• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tô Duyệt Cẩn sửng sốt hai giây, ngay sau đó là ý cười trong đáy mắt, đè nặng thanh âm mở miệng, lời nói mang theo vài phần trêu chọc: "Bọn họ gọi cho vui thôi, Tần tổng, chị cũng lòng dạ hẹp hòi quá đi, sau này làm sao bây giờ?"
"Chị nghiêm túc." Tần Liễm Vi lại mị con ngươi, đúng lý hợp tình mà mở miệng, "Lần đầu tiên em biết chị keo kiệt sao?"
Tô Duyệt Cẩn giơ tay nhéo nhéo má Tần Liễm Vi, "Quỷ hẹp hòi, Hồng Đậu đâu? Em phải đi xuống rồi."
Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, tầm mắt lọt vào đáy mắt cô, màu đen cuồn cuộn, sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Trong phòng đàn."
Tô Duyệt Cẩn cười khẽ một tiếng, đi vào trong phòng bắt mèo, cô mới vừa bế Hồng Đậu lên tay, liền nghe được Tần Liễm Vi sâu kín mà mở miệng, "Năm phút nữa là đủ nửa tiếng."
Tô Duyệt Cẩn bật cười, nhìn Tần Liễm Vi mặt mày phá lệ nhu hòa chuyên chú, "Em biết rồi."
Tầm mắt Tần Liễm Vi chặt chẽ đặt trên người Tô Duyệt Cẩn, ánh mắt chặt chẽ giao nhau, mang theo hơi thở nhè nhẹ kiều diễm lại ái muội.
Đầu ngón tay Tô Duyệt Cẩn chạm vào đầu Hồng Đậu, quyết đoán xoay người đi xuống, chỉ là lỗ tai đã phiếm hồng, ánh mắt hơi lóe, ánh đèn chiếu hạ xuống, như là tráng lên một lớp mật đường óng ánh.
Một lần nữa trở lại trước cameras, sắc mặt Tô Duyệt Cẩn nhạt nhẽo, đem Hồng Đậu giơ lên trước mặt, quét mắt nhìn bình luận, rồi sau đó mở miệng nói: "Đây rồi, mèo của chị này."
Đem Hồng Đậu đưa đến trước màn ảnh, còn bản thân thì không để lộ mặt, chỉ nhìn bình luận qua màn hình bên cạnh.
"Quay đầu lại cùng nó tính sổ." Tô Duyệt Cẩn không chút để ý mà mở miệng, "Vẻ mặt vô tội?"
"Không, người kia vẫn có một câu nói đúng, xác thật tính tình của chị không tốt lắm, có phải không Hồng Đậu?" Tô Duyệt Cẩn ngữ điệu có vài phần khinh mạn, lộ ra chiếc cổ lãnh ngạo, tùy tính, vươn tay gãi gãi cằm Hồng Đậu.
Vẻ mặt Hồng Đậu hưởng thụ, nhưng một lát sau liền bị Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng bắn vào trán, nháy mắt mặt trở nên ngốc đặc.
Tô Duyệt Cẩn thấp thấp mà cười khẽ một tiếng, nhìn Hồng Đậu lại cọ mặt vào lòng bàn tay của cô, mở miệng nói: "Hôm nay phát sóng trực tiếp như vậy thôi, ngày mai mọi người nhớ xem họp báo phát nhé."
"Đem Hồng Đậu né qua một bên sao? Tại sao? Hồng Đậu nhà chị khó coi sao?" Tô Duyệt Cẩn nhướng mày.
Một đống bình luận "Đẹp" hiện lên, Tô Duyệt Cẩn phi thường hưởng thụ, biết nghe lời phải, "Vậy xem Hồng Đậu đi, mọi người ngoan ngoãn đi ngủ sớm một chút." Dứt lời, Tô Duyệt Cẩn không một chút lưu luyến mà trực tiếp tắt phát sóng.

Để lại một đám người trong phòng phát sóng trực tiếp ngây ngốc, sau đó khóc lóc kể lể cho nhau, cuối cùng chúc ngủ ngon với nhau.
Tô Duyệt Cẩn cũng không quá chú ý, cô thật sự chuẩn bị ngủ, cuộc họp báo ngày mai giao cho công ty, phối hợp gửi công văn trên Weibo đã giao cho Lâm Không Thanh, cô chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt là được.
Trên thực tế, Tô Duyệt Cẩn không phải không có lời mời đóng phim, chỉ là kịch bản không quá đúng ý, không chỉ Tô Duyệt Cẩn không hài lòng, mà kể cả Lâm Không Thanh cũng không hài lòng.

Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn do kịch bản, mà là loại nhân vật không phù hợp, bản thân Tô Duyệt Cẩn vẫn luôn muốn có đột phá, mà không phải mỗi lần đều diễn những kiểu nhân vật tương đồng, sau này sẽ hạn chế khả năng diễn xuất.
Hơn nữa trãi qua đợt phong ba lần này, Tô Duyệt Cẩn đơn giản muốn cho bản thân thả lỏng, chờ sự việc được giải quyết xong, mới quyết định sẽ diễn vai nào..

Hôm sau, cuộc họp báo đúng thời gian diễn ra, chủ yếu giải đáp những tin đồn trước đó.

Sau khi được công ty lên tiếng xác minh, tất cả những thông tin người kia đăng lên đều là lời bịa đặt, đối với hình ảnh của nghệ sĩ tạo nên tổn hại nghiêm trọng, công ty sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật, hiện đã gửi đơn tố tụng lên toà án nhân dân, chờ mở phiên toà.

Internet không phải nơi ngoài vòng pháp luật, xin đừng bịa đặt tin đồn.
Công ty đối với sự kiện này đã lập kế hoạch xử lý cụ thể chi tiết, trang Weibo chính thức đã đem tất cả chứng cứ tung ra, đanh thép tuyên bố dân cư mạng có thể tuỳ tiện mang đi kiểm chứng.
Thứ nhất, chuyện nhân viên bị thương là thật, giám định thương tật cũng là thật, nhưng nguyên nhân bị thương là sai, là bịa đặt bôi nhọ.

Người nhân viên bị thương là bởi vì đột nhiên biết được tin người thân chết, vì quá đau khổ, không chú ý mà té ngã.

Công ty chúng tôi đã liên hệ với nhân viên này mong anh ta đứng ra làm ra sáng tỏ, tình hình cụ thể mong mọi người theo dõi nội dung trong bài đăng kế tiếp.
Thứ hai, đoạn ghi âm là nguỵ tạo, trên thực tế đây là đoạn ghi âm được cắt ghép, công ty đã kiểm chứng với người nhân viên này.

Có thể thấy người chủ mưu này đã âm ấp ý định đã lâu, công ty nhất định sẽ truy rõ ngọn ngành.
Người phụ trách bộ phận quan hệ công chúng vừa nói xong những lời này, là đến thời gian phóng viên đặt câu hỏi.
"Làm sao chúng tôi có thể chắc chắn tin những lời kia nói là sự thật, mà không phải là Cửu Châu dùng tiền mua chuộc?"
Người phụ trách cười cười, ngữ điệu vững vàng, lại tự tin, "Nếu anh cho rằng như vậy, vậy mong anh lấy ra chứng cứ, ai là người chủ trương, ai là người tiếp tay, không phải anh có quyền tự do ngôn luận thì anh có quyền nói gì cũng được.

Nếu chuyện này gây tổn thất đến danh tiếng công ty thì chúng tôi có quyền khởi tố."
"Tần tổng vì cái gì lại không đến tham dự buổi họp báo hôm nay?"
Người phụ trách cười ôn hòa có lệ, "Tần tổng của chúng tôi luôn nói, người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp, anh không nên đạp đổ bát cơm của tôi nha?"
"Có tin đồn Tần tổng có quan hệ với Tô Duyệt Cẩn, quý công ty cũng không làm sáng tỏ việc này, có phải đây là ngầm khảng định chuyện này là thật sự hay không?"
Sắc mặt người phụ trách bình tĩnh, "Đây là chuyện cá nhân riêng tư của Tần tổng, công ty đối với sự phát triển của nghệ sĩ đều theo quy trình bình thường, không có bất kỳ nhân tố nào khác quấy nhiễu.


Còn những nghi vấn mà các vị ở đây không ngại mà đặt ra, tôi muốn lặp lại một lần, bất luận vấn đề nào nhằm vào Tần tổng, lời đồn về công ty, đối với hình tượng công ty gây ra bất kỳ tổn thất nào, chứng tôi đều sẽ lưu giữ lại làm bằng chứng để kiện ra toà án."
Trong khi công ty tiến hành buổi họp báo, Lâm Không Thanh cũng dùng tài khoản weibo của Tô Duyệt Cẩn Weibo đăng lên thông tin đính chính.

Trong lúc này, tất cả nhân viên đoàn làm phim《 Vương quyền 》đều đứng ra lên tiếng ủng hộ.
Mà ngay sau khi cuộc họp báo kết thúc không bao lâu, một công ty giải trí đỉnh lưu khác lập tức đã bị phơi ra bằng chứng trốn thuế, cạnh tranh không lành mạnh, ngay cả truyền thông phía chính phủ cũng rất nhanh vào cuộc, nói là trước đó đã nhận được tin báo, dường như trước đó đã chuẩn bị sẵn sàng.
Không ít quần chúng vây quanh ăn dưa, đây chắc chắn là tám phần thần tiên đánh nhau phàm nhân tai ương.

Tô Duyệt Cẩn chỉ là cái cớ để hai bên đấu đá lẫn nhau, nghiêm túc suy nghĩ thì cô quá thảm rồi.
Ngồi ăn dưa ngoài ruộng quá nhiều người lại quên mất Tô Duyệt Cẩn, đạo diễn《 Cực dạ 》Trương Tư Tề cũng đăng bài lên Weibo.
"Có vài người tin nhắn tin cho tôi hỏi rằng Tô lão sư đã đầu tư vốn vào đoàn phim hay không, nhân cơ hội này tôi xin phép được trả lời vấn đề này, bởi vì Tô lão sư khi vào đoàn phim nghèo đến đáng thương của chúng tôi, cho nên mới bỏ vốn tài trợ.

Chỉ với tư cách cá nhân, tôi vô cùng biết ơn Tô lão sư."
Bên dưới phần bình luận, có người đưa ra nghi ngờ, "Tô Duyệt Cẩn là một diễn viên tuyến mười tám, lấy đâu ra tiền đầu tư vào đoàn phim? Muốn gạt người thì cũng phải tìm lý do nào đó hợp lý một chút chứ?"
Không ít người đối với quan điểm này tỏ vẻ tán đồng, tuy nói từ khi《 Cực dạ 》ra mắt tới nay, nhân khí của Tô Duyệt Cẩn cao lên không ít, nhưng trước đó cô lấy tiền từ đâu ra?
"Tôi đã hiểu, đây là Trương đạo diễn muốn thế vai đây mà, Tô Duyệt Cẩn không có tiền, vậy thì tiền của cô ta từ đâu mà ra? Làm bị thương người khác là giả, chỉ sợ được bao dưỡng là thật?"
Thời điểm Lâm Không Thanh cùng Tô Duyệt Cẩn nhắc tới chuyện này, Tô Duyệt Cẩn hơi có chút dở khóc dở cười, "Không cần thiết phải xen vào, dù sao sau này lại có dưa lớn hơn họ sẽ nhanh chóng quên chuyện này thôi, đơn giản chỉ là suy đoán."
"Chuyện quan trọng chị muốn nói không phải cái này." Lâm Không Thanh lại dừng vẻ mặt nghiêm túc mà nói.
"Không phải cái này?" Tô Duyệt Cẩn cảm thấy ngoài ý muốn, "Đó là cái gì?"
"........." Lâm Không Thanh nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào, trầm mặc một lúc lâu, mới nói, "Em tự mình mở Weibo ra xem đi."
Dung tâm tình hoài nghi, Tô Duyệt Cẩn mở Weibo ra, sau đó yên lặng không nói nên lời.
Tô Trình Viễn dùng Weibo mấy trăm năm người theo dõi để lại một bình luận dưới bài đăng của đạo diễn Trương.


"Các người đối với con gái của tôi có ý kiến gì sao?"
Mới đầu, dưa ngoài ruộng chồn ăn cũng không có gì đáng nhắc, cho đến khi nhìn thấy Tô Trình Viễn chứng thực, nháy mắt liền vô cùng kinh ngạc.

Bình tĩnh trở lại dưa này lập tức được cả nhóm người vào ăn, vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì sự việc thật sự quá mức hỗn loạn, chỉ có thể đơn giản tổng kết một chút, đó chính là phú bà cầu bao dưỡng.

Lại tổng kết có chiều sâu một chút, đó chính là Tô Duyệt Cẩn lấy phương thức phương thức không tưởng để châm lửa.
Không chỉ là lửa bình thường, 《 Cực dạ 》 có thể nhờ chuyện này mà phát bạo, đương nhiên chuyện gì cũng sẽ có mặt trái,nếu không nói, hướng gió dư luận rất có thể chính là xem cô đến khi nào ở giới giải trí hỗn này đi xuống để trở về kế thừa gia sản.
Hào môn và giới giải trí, tuỳ tiện chọn một cái cũng đã đủ hấp dẫn người, huống chi lần này cả hai cùng hội tụ.

Giả thuyết bao dưỡng vừa nói đã tự sụp đổ, chuyện cố ý làm người khác bị thưởng cũng được chứng thực là giả, biên bản của toà án cũng đã được đưa xuống.

Hiện tại, hình tượng của Tô Duyệt Cẩn lập tức xoay 180°.
"Tô đại tiểu thư, em đừng tức giận." Lâm Không Thanh dùng ngữ khí hoà hoãn nói.
Tâm tình Tô Duyệt Cẩn hơi có chút phức tạp, kiếp trước cô tự mình từng bước từng bước đi lên, nhiệt độ có được không dễ, nhưng lần này cư nhiên lại đi lối tắt.
"Bất quá, em tiếp theo phải thật nỗ lực mới được, diễn viên nói cho cùng là phải dùng tác phẩm để nói chuyện, không có tác phẩm sẽ chẳng có tiếng nói, nhiệt độ đến nhanh, nguội lạnh cũng rất nhanh." Lâm Không Thanh nói "lời thấm thía" mà mở miệng, "Đến lúc đó tất cả mọi người chỉ nhớ rõ em là con gái của Tô Trình Viễn, mà không phải là diễn viên Tô Duyệt Cẩn."
Tô Duyệt Cẩn cười khẽ một tiếng, "Nói đi chị Lâm, chị có phải sắp thông báo cho em chuyện gì mới phải không?"
Lâm Không Thanh ho khan một tiếng, "Là chương trình tổng nghệ, bọn họ chủ động mời."
"Chỉ có em? Khách mời còn có những ai nữa?" Tô Duyệt Cẩn mở miệng hỏi.
Lâm Không Thanh chớp chớp mắt, "Diễn viên chính đoàn phim《 Vương quyền 》, Diệp Tử Ninh và Lục Kỳ An, hẳn là muốn phối hợp để tuyên truyền《 Vương quyền 》, rốt cuộc cũng sắp chiếu rồi."
Tô Duyệt Cẩn nghe vậy liền cười, lại nói tiếp, trước đó đạo diễn Liêu còn cố ý đăng tin nói tốt cho cô, đoán chừng vé bán của《 Vương quyền 》 sẽ tăng lên không ít.

Đến nỗi Diệp Tử Ninh kia suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ôm đùi cô.
"Ngọa tào, Tô Tô, cậu cư nhiên có tiền nhiều như vậy? Mau đem đùi cho mình ôm một cái! Phú bà cầu bao dưỡng!" Diệp Tử Ninh liên tiếp gửi tin nhắn, khiếp sợ bộc lộ hết ra từng câu chữ.
Tô Duyệt Cẩn mặt không chút biểu tình mà hồi phục: "Chú ý hình tượng, bây giờ mình lập tức sẽ đem hai câu cậu vừa nói truyền đạt lại không sót một chữ cho Tần tổng."
"???"Diệp Tử Ninh gửi tới liên tiếp mấy dấu chấm hỏi, "Tần tổng quản cậu lắm sao? Cái gì cậu cũng đều phải nói với cô ấy sao? Có phải là một lão bà vô nhân tính hay không? Gia hỏa của tôi ơi, đợt sóng gió tai tiếng này đã kéo hai người lại rồi đúng không, nói đi, hai người hiện tại là thế nào?"
"Không thế nào cả." Tô Duyệt Cẩn trả lời.

Diệp Tử Ninh trực tiếp gửi đến một người da đen dấu chấm hỏi đầy mặt, "Không thế nào, cậu há mồm ngậm miệng đều làTần tổng? Cậu cảm thấy mình khờ sao?"
"Tuy rằng cậu rất ngốc, nhưng mình không lừa cậu."
"Thôi thôi thôi, cậu thông minh được chưa? Cậu mau nói thật với mình, hai ngươi đã tiến đến bước nào rồi?" Diệp Tử Ninh phát huy đầy đủ tinh thần của một người nhiều chuyện.
"Cái gì mà tiến một bước?"
"Chuyện này còn muốn mình nói rõ sao?" Diệp Tử Ninh nháy mắt cảm thấy Tô Duyệt Cẩn có thể là tiểu bạch thỏ, "Hôn chưa? Ôm chưa? Làm chưa?"
"Ân."
"Cậu ân là có ý gì? Đều đã làm qua hết rồi?" Diệp Tử Ninh cảm thấy chính mình là người rầu thúi ruột vì tình yêu của người khác.
"Ân."
"Ngọa tào." Diệp Tử Ninh hoàn toàn kinh ngạc, "Đều đã làm qua hết rồi mà cậu không nói hai người không có gì? Trong hai người ai tra?"
"......!Mình tra, được chưa?" Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, mạc danh cảm thấy có chút bực bội.
"Không phải, mình có chỗ nghe không hiểu, là cậu không đồng ý ở bên nhau? Vì cái gì?" Hôm nay, Diệp Tử Ninh hoá thành một tỷ tỷ tri tâm.
"......!Cậu đừng hỏi." Tô Duyệt Cẩn rõ ràng không muốn nói kỹ.
"Không phải, cậu không sợ Tần tổng sẽ thích người khác sao? Nhìn cậu như vậy, rõ ràng là thích ta.

Người khác thích một người hận không thể lập tức liền ở bên nhau, cậu thì ngược lại, không nói đến chuyện chủ động, đã vậy còn cự tuyệt."
Tô Duyệt Cẩn nhíu chặt mày, cô hình như thật sự không suy xét đến chuyện Tần Liễm Vi có thể sẽ thích người khác.
"Sao cậu không nói lời nào thế? Tức giận à?"
Tô Duyệt Cẩn trầm ngâm sau một lúc lâu, hỏi: "Cậu cảm thấy ở bên nhau và không ở bên nhau khác biệt rất lớn?"
"Đương nhiên, ít nhất ở bên nhau cậu có thể danh chính ngôn thuận mà độc chiếm một người." Diệp Tử Ninh bên kia dừng một lát, lại nói, "Lần đầu tiên thấy mình nói chuyện có trình độ như vậy, có phải rất có đạo lý hay không?"
Tô Duyệt Cẩn sau khi nghe mấy lời của Diệp Tử Ninh, trong đầu chỉ có năm chữ, độc chiếm Tần Liễm Vi.

Sau một lúc lâu, mới nhéo nhéo đầu ngón tay chính mình, ánh mắt trầm ngâm.
========================
20 vote sẽ update chap mới nha
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
05/06/2022.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK