Sau khi ‘Ngô Hệ Lâu’ khai trương, Hạ Hề dời mục tiêu về phía nhà hàng trà ‘Cảng Ký’ đối diện.
Từ khi nhà hàng trà ‘Cảng Ký’ đóng cửa đến nay vẫn không hề mở lại, Hạ Hề suy nghĩ hay là mua lại nhà hàng.
Hạ Hề nói ý tưởng này cho Phó Nam Cẩm nghe, cũng không biết Phó Nam Cẩm dùng cách gì, chỉ biết đã mua lại nhà hàng.
Hạ Hề nghĩ nên biến nhà hàng này thành một nơi đọc sách, chỗ này cách trường đại học Thành Cách hai con đường, bình thường sinh viên muốn ăn một bữa chỉ cần đi qua vài ngã tư, lại còn có danh tiếng ‘Ngô Hệ Lâu’ ở đây, vừa xếp hàng vừa đọc sách không phải một công đôi việc sao.
Phó Nam Cẩm không hề có ý kiến với quyết định của Hạ Hề, chỉ cần cô muốn làm anh sẽ ủng hộ.
Có kinh nghiệm mở ‘Ngô Hệ Lâu’, hơn nữa còn có nhân lực của Phó Nam Cẩm, cô mở tiệm sách không mất quá nhiều công sức.
Hạ Hề đặt tên cho tiệm sách này là ‘Tiệm sách Nam Hề’.
Mỗi lần Hạ Hề nhìn thấy hai chữ ‘Nam Hề’ là cười đến tít mắt. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mở tiệm sách, tất nhiên phải tuyển rất nhiều nhân viên mới, bao gồm cả nhân viên phục vụ ‘Ngô Hệ Lâu’ mấy năm nay cũng đã thay đổi một lượt, ngoại trừ Lô Vi, hình như cũng không còn nhân viên cũ nào, chuyện này không phải hiếm, tính lưu động của nhân viên trong ngành dịch vụ vốn rất cao.
Cho nên đám nhân viên mới đều biết bà chủ của mình là một cô gái rất xinh đẹp còn có một đứa con… Bà mẹ đơn thân.
Hai năm trước, khi Phó Nam Cẩm ra nước ngoài, Hạ Hề và anh đã đi làm thủ tục ly hôn. Suy cho cùng thì Giang Nam cũng không phải thân phận chính thức, vẫn nên dùng thân phận Phó Nam Cẩm cho chắc chắn.
Để phòng hờ việc ngoài ý muốn, vốn định ly hôn xong, sau đó đến nơi Phó Nam Cẩm sinh ra làm giấy hôn thú, nhưng vì thời gian gấp gáp mãi vẫn chưa làm được chuyện này.
Năm đầu tiên Phó Nam Cẩm về rất ít, tuy năm thứ hai có về vài lần, nhưng cũng không có thời gian đi nơi khác, vì thế cứ luôn kéo dài.
Hạ Hề dễ dàng thích ứng với thân phận làm mẹ đơn thân chưa kết hôn của mình, thỉnh thoảng còn có vài người theo đuổi tặng hoa, Hạ Hề cảm thấy tuy cô đã ba mươi tuổi, nhưng vẫn hấp dẫn như trước.
Đang là giờ cơm trưa của ‘Ngô Hệ Lâu’, vẫn vô cùng bận rộn, Hạ Hề đứng sau quầy thu ngân thuần thục in hóa đơn tính tiền, TV trong sảnh lớn đang chiếu một bản tin.
“Tập đoàn Viễn An này chính là Hoàn Đỉnh lúc trước à?” Người xếp hàng xem xong thì bàn luận.
Hạ Hề nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn lướt qua TV, trên TV đang nhắc đến việc vài ngày nữa tập đoàn Viễn An sẽ tổ chức một buổi đấu giá từ thiện.
“Đúng vậy, vị tổng giám đốc này rất thần bí, lúc trước Hoàn Đỉnh rơi vào đường cùng, nhờ có vị tổng giám đốc này mới thoát khỏi nguy hiểm, còn đổi tên của tổng công ty, không phục không được.”
“Nghe nói vị tổng giám đốc này cũng họ Phó? Không phải vị lúc trước cũng họ Phó sao? Người một nhà à?”
“Người ta là tập đoàn tài chính nước ngoài, chắc là tập đoàn gia đình, tập đoàn lớn như thế nhất định có hậu thuẫn, người này không được thì đổi người khác thôi.”
“Tôi nói mấy người biết, tôi có cháu họ năm nay vừa mới tốt nghiệp, vào Viễn An làm, nghe nói vị tổng giám đốc Phó này là một người đàn ông hoàng kim, tuổi trẻ đẹp trai lắm tiền, hình như còn chưa có bạn gái.”
“Không có bạn gái à, bà thật ngây thơ, nhất định bên cạnh người này có rất nhiều bạn gái, mấy tổng giám đốc như thế, sao có thể để bản thân chịu thiệt, muốn kiểu phụ nữ nào mà không có, sao có thể vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng chứ?”
“Nói cũng đúng, cháu họ tôi nói mấy cô gái trẻ trong công ty mỗi ngày đều tranh nhau vỡ đầu để được nói với tổng giám đốc một câu, mấy cô gái trẻ bây giờ đúng là thật không biết tự trọng…”
Đề tài nói chuyện đã trở thành những cô gái ngày nay đều nhìn mặt để yêu đương.
Hạ Hề vừa tính tiền vừa đen mặt, ha ha, người đàn ông kim cương, cả một khu rừng, đúng là giỏi mà!
Sau khi qua thời gian bận rộn, Hạ Hề xoay eo, chân duỗi thẳng.
Điện thoại lại có cuộc gọi đến, nhạc chuông vang hồi lâu, Hạ Hề mới bắt máy, tức giận: “Có việc gì?”
Phó Nam Cẩm cau mày: “Em làm sao vậy, không vui à?”
“Bây giờ tâm trạng em rất tốt, có chuyện gì thì mau nói đi, người – đàn – ông – hoàng – kim.” Hạ Hề nghiến răng nghiến lợi.
Phó Nam Cẩm nghe ra Hạ Hề tức giận, nhưng cũng không biết vì sao cô tức giận: “Em đang ở nhà hàng à? Anh qua với em.’’
“Anh đừng đến.’’ Hạ Hề hừ nhẹ một tiếng, “Chỗ em rất bận, không rảnh tiếp đón anh.”
Nói xong, Hạ Hề liền cúp máy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vừa mới họp xong, người trong phòng họp đều đã đi rồi, chỉ còn lại Kiều Văn Ngộ lười biếng ngồi ở đó không chịu nhúc nhích, nhìn thấy Phó Nam Cẩm cúp máy, hỏi anh: “Anh đến ‘Ngô Hệ Lâu’ sao? Tôi đi với anh, đã lâu rồi không ăn món Vân Đình làm.”
Phó Nam Cẩm im lặng trong chốc lát, mới nói: “Hết bận đợt này, tôi sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian.’’
“Vì sao?” Kiều Văn Ngộ chợt ngồi ngay ngắn, “Anh muốn làm gì?”
“Kết hôn.” Phó Nam Cẩm vứt lại hai chữ này thì đứng lên rời khỏi phòng họp.
*
Hạ Hề đến đón An An, Phó Nam Cẩm đã ở đây, bây giờ An An đã vào lớp một, cao hơn rất nhiều, bây giờ trên khuôn mặt trẻ con đã có chút góc cạnh. Thằng bé mặc đồng phục màu xanh, cao hơn các bạn cùng tuổi rất nhiều, trông như một người lớn thu nhỏ.
Người lớn thu nhỏ đang một tay cầm kẹo hồ lô, một tay cầm xiên thịt dê nướng, miệng ăn không ngừng.
Hạ Hề đi qua, nhìn thoáng qua Phó Nam Cẩm: “Chẳng phải không được cho thằng bé ăn quà vặt không tốt cho sức khỏe sao?”
“Thỉnh thoảng ăn một lần, không sao cả.’’ Phó Nam Cẩm nói.
“Mẹ ơi, mẹ nếm thử đi.” An An đưa xiên thịt dê đến trước miệng cô, “Ăn rất ngon.”
Mùi vị ớt cay khiến Hạ Hề nuốt nước miếng, há miệng định cắn, nhưng lại bị người khác ngăn lại.
“An An quên rồi sao, mẹ không thể ăn thứ đó.” Phó Nam Cẩm nhìn An An nói.
“À, đúng rồi, bà ngoại nói mẹ đang mang thai em bé, không thể ăn quán ven đường.’’ An An nhanh chóng thu tay về, sau đó ăn sạch thịt dê trên xiên.
Hạ Hề: “…”
Chỉ có thể nhìn không thể ăn, Hạ Hề tức giận.
Phụ nữ có thai tức giận rất nghiêm trọng, trên đường về nhà vẫn luôn trưng vẻ mặt lạnh lùng.
“Mẹ, mẹ tức giận ạ?” An An nhích lại gần cô, nhỏ giọng nói, “Hay là mẹ ăn một viên kẹo hồ lô đi, kẹo hồ lô chắc sẽ không sao.”
“Mẹ không muốn ăn kẹo, mẹ muốn ăn thịt dê nướng.” Hạ Hề buồn bực.
Phó Nam Cẩm nhìn cô qua kính chiếu hậu, Hạ Hề quay đầu không thèm nhìn anh.
Sau khi về đến nhà, An An chạy vào phòng bếp nhỏ giọng nói với mẹ Hạ: “Bà ngoại, mẹ tức giận rồi.’’
“Lại tức giận à?” Mẹ Hạ cau mày, “Mới mang thai được mấy tháng, ngày nào cũng tức giận.”
“Vì ba không cho mẹ ăn xiên thịt dê nướng.”
“Vì sao lại đột nhiên muốn ăn xiên thịt dê nướng?” Đôi mắt mẹ Hạ lóe sáng một chút, “An An, vì sao mẹ con muốn ăn thịt dê nướng?”
“…” An An chớp chớp mắt, “Có, có, có thể do, nhìn thấy ven đường có bán…”
An An nói xong nhanh chóng chạy ra khỏi bếp.
Hạ Hề ngồi trên sofa hờn dỗi, nhớ tới lời vị khách buổi sáng nói ‘người đàn ông kim cương’, ‘người đàn ông độc thân hoàng kim’ khiến cô tức giận, nhớ đến việc cô còn chưa kết hôn lại mang thai thì càng tức giận, Phó Nam Cẩm không cho cô ăn thịt dê nướng khiến cô càng tức giận, nhìn chỗ nào cũng khiến cô tức giận.
Phó Nam Cẩm đi đến ngồi xuống cạnh cô, muốn ôm lấy bả vai cô đã bị cô né tránh, muốn nắm lấy tay cô cũng bị cô gạt ra.
Phó Nam Cẩm bất đắc dĩ: “Tiểu Hề à, hay là hôm nào hai chúng ta đi làm giấy kết hôn đi, con cần giấy khai sinh mới có thể nhập vào hộ khẩu nhà mình.”
“Không cần.” Hạ Hề không chút do dự từ chối, “Bây giờ chính sách đã thay đổi, độc thân có thể sinh con, nhập vào hộ khẩu nhà em là được.”
“Sửa chính sách khi nào thế? Sao anh lại không biết?” Phó Nam Cẩm cau mày.
“Em nói sửa là sửa.” Hạ Hề hừ mạnh một tiếng, “Sao nào, anh có ý kiến gì?”
“Không…” Phó Nam Cẩm nói, “Không có ý kiến.”
Anh đã về nước hơn bốn tháng, trong bốn tháng này anh đã vô số lần (vô số lần tức là hơn một trăm lần) đề nghị với Hạ Hề đi làm giấy kết hôn, nhưng đều bị từ chối.
Lý do từ chối rất đa dạng phong phú, thời tiết không đẹp, tâm trạng không tốt, cây cỏ ven đường không đẹp, người gặp trên đường quá xấu…
Thế nào cũng sẽ kiếm cớ từ chối, dù anh có nói gì, Hạ Hề vẫn bình chân như vại.
Sau bữa cơm tối, Phó Nam Cẩm đi ra ngoài, Hạ Hề nhìn cánh cửa phòng trộm đóng lại: “Đi ra ngoài đi, đi luôn đi nhé, đi rồi đừng trở về nữa, đi làm người đàn ông… Độc thân hoàng kim của anh đi.’’
“Hừ, con còn không chịu đi làm giấy kết hôn với thằng bé thì nó sẽ thật sự trở thành người đàn ông độc thân hoàng kim đấy.’’ Mẹ Hạ bưng dĩa trái cây đưa cho cô, “Hạ Hề, con cứ cố gắng không chịu đi.”
Hạ Hề bĩu môi: “Mẹ, con có phải con gái ruột của mẹ không? Ngày nào mẹ cũng khích con.”
“Mẹ mới phải nghi ngờ con có đúng là con gái ruột của mẹ không, sao IQ và EQ lại thấp như thế?”
“Mẹ còn khích con, con sẽ nôn đấy.” Hạ Hề trừng mắt.
Mẹ Hạ vui vẻ: “Con nôn đi, con nôn mẹ xem nào, mẹ mới nói một câu đã khiến con buồn nôn à? Mẹ xem con có bản lĩnh đó không?”
Hạ Hề nhìn bà một cái, sau đó đứng lên chạy vào wc nôn toàn bộ cơm tối ra.
Ba Hạ đi vào toilet, vỗ lưng cho cô: “Lúc trước không nôn, sao lại đột nhiên nôn thế?”
“Ba tháng, cũng phải nghén chứ.” Mẹ Hạ bưng nước cũng đi vào, “Sao rồi, có thấy chỗ nào khó chịu không?”
Hạ Hề nôn xong, lau nước mắt nơi khóe mi: “Mẹ, con nói cho mẹ biết, chính mẹ nói khích khiến con gái mẹ buồn nôn.”
“Trời ơi, Lão Hạ, anh xem kìa, con gái anh đổ lỗi cho em.”
Hạ Hề nôn hai lần mới thấy thoải mái, nằm trên giường nhìn trần nhà thở ngắn than dài: “Chỉ là mang thai thôi mà, vì sao lại tước đoạt niềm vui cuộc sống của con?”
“Mẹ, niềm vui cuộc sống là gì?” An An nằm bên cạnh cô đang đọc truyện cổ tích.
“Ăn BBQ nướng.”
An An: “…”
Khi Phó Nam Cẩm trở về đã hơn 10 giờ đêm, người trong nhà đều ngủ, An An cũng đã ngủ.
Trong phòng ngủ, Hạ Hề nằm nghiêng trên giường, đưa lưng về phía cửa phòng, đèn đầu giường còn sáng, ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt.
Phó Nam Cẩm cúi người hôn lên mặt Hạ Hề.
Hạ Hề mở to mắt: “Về rồi à.’’
“Ừ.’’ Phó Nam Cẩm xoa mặt cô, “Sao rồi?”
“Không mệt, không buồn ngủ.’’ Hạ Hề ngồi dậy, “Muốn đợi anh trở về mới ngủ, đúng rồi, mẹ có làm đồ ăn khuya cho anh, em đi hâm nóng một chút.”
Hạ Hề đứng dậy thì ngửi được mùi trên quần áo anh, cau mày: “Đúng rồi, anh đi đâu thế, sao trên người lại có mùi này?”
“Đợi anh một chút.’’ Phó Nam Cẩm xoay người rời khỏi phòng ngủ, không lâu sau đã cầm một túi giấy to trở về.
Mùi hương nồng đậm quen thuộc.
Hai mắt Hạ Hề sáng lên, quỳ lên: “BBQ nướng?”
“Mũi cũng nhạy thật.” Phó Nam Cẩm điểm lên chóp mũi cô, “Không phải muốn ăn sao, lại đây ăn đi.”
“Không được ăn mà?” Mặt mũi Hạ Hề hớn hở.
Phó Nam Cẩm đóng cửa phòng lại, mở túi ra, bên trong đều là thịt nướng kỹ và rau dưa.
“Ăn đi.”
Hạ Hề nhìn anh một cái, cũng bất chấp không hỏi nữa, cầm lấy que nướng bắt đầu ăn, sợ nếu chậm một chút, Phó Nam Cẩm sẽ không cho cô ăn nữa.
Sau khi ăn một lần hơn mười xiên, Hạ Hề mới nhìn thấy nhãn hiệu in trên túi là một nông trường hữu cơ ở ngoại thành.
“Xiên nướng này mua ở đâu vậy?” Hạ Hề cắn một miếng thịt dê, gia vị không quá nhiều, chất thịt tươi ngon, rõ ràng không giống mua ở quán nướng.
Phó Nam Cẩm không trả lời, chỉ cầm lấy một xiên nướng đưa cho cô.
“Chẳng lẽ anh chạy đến nông trường mua à?”
Phó Nam Cẩm xoa đầu cô: “Đồ ngốc, làm gì có nông trường nào bán xiên nướng, anh đến đó mua thịt tươi và thực phẩm, sau đó tự mình nướng.”
Hạ Hề cắn một miếng nhìn anh, đột nhiên hốc mắt đỏ lên.
Phó Nam Cẩm hoảng sợ: “Sao thế, cảm động à?”
Hạ Hề hừ một tiếng, cúi đầu nhai thịt, không trả lời.
Phó Nam Cẩm tới gần cô, áp vào mặt cô nhẹ giọng nói: “Hay là đi nhận giấy kết hôn đi, sau đó làm hộ khẩu nhà chúng ta, chủ hộ viết tên anh.”
Hạ Hề nhìn anh hồi lâu, phủi tay: “Em ăn no rồi.” Sau đó xuống giường đi wc đánh răng rửa mặt.
Phó Nam Cẩm im lặng một lát, bắt đầu thu dọn tàn cục trong phòng, sau đó mở cửa sổ thông gió.
Tính cách ăn xong liền quỵt nợ này của Hạ Hề, thật khiến người ta yêu thích!!!