"Bảo bối, mẹ đảm bảo chiều hôm nay mẹ nhất định sẽ là người đầu tiên đón con tan học.""
"Mẹ không gạt con, con là bé con mẹ yêu nhất mà.""
"Ngoan, vậy con đi học, buổi chiều mẹ nhất định sẽ đến sớm đón con, moah moah, bái bai.""
Hạ Hề hôn hai cái vào di động, mới lưu luyến cúp máy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Hề xoay người nhìn người đang ôm cánh tay tựa vào cửa, cười tủm tỉm chào hỏi: "Chào buổi sáng, ngài Giang, bảo bối nhỏ nhà chúng em vừa mới gọi cho em xong.""
Hạ Hề đắc ý lắc di động: "Con em gọi điện thoại cho em, không gọi cho anh, mẹ con em một ngày không gặp như cách ba năm.""
Phó Nam Cẩm: "..." Vì sao mới sáng sớm đã khoe con trai với anh rồi?
Phó Nam Cẩm đi qua, cúi người nhìn cô: "Hạ Hề, nếu anh và An An cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?"
Hạ Hề trừng mắt nhìn anh, đặt tay lên trán anh: "Anh có bị bệnh không?" Câu hỏi của phụ nữ hờn dỗi lại được thốt ra từ miệng Phó Nam Cẩm.
Phó Nam Cẩm bế cô lên, thản nhiên nói: "Thuận miệng hỏi chút thôi.""
Hạ Hề ôm chặt lấy cổ anh: "Chỉ có con nít mới phải lựa chọn, là một người trưởng thành, em... Không biết bơi.""
Phó Nam Cẩm cười khẽ một tiếng: "Lý do thật hoàn hảo.""
Hạ Hề trợn trừng mắt: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, em hỏi anh, nếu em và An An cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?"
Phó Nam Cẩm làm như không nghe thấy câu hỏi của Hạ Hề, hôn lên khóe miệng cô: "Ăn sáng đi, hôm nay anh còn có một cuộc họp quan trọng.""
Hạ Hề bĩu môi, không trả lời được nên dánh trống lảng.
Hạ Hề giữ chặt mặt anh kéo lại: "Ngày mai là thứ Bảy, em quyết định đưa An An đến lớp học bơi, cả nhà ba người chúng ta đều phải đi học bơi, đến lúc rơi xuống nước, mọi người sẽ cùng nhau nỗ lực!""
Hai người ăn sáng cùng nhau, sau đó rời khỏi nhà hoa, Hạ Hề hơi luyến tiếc hạ cửa sổ xe: "Khi khác đưa ba mẹ đến đây đi, nhất định ba em sẽ rất thích, em cảm thấy anh không phải vì em mới xây nhà hoa, mà là vì lấy lòng ba em, bởi vì ông ấy chính là người thích hoa cỏ nhất.""
Hạ Hề vừa nói vừa mở chiếc gương trên xe bắt đầu lau son môi đi, sau khi lau son môi xong, mở ngăn chứa đồ chỗ ghế lái phụ: "Để một cây son ở trên xe..."
Hạ Hề còn chưa nói xong, ngăn chứa đồ đã bật mở khiến thứ gì đó rơi ra, Hạ Hề xoay người nhặt lên, là một túi đồ trong suốt, bên trong có hai tờ giấy và một cặp nhẫn.
"Nhẫn?" Hạ Hề hoài nghi mở túi lấy cặp nhẫn ra, không phải là nhẫn mới, rõ ràng đã từng có người đeo.
Hạ Hề nhìn thoáng qua Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm cũng nhìn xem đồ trong tay Hạ Hề là gì, khẽ cau mày.
Hạ Hề lấy hai tờ giấy trong túi plastic ra: "Thỏa thuận ly hôn?"
"Cái gì?" Phó Nam Cẩm đưa tay cầm lấy tờ giấy trong tay Hạ Hề, mấy chữ phía trên rất nổi bật, đúng là thỏa thuận ly hôn.
Cuối thỏa thuận có chữ ký của Giang Nam.
Trái tim Hạ Hề đập nhanh, nhìn hai cái nhẫn trong tay, một lớn một nhỏ hình thức đơn giản làm từ bạch kim, trên nhẫn chỉ khắc chữ J$X521.
Thỏa thuận ly hôn và nhẫn cưới.
Ngày hôm qua còn ngọt ngào, một đêm nồng cháy sau đó lại đột nhiên phát hiện đơn ly hôn, đây là cố tình chơi cô sao?
"Em đã nói vẫn cảm thấy có chỗ này không đúng, hóa ra là vì hai người chúng ta đều không đeo nhẫn."" Lúc trước Hạ Hề cũng có nghĩ đến, sau này cảm thấy là vì tai nạn giao thông nên làm mất, cũng không giữ trong lòng, hóa ra nhẫn ở trong này không hề mất.
Hạ Hề vuốt v e ngón áp út, sau khi bản thân tỉnh lại hình như từng vô tình quan sát ngón tay của mình, hóa ra ngón áp út có một vệt trắng nhạt.
Phó Nam Cẩm nhanh chóng cầm đơn ly hôn đọc một lượt, chân mày cau chặt.
"Chữ phía trên là do anh ký à?" Thoạt nhìn Hạ Hề lại rất bình tĩnh.
Phó Nam Cẩm liếc cô một cái, không trả lời.
Hạ Hề đã rõ, không trả lời chẳng khác nào là cam chịu, phía trên có chữ ký của Giang Nam, cũng chưa có chữ ký của Hạ Hề, không biết là còn chưa kịp nói với cô hay là cô không chịu ký.
Hạ Hề cầm tờ đơn trong tay anh cẩn thận đọc, nhà cửa, tài sản, công ty, nhà hàng, toàn bộ đều thuộc về Hạ Hề, ngay cả con cũng cho cô, Giang Nam không có gì cả.
Còn ngày lại chính là một ngày trước khi hai người nhập viện. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không khí trong xe rơi vào trầm mặc, trong lúc này hai người đều không nói gì.
Trong đầu Hạ Hề hỗn loạn, không biết nên suy nghĩ cái gì, lúc trước khi tỉnh lại ở bệnh viện, cô dùng mọi cách để chứng minh tình cảm giữa hai người đã tan vỡ, nhưng không có kết quả. Đợi đến khi cô yêu Phó Nam Cẩm xong, một tờ giấy thỏa thuận ly hôn nói với cô rằng, quả thật tình cảm giữa hai người xuất hiện vấn đề.
"Hạ Hề..." Phó Nam Cẩm nghiêng đầu nhìn cô.
"Anh cảm thấy vì sao lại ly hôn?" Hạ Hề ngắt lời anh nói.
Phó Nam Cẩm nhìn cô nhưng không trả lời.
"Anh lăng nhăng hay em ngoại tình, hay là cả hai đều có người khác, nếu không thì là do kết hôn lâu nên hai người đều không còn yêu nhau nữa, không thể chịu nổi. Lý do ly hôn rất nhiều, nhưng chung quy vì hai người đều không thể cho nhau cảm giác yêu thương sâu đậm nên mới ly hôn."" Hạ Hề cười khổ một tiếng.
"Hạ Hề."" Phó Nam Cẩm giữ chặt tay cô, đôi mắt đen nhìn cô, "Em bình tĩnh một chút.""
"Em rất bình tĩnh."" Hạ Hề rút tay ra, nhìn ra ngoài cửa sổ khe khẽ thở dài, "Em không tức giận, cũng không có lý do gì tức giận, em chỉ thấy bất lực, cảm thấy bất lực đối với quá khứ chúng ta đánh mất.""
Từ trước đến nay, cô cũng không quá để tâm khi đối diện với phần ký ức bị mất, bởi vì nó không ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của cô, nhưng bây giờ chính nó đã khiến cuộc sống của cô thay đổi kinh khủng.