhìn thấy cổ tay vừa bị anh siết đã đỏ lên, Hạ Hề càng tức giận, hung hăng cắn xuống vai anh một cái.

Thân hình Phó Nam Cẩm bất động, mặc kệ cho cô cắn, chỉ càng ôm chặt cô hơn, những suy nghĩ đáng sợ tận đáy lòng tuôn trào mãnh liệt như thủy triều.

Hạ Hề bị anh ôm không thể động đậy, cũng không còn sức lực, nhất thời tĩnh lặng, Hạ Hề cũng cảm thấy thân thể Phó Nam Cẩm đang run rẩy.

Hạ Hề hơi bất ngờ, Phó Nam Cẩm đang sợ hãi điều gì?

Tuy Hạ Hề không rõ chân tướng, dừng một chút, nới lỏng hàm răng đang cắn vai anh, nhẹ nhàng ghé sát hôn một cái lên lỗ tai anh.

Hơi ấm bên tai trấn an cảm xúc thấp thỏm của Phó Nam Cẩm, khiến lý trí anh dần trở về.

"Hai người, chúng ta có thể lên xe rồi nói sau không?" Kiều Văn Ngộ hạ cửa sổ xe, nói với hai người đang ôm nhau không coi ai ra gì kia.

Nhân lúc này, Hạ Hề dùng sức đẩy Phó Nam Cẩm ra, nhìn về phía Kiều Văn Ngộ: "Ồ, tổng giám đốc Kiều, thật trùng hợp.""

"Có thể lái xe cho tổng giám đốc Hạ là vinh dự của tôi." Kiều Văn Ngộ tao nhã vuốt cằm.

Hạ Hề nhìn thoáng qua Phó Nam Cẩm, mở cửa chỗ phụ lái rồi ngồi vào: "Cả ngày hôm nay tôi đều gặp sự trùng hợp, xem như là trùng hợp lần nữa thôi.""

"Cái gì?" Kiều Văn Ngộ run sợ.

"Cách dùng từ trên mạng, tôi cứ tưởng chỉ có ông già Giang Nam này không hiểu chứ, hóa ra tổng giám đốc Kiều cũng không hiểu, đúng là không theo kịp sự thay đổi của thời đại.""

Ông già Kiều Văn Ngộ khóe miệng run rẩy mấy cái.

Hạ Hề trút giận lên Kiều Văn Ngộ, còn chưa kịp vui vẻ, đã bị Phó Nam Cẩm kéo ra khỏi ghế lái phụ ném ra phía sau, sau đó anh cũng ngồi vào, ôm chặt Hạ Hề vào lòng.

Hạ Hề đánh không lại anh, cũng lười để tâm đ ến người đàn ông vô duyên vô cớ nổi điên này.

Kiều Văn Ngộ lái xe ra ngoài, tò mò hỏi: "Không phải cô đi Hồng Kông sao?"

"Câu hỏi này của tổng giám đốc Kiều thật sự hơi khó đấy, rõ ràng tôi không đi mà.""

Kiều Văn Ngộ hận không thể tát miệng mình một cái, không phải đã hỏi thừa sao?

"Vậy tôi đổi cách hỏi, không phải cô đã lên máy bay ư? Vì sao không bay?"

Hạ Hề chớp mắt một cái, đột nhiên giữ lấy tay cầm ghế lái phụ nhoài người lên phía trước, tươi cười rạng rỡ nhìn Kiều Văn Ngộ: "Vì sao tổng giám đốc biết chuyện tôi lên máy bay?"

Kiều Văn Ngộ bị cô hỏi cho cứng họng.

"Tổng giám đốc Kiều cho người theo dõi tôi à?"

"Tôi không cho người theo dõi cô."" Anh tìm người theo dõi Phó Văn Đào.

Hạ Hề nhăn mũi với anh ta, sau đó ngồi lại ghế sau, nhưng chẳng biết từ lúc nào Phó Nam Cẩm đã nhích lại gần cô một chút, khi Hạ Hề ngồi về chỗ vừa khéo lại ngồi lên một chân Phó Nam Cẩm.

Hai tai Hạ Hề ửng đỏ trượt từ trên chân anh xuống ghế ngồi bên cạnh.

Phó Nam Cẩm giữ lấy cổ tay cô, Hạ Hề vô thức muốn né, nhưng lần này Phó Nam Cẩm lại cầm lấy chỗ vừa bị anh siết đau, cẩn thận vuốt v e. Dáng vẻ thận trọng tỉ mỉ này khiến Hạ Hề không sao đành lòng từ chối, cũng thuận theo anh thôi.

Kiều Văn Ngộ bị Hạ Hề hỏi vài câu không còn chút máu, không dám tùy tiện mở miệng, nhưng bất ngờ vẫn nhìn Hạ Hề qua kính chiếu hậu, trong ánh mắt là sự tò mò mãnh liệt.

Hạ Hề mỉm cười, đắc ý lấy từ hai quyển sổ nhỏ từ trong túi áo ra, đung đưa với Kiều Văn Ngộ qua kính: "Nhìn xem, đây là visa Hồng Kông và hộ chiếu của Phó Văn Đào.""

"Cái gì?" Kiều Văn Ngộ kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, chiếc xe lảo đảo một cái đã nhanh chóng được anh kiểm soát: "Cô nói đây là visa và hộ chiếu của Phó Văn Đào?"

Nói thật, anh không tin, không có nhiều người có thể trộm đồ trên người Phó Văn Đào, huống chi Hạ Hề chỉ là một cô gái yếu đuối như vậy.

Phó Nam Cẩm nghe cái tên "Phó Văn Đào" thốt ra từ miệng Hạ Hề, con ngươi co rút kịch liệt, bàn tay nắm tay Hạ Hề cũng siết chặt đôi chút.

Hạ Hề bị đau rên nhỏ một tiếng, trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Có phải anh thấy tôi rất gai mắt không?"

Phó Nam Cẩm im lặng nhìn cô một lát, lấy hai quyển sổ nhỏ trong tay cô nhìn qua, đúng là của Phó Văn Đào.

Kiều Văn Ngộ nhìn thấy vẻ mặt Phó Nam Cẩm, liền biết là sự thật, không thể tin được vỗ tay lái: "Khủng thật, Hạ Hề, đời này Kiều Văn Ngộ tôi không bái phục quá nhiều người, chỉ khoảng 999 thôi, cô là người thứ một nghìn đấy.""

"..." Hạ Hề trừng mắt, "Tôi phải cảm ơn anh rồi.""

"Phó Văn Đào là ông chủ chống lưng cho nhà hàng trà "Cảng Ký", sau lưng giở trò xấu muốn đạp đổ "Ngô Hệ Lâu", ngoài mặt lại đối xử tốt với tôi, thực sự xem tôi là kẻ ngốc sao?"

Chuyện đặt vé máy bay thật sự quá trùng hợp, rõ ràng cô đi cùng với Lô Vi, sao chỗ ngồi lại thành kế bên Phó Văn Đào. Dù có bay cùng chuyến cũng không thể ngồi gần nhau được, mấy hôm trước vừa gặp ở quán bar, hôm nay lại ngồi cùng một chuyến bay, thật trùng hợp đấy. Người này lại có quan hệ rối rắm với nhà hàng "Cảng Ký", đúng là quá khéo rồi.

Hơn nữa, người này họ Phó, cầm sách cô thích rồi nói với cô cái gì mà "Trên đời rất nhiều câu chuyện đều bắt đầu từ sự trùng hợp", hắn ta cho rằng mỗi ngày cô đều chìm đắm trong mộng đẹp tình yêu thiếu nữ sao?

Hạ Hề ghét nhất người khác coi cô là thỏ trắng ngốc nghếch.

Hạ Hề kể làm thế nào "lấy" được visa và hộ chiếu của Phó Văn Đào, sau khi nghe xong Kiều Văn Ngộ cười ha ha: "Mẹ nó, lần này Phó Văn Đào lật thuyền trong mương à? Cười chết tôi rồi.""

Phó Nam Cẩm nhắm mắt lại, trong lòng xuất hiện cảm giác bất an, Hạ Hề không chỉ biết Phó Văn Đào, còn biết Phó Văn Đào là ông chủ sau màn của nhà hàng trà "Cảng Ký", cô biết nhiều chuyện hơn so với suy nghĩ của anh, chắc cô đã đoán ra được rất nhiều chuyện, nhưng lại chưa từng tìm anh chất vấn.

Sau khi Kiều Văn Ngộ cười xong, ánh mắt chợt sáng ngời: "Phó Văn Đào đến Hồng Kông, không có visa chắc sẽ bị yêu cầu trở về, đợi đến khi hắn làm xong visa mới, cũng phải mất mấy ngày rồi..."

Kiều Văn Ngộ nhìn anh qua kính chiếu hậu: "Sao nào, có muốn nửa đường cướp mối của hắn không?"

"Cướp mối? Phó Văn Đào đi Hồng Kông làm gì?" Hạ Hề tò mò hỏi.

"Mạn Vân là công ty con trực thuộc tập đoàn Hoàn Đỉnh, chuyên kinh doanh trang phục. Lần này Phó Văn Đào muốn hợp tác làm ăn với một nhãn hiệu thời trang nước ngoài. Nếu đàm phán thành công sẽ là một đòn chí mạng vào công ty các anh đấy, chuyện này chắc tổng giám đốc Giang không thể không biết chứ?"

Hạ Hề nhìn về phía Phó Nam Cẩm, ánh mắt Phó Nam Cẩm nhìn cô chăm chú, không trả lời.

"Phó Văn Đào không chỉ dòm ngó "Ngô Hệ Lâu", còn nghía đến công ty hai người, hắn ta định từng bước một ép anh vào đường cùng, anh cảm thấy hắn sẽ từ bỏ ý đồ sao?"

Hạ Hề nghe lời Kiều Văn Ngộ nói, trong lòng thở dài, cô luôn hi vọng Phó Văn Đào và Phó Nam Cẩm chỉ có cùng một họ Phó, đừng liên quan gì đến nhau, nhưng nghe Kiều Văn Ngộ nói, có thể sẽ đấu nhau một mất một còn rồi.

Hơn nữa nghe cách nói chuyện của Kiều Văn Ngộ và Phó Nam Cẩm, hình như bọn họ đã nhận ra nhau rồi.

"Anh... Có phải muốn đi hợp tác với nhãn hiệu kia không?" Cướp mối không phải là thay thế Phó Văn Đào đàm phán thành công cuộc làm ăn này sao?

Không hiểu sao trong lòng Hạ Hề có chút không thoải mái.

"Không."" Phó Nam Cẩm lắc đầu, "Công ty chúng ta chỉ là "5$21"."

Tâm tình Hạ Hề lại tốt lên, dù sao 5$21 là tên cô nghĩ ra.

"Tôi sẽ cho người phá hỏng việc đàm phán của hắn."" Kiều Văn Ngộ nói.

"Không cần."" Phó Nam Cẩm lại lắc đầu, vuốt v e cổ tay Hạ Hề, "Tôi vẫn nên tự quyết định việc kinh doanh, đã khiến Phó Văn Đào đi không được, cũng không nên ngăn cản người ta nữa.""

Sau khi Phó Nam Cẩm nói xong, khép hờ mắt, trong giọng nói không có cảm xúc gì, lời nói ra lãnh đạm, nhưng lại khiến trong lòng Hạ Hề xuất hiện một sự lạnh lẽo khó hiểu.

Nhưng cổ tay cô bị ngón tay cái anh vuốt dần dần nóng rực, khiến cảm giác kia bị đè ép xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK