• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tô Duyệt Cẩn hỏi câu kia, mới bất tri bất giác mà đỏ tai, tầm mắt chuyển qua trên người Tần Liễm Vi một lát, rồi lại dời mắt đi: "Em chưa có ý kết hôn với chị đâu."

Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, "Ừ, nhưng em cứ xem như chị đang cầu hôn đi, tuy rằng không là chính thức."

Tô Duyệt Cẩn thò lại gần, trừng mắt Tần Liễm Vi: "Em không chịu, lần này không tính."

Tần Liễm Vi nhân tiện đêm Tô Duyệt Cẩn ôm vào trong ngực, mỉm cười, "Được, vậy thì không tính, em cũng chưa nghe được bất cứ lời nào từ chị."

Tô Duyệt Cẩn nhấp môi, thấp giọng lẩm bẩm một câu, "Cầu hôn làm sao mà qua loa như vậy được."

Khóe miệng Tần Liễm Vi lộ ra nụ cười, thấp giọng mở miệng: "Thời gian cũng không còn sớm nữa."

"Dạ." Tô Duyệt Cẩn lên tiếng, khóe mắt đuôi lông mày nhiễm một chút diễm sắc.

Bóng đêm lưu luyến, ánh trăng bện thành cảnh đêm kiều diễm mỹ lệ trong mơ, làm người ta trầm luân.

Ở nhà lười biếng cả một ngày, sau cùng thì Tô Duyệt Cẩn vẫn canh đúng giờ để trở lại đoàn phim. Vừa đến nơi, không ngoài dự đoán của Tô Duyệt Cẩn, cô được nghênh đón bằng những lời an ủi, vẫn là những câu trả lời quen thuộc, 'cảm ơn đã quan tâm', 'sẽ tiếp tục nỗ lực',..... Cuối cùng, vẫn là Quách Thành Húc bảo mọi người tản ra, lúc này mới xem như giải vây được cho Tô Duyệt Cẩn.

"Thế nào?" Quách Thành Húc mở miệng hỏi.

Tô Duyệt Cẩn nhất thời không hiểu, "Anh hỏi về cái gì?". truyện xuyên nhanh

"Tham gia lễ trao giải, cảm giác thế nào?" Quách Thành Húc nói thêm một câu.

Tô Duyệt Cẩn nghe vậy liền cười, "Rất náo nhiệt."

"Náo nhiệt? Cô chỉ đi xem náo nhiệt thôi?" Quách Thành Húc nhíu mày.

Ngữ khí Tô Duyệt Cẩn nhàn nhạt mà nói tiếp: "Ồn ào, náo động, phù hoa, vậy mà không phải là náo nhiệt sao?"

"Cô cảm thấy đây là chuyện xấu?" Quách Thành Húc nhìn Tô Duyệt Cẩn, ánh mắt kiên định.

Tô Duyệt Cẩn lắc đầu, "Sao có thể đây là chuyện tốt mà."

"Nhưng cũng có chuyện xấu, đúng không?" Quách Thành Húc nhìn Tô Duyệt Cẩn, biểu tình có chút tăm tối.

Tô Duyệt Cẩn không thể không yên lặng.

Tạm dừng một lát, Quách Thành Húc cười cười, sau đó nói: "Được rồi, chuẩn bị đi lập tức quay. Cô chỉ cần nhớ kỹ, chuyện bên ngoài càng náo nhiệt, thì để đạt được thành tựu thì càng phải có nhiều quyết tâm."

"Cảm ơn đạo diễn Quách." Tô Duyệt Cẩn trả lời.

Quách Thành Húc gật đầu, không nói gì nữa.

Ổn định lại tâm trạng, Tô Duyệt Cẩn lập tức bắt đầu công việc, cảnh quay bắt đầu cũng là lúc thời tiết chuyển lạnh, gió lạnh dạo bước từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc buổi quay.

Tiếp theo sẽ là cảnh phối diễn của Tô Duyệt Cẩn và Tần Liễm Vi.

Trưa hôm đó, Tần Liễm Vi trực tiếp đi từ công ty đến phim trường, áo gió dài trên người hứng trọn gió lạnh, trong phòng nghỉ đem Tô Duyệt Cẩn ôm vào, lấp đầy cõi lòng lạnh lẽo.

"Lạnh không?" Tô Duyệt Cẩn mở miệng hỏi.

Tần Liễm Vi nhìn Tô Duyệt Cẩn cười, "Không lạnh."

Tô Duyệt Cẩn đẩy ly nước ấm đến trước mặt Tần Liễm Vi, "Uống trước ngụm nước đi."

Tần Liễm Vi ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn trong chốc lát, liền nghe tiếng Chu Thuyền đến gọi đi trang điểm.

Tô Duyệt Cẩn trả lời, rồi lại nhìn về phía Tần Liễm Vi, "Chị có muốn nghỉ ngơi thêm một lát không? Em đi trước cho."

"Chị không mệt." Tần Liễm Vi nói thẳng.

Tô Duyệt Cẩn tiến đến khẽ hôn lên khóe miệng Tần Liễm Vi một cái, sau đó nói: "Đi đổi trang phục diễn trước đi."

Tần Liễm Vi cong cong khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn tràn đầy mật ý tình nồng.

Tô Duyệt Cẩn ho nhẹ một tiếng, chạy nhanh vào phòng thay đồ, không biết có phải bởi vì một thời gian rồi không gặp cho nên Tần tổng liền nếm được cảm giác ngọt ngào hay không.

Phòng hóa trang, hai người đều thay xong trang phục đứng chung một chỗ, Chu Thuyền nhìn đến có chút kích động, đã lâu không ăn đường, tình tiết couple trên siêu thoại cũng giống như thời tiết vậy bắt đầu lạnh lẽo, một mình cô kháng chiến có chút mệt mỏi, tư liệu thật sự quá ít, đặc biệt là Tần tổng, cắt tới cắt lui cũng chỉ có mấy tấm ảnh, viết siêu thoại thật quá khó khăn.

Cảnh diễn cuối cùng cho nên trang phục diễn phục tự nhiên được thiết kế tỉ mỉ, Thẩm Tư Niên vẫn là bộ bạch y, cổ tay áo cổ áo được kim văn phác hoạ, thanh lãnh tự phụ, giơ tay nhấc chân phảng phất mang lên chút thần tính khóc có thể miêu tả.

Nói là cảnh diễn cuối nhưng kỳ thật chỉ là một đoạn ngắn.

Thẩm Tư Niên nhìn tình hình ở nhân gian, cả người đều lắng đọng lại, núi sông dễ miêu, thiệt tình khó vẽ, như Vạn Mộng Ca nói, nơi này thật sự hỗn loạn. Chỉ quay đầu, Thẩm Tư Niên mới đột nhiên phát hiện một sự kiện trước kia nàng chưa từng chú ý qua, thành Lê Cảnh, nghiệt hải ở phía trên, đó là một đạo quan ải, trấn thủ ngọn nguồn ma khí.

Thành Lê Cảnh, đối với nhân gian mà nói, là người gác đêm.

Cuối cùng Thẩm Tư Niên cũng không thể tìm được bản thể của mình ở nhân gian, bản thể của nàng ở thành Lê Cảnh, bị Vạn Mộng Ca giấu đi.

Kết cục, Thẩm Tư Niên về đến tòa thành trì này, thực hiện lời hứa thủ thành của chính mình. Tiểu Thạch Đầu chung quy không tu thành hình người, hắn vẫn như cũ không có cách nào lý giải ngoại giới có gì tốt, sinh hoạt của cục đá cũng không phải là nhất thành bất biến, chỉ là biến hóa vô cùng thong thả, yêu cầu dụng tâm đi thể hội.

"Ngươi trở về, còn đi sao?" Tiểu Thạch Đầu mở miệng hỏi.

Thẩm Tư Niên nhấp khóe môi, "Có lẽ, không đi hoặc đi."

"Như thế nào còn là có lẽ?" Tiểu Thạch Đầu bất mãn nói.

Thẩm Tư Niên hơi rũ mắt, nhàn nhạt mà mở miệng: "Ta còn chưa tìm được nàng."

"Tuy rằng không biết người ngươi nói là ai, nhưng bên ngoài đều đã đi tìm, ngươi có nghĩ tới tìm thử ở chỗ này không?" Tiểu Thạch Đầu nói tiếp.

Thẩm Tư Niên trố mắt một cái chớp mắt, "Nhưng ta không cảm nhận được hơi thở của nàng ấy ở chỗ này."

"Có lẽ nào là do nàng ấy ẩn nấp thôi không?" Tiểu Thạch Đầu mở miệng, "Tựa như ta luôn thích chơi trốn tìm vậy."

Thẩm Tư Niên cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã nghĩ ra được một chỗ, vội vàng rời đi.

Đó là Tư Phong điện, không giống như những nơi khác, rách nát bất kham, nhưng Thẩm Tư Niên vẫn từ giữa nhìn ra chút bất đồng rất nhỏ, cục đá ở chỗ này vị trí có chút kỳ lạ.

Thẩm Tư Niên ôm hy vọng thử một lần mà vươn tay chạm vào cục đá, đầu ngón tay mới vừa chạm đến, liền cảm thấy trước mắt vô số ảo giác xẹt qua, rồi sau đó liền chạm được một hộp ngọc lạnh băng.

Thẩm Tư Niên đem hộp ngọc lấy ra, thì cục đá cũng khôi phục về nguyên trạng.

Mở hộp ngọc ra xác thật là bản thể của Thẩm Tư Niên, chỉ là những chữ Vạn Mộng Ca khắc lên lúc này đã biến mất. Không, có lẽ không nên nói là biến mất, mà là có cái gì đó che lấy nên những vết hằn sâu trên bề mặt, làm cục đá một lần nữa trở nên bóng loáng.

Thẩm Tư Niên nhìn chằm chằm vào vị trí vốn khắc chữ kia một lúc lâu, trong mắt tích tụ một giọt nước mắt, rơi xuống bề mặt cục đá. Nàng cảm giác được hơi thở quen thuộc, là Vạn Mộng Ca.

Thật lâu sau, Thẩm Tư Niên thu hồi bản thể của chính mình, khoanh chân ngồi ở vị trí chủ toạ ở Tư Phong điện, như lúc ở hang đá vậy.

Nàng có thể thực hiện lời hứa của nàng, thủ tại tòa thành, chờ đợi một người.

Tiếng chuông lại lần nữa vang lên, Thẩm Tư Niên lần nữa nhắm hai mắt của mình lại, mà ở sau lưng nàng, dần dần ngưng tụ thành hư ảnh, nàng từ phía sau ôm lấy Thẩm Tư Niên, một thân ngân bào, mặt mày sâu sắc.

========================

40 vote sẽ update chap mới nha

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

29/06/2023

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK