Bóng đêm dần dần dày đặc, Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng đẩy đẩy đôi tay ôm lấy mình không chịu buông, thấp giọng mở miệng: "Tần tổng, đã khuya rồi."
Tần Liễm Vi cọ cọ vào người Tô Duyệt Cẩn, lời nói có chút mơ hồ không rõ, mang theo một chút giọng mũi, "Em là đang ám chỉ giờ ta có thể là cái gì sao?" Nói rồi, Tần Liễm Vi ngẩn mặt, ánh mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn càng thêm thâm thúy.
Tô Duyệt Cẩn cùng Tần Liễm Vi liếc mắt nhìn nhau một cái, nháy mắt liền dời đi, "Ngày mai em có lịch trình."
Tần Liễm Vi nhẹ nhàng c ắn môi dưới Tô Duyệt Cẩn, đem người đè trên sô pha, tóc dài rơi trên vai, mặt mày như họa, hơi có chút ỷ vào sự yêu thích của người dưới thân, liền không có chút kiêng nể gì, "Chị muốn một nụ hôn ngủ ngon."
Tô Duyệt Cẩn ngước mắt yên lặng nhìn Tần Liễm Vi, ánh mắt run rẩy một chút, ngưỡng đầu lên ngậm lấy cánh môi Tần Liễm Vi, một chút, một chút mà nhẹ hôn lên, hơi hơi nheo lại đuôi mắt, không chút để ý bản thân đang vô cùng gợi cảm, lông mi run rẩy cong vút, như là một cây diên vĩ tím lay động trong gió.
Ánh mắt Tần Liễm Vi thâm trầm, hô hấp có vài phần rối loạn, nhịn không được cắn răng, "Em có không muốn đi ngủ đúng không?"
"Chị có phải không muốn thả em ra đúng không?" Thái độ Tô Duyệt Cẩn mười phần kiêu ngạo, không có sợ hãi.
Tần Liễm Vi khẽ hôn lên xương quai xanh của Tô Duyệt Cẩn, thanh âm hơi khàn, "Chị muốn em."
"Không được." Đầu ngón tay Tô Duyệt Cẩn đặt lên môi người đối diện, ngữ điệu nhu hòa, "Ngoan một chút."
"Chị nhịn không nổi." Tần Liễm Vi đưa tay nắm lấy cạp váy của Tô Duyệt Cẩn, giữa mày có vài phần khắc chế, đáy mắt ấp ủ gió lốc.
Tô Duyệt Cẩn giơ tay, đầu ngón tay khẽ vuốt lên khuôn Tần Liễm Vi, đuôi mắt nhiễm một chút đỏ ửng, diễm sắc lả lướt, giọng nói mang theo vài phần lãnh đạm, "Tần Liễm Vi, em nói không được."
Lúc này Tô Duyệt Cẩn đã lọ ra vai ngọc,da thịt trắng nõn lỏa lồ ở trong không khí, quá mức mê người, làm người không rời được mắt.
Trong mắt Tần Liễm Vi là nồng đậm màu đen, nụ hôn dừng lại trên xương quai xanh, cực hạn ôn nhu, gần như nóng rực, "Vậy em còn cố tình trêu chọc chị?"
"Em thích nhìn thấy bộ dáng này của chị, thật đẹp." Ánh mắt Tô Duyệt Cẩn chặt chẽ mà khóa ở trên người Tần Liễm Vi, đạp lên lý trí đã sụp đổ bên cạnh, dường như chỉ nhìn đối phương đánh mất lý trí, gần như si mê, hoàn toàn trầm luân, mới có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác an toàn. Giống như khi còn nhỏ những cảm giác quỷ dị lại mang theo chút mỹ cảm, cất giấu một chút điên cuồng, trong xương cốt vẫn là hắc ám.
Tần Liễm Vi trừng phạt người dưới thân bằng một vết cắn trên đầu vai, thanh âm đã nghẹn đến kỳ cục, "Em thật sự chắc chắn chị sẽ không động đến em, em tự tin như vậy sao?"
Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng vuốt tóc Tần Liễm Vi, tiến đến bên tai cô thấp giọng nói: "Em cũng nhẫn nhịn thật sự rất vất vả."
Trong đầu Tần Liễm Vi còn sót lại một chút lý trí, giờ đây hoàn toàn bị chặt đứt, hàm răng cắn trên đầu vai Tô Duyệt Cẩn dùng thêm vài phần lực, một chút mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng, có chút vết máu dính ở khóe miệng, đáy mắt màu đen phảng phất hôn mê, mang vài phần huyết sắc, nhìn thập phần quỷ dị.
Tô Duyệt Cẩn hít ngược một hơi khí lạnh, "Đau......" Sau một lúc lâu, giơ tay lau sạch vết máu nơi khoé miệng Tần Liễm Vi, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.
Tần Liễm Vi gần như vội vàng mà hôn đáp trả lại, hô hấp nóng rực, phảng phất như muốn đem người trước mắt hoà làm một với cơ thể mình.
Nụ hôn mang theo mùi máu tươi cực kỳ chiếm hữu, Tô Duyệt Cẩn bị động tiếp nhận nụ hôn này, ánh mắt dần dần mê ly, không tự giác mà bắt đầu đáp lại.
Không biết qua bao lâu, hốc mắt Tô Duyệt Cẩn nổi lên nước mắt s1nh lý, dính ướt lông mi, đuôi mắt lộ ra một chút đỏ ửng, như cánh hoa dính nước mưa, kiều diễm ướt át.
Tô Duyệt Cẩn siết chặt ống tay áo Tần Liễm Vi, nắm chặt trong tay, đem người trước mặt chặt chẽ trói buộc.
Tần Liễm Vi gần như gian nan mà đem ánh mắt từ trên người Tô Duyệt Cẩn dời đi, đứng lên đi đến hòm thuốc.
Tô Duyệt Cẩn ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn thấy vết thương, miệng vết thương rất nhỏ, nhìn không nghiêm trọng lắm.
Tần Liễm Vi lấy Povidone tiến hành tiêu độc cho vết thương, sau đó thật cẩn thận mà dán băng keo cá nhân lên. Nhẹ nhấp khóe môi, biểu cảm trên mặt thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Toàn bộ quá trình Tô Duyệt Cẩn chỉ ngồi một chỗ bất động, tầm mắt yên lặng dừng trên người Tần Liễm Vi, không biết là đang ngẩn người hay là suy nghĩ chuyện gì.
Xử lý xong vết thương, Tần Liễm Vi nâng con ngươi, tầm mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối mắt Tô Duyệt Cẩn, hơi ngẩn một chút, ngay sau đó dời mắt đi, "Em có thể đừng nhìn chị như vậy được không?"
Trong mắt Tô Duyệt Cẩn tràn ngập ý cười, "Có thể."
Tần Liễm Vi khẽ hôn lên giữa mày cô bạn nhỏ, thấp giọng nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon, bảo bối." Tô Duyệt Cẩn nhẹ giọng trả lời.
Tần Liễm Vi ngồi dậy, nghiêng đầu cười lên, xoay người bước lên lầu.
Chờ tiếng bước chân Tần Liễm Vi biến mất, Tô Duyệt Cẩn mới đứng lên, nhẹ vịn sô pha, thở ra một hơi dài, chân có chút mềm nhũn, ngày mai miệng sẽ không sưng đđó chưa? Còn lịch trình buổi chiều mai......
Tô Duyệt Cẩn đứng yên tại chỗ miên man suy nghĩ nửa ngày, mới vào phòng tắm. Có lẽ nước ấm quá thoải mái, Tô Duyệt Cẩn trên giường rất nhanh liền tiếng vào giấc ngủ.
Hôm sau, Tô Duyệt Cẩn cùng Tần Liễm Vi hiếm khi cũng nhau thức dậy trễ, Tô Duyệt Cẩn mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy, rửa mặt xong liền đi đến phòng khách, liền nhìn thấy Tần Liễm Vi đang ngồi trên sô pha, trong tay là chiếc notebook, mang đôi kính gọng vàng quen thuộc, đôi tay lướt trên màn hình.
"Tần tổng không đi làm sao?" Tô Duyệt Cẩn hơi có chút ngoài ý muốn.
Tần Liễm Vi liếc mắt ngoái đầu nhìn lại Tô Duyệt Cẩn, nhàn nhạt mà trả lời: "Ừm hôm nay đi trễ."
Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi một lúc lâu, "Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
"Nhờ phúc của em." Tần Liễm Vi buồn bã nói, trên mặt không chút biểu tình.
Tô Duyệt Cẩn lại cảm nhận được sự u oán, nồng đậm dục cầu bất mãn, lại ho khan một tiếng, làm như không biết gì.
Tần Liễm Vi xử lý xong công việc, tắt notebook, ngoắc tay gọi Tô Duyệt Cẩn, "Lại đây."
Tô Duyệt Cẩn không hiểu gì nhưng vẫn bước qua, cũng không có đứng yên mà tự động chui vòng trong ngực Tần Liễm Vi, cách một thấu kính mà nhìn sâu vào đáy mắt người yêu, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Mắt kính làm Tần Liễm Vi nhìn thanh tuyển tự phụ, tuy là cao lãnh cấm dục, nhưng cũng lại tăng thêm vài phần phong độ trí thức. Sắc mặt Tần Liễm Vi nhạt nhẽo dùng đầu ngón tay vén cổ áo Tô Duyệt Cẩn lên, liếc nhìn qua xương quai xanh, dừng lại ở đầu vai cô, đem băng keo cá nhân dán lên. Sau một đêm, miệng vết thương đã khép lại nhìn không còn rõ ràng nữa, chỉ là chung quanh phiếm một vòng ửng đỏ, nhìn như là một nốt chu sa tinh xảo.
Chắc là sẽ không lưu sẹo, Tần Liễm Vi yên tâm, đầu vai Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng nhận được một nụ hôn, sau đó cẩn thận đem cổ áo cô chỉnh sửa lại gọn gàng.
Tô Duyệt Cẩn ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, đôi mắt không chớp mắt.
Tần Liễm Vi nhấc con ngươi, liền nhìn thấy cô bạn nhỏ của mình đang sững sờ, không khỏi cong cong khóe miệng, "Sao lại ngẩn người thế? Vì chị đẹp quá sao?"
Tô Duyệt Cẩn vòng tay ôm chặt lấy Tần Liễm Vi, gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Em rất thích chị."
Tần Liễm Vi bật cười, "Bởi vì chị đeo kính sao? Nếu là thật thì chị không biết mình nên cao hứng hay là không nên đây."
"Không phải." Tô Duyệt Cẩn nói, "Bởi vì chị." Nói xong một lúc, Tô Duyệt Cẩn buông Tần Liễm Vi ra, đứng lên, "Chị ăn xong rồi sao? Em đi tìm chút đồ ăn."
"Chị chưa ăn, tủ lạnh chắc là có đó, em tùy tiện ăn chút gì đó lót bụng đi, cũng sắp đến giờ cơm trưa, trưa...... Chị gọi người mang đồ đến nấu nhé hay em muốn gọi cơm hộp." Tần Liễm Vi mở miệng nói.
"Không cần phiền như vậy, trưa nay mình gọi cơm hộp đi." Tô Duyệt Cẩn trả lời.
Tần Liễm Vi dừng một chút, "Cũng được, giờ chị về phòng mở họp đây."
"Dạ." Tô Duyệt Cẩn gật đầu.
Tần Liễm Vi ôm theo máy tính rời đi, Tô Duyệt Cẩn cầm lấy di động gửi tin nhắn cho Diệp Tử Ninh.
Chờ đến lúc Tần Liễm Vi một lần nữa từ trên lầu đi xuống, cơm trưa đã đưa đến, Tô Duyệt Cẩn ngoái đầu nhìn thân ảnh đang dần tiến lại của Tần tổng, mở miệng nói: "Đói bụng chưa? Ăn cơm thôi."
Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, cười khẽ một tiếng, "Được."
Phòng bếp, hộp cơm vẫn duy trì bộ dáng khi được đưa tới, thoạt nhìn cũng biết Tô Duyệt Cẩn tuỳ tiện đặt ở đây, không có động đến.
Tần Liễm Vi đi về phía bàn ăn, đang chuẩn bị đem hộp cơm lấy ra thì thoáng nhìn thấy bên trên hộp có dính tờ phiếu nhỏ, duỗi tay đem nó xé xuống ra, rũ mắt nhìn kỹ.
Tô Duyệt Cẩn đi qua, lấy hộp cơm bên trong ra, thoạt nhìn vô cùng tùy ý.
Tần Liễm Vi đem tờ phiếu trong giấu đi, lại ngước mắt cười như không cười mà nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, hỏi: "Sao em biết cơm chỗ này?"
"Diệp Tử Ninh nói." Tô Duyệt Cẩn mặt không đổi sắc mà nói.
Tần Liễm Vi nhướng mày, không tiếp tục đề tài này, "Buổi chiều Lâm Không Thanh tới đón em sao?"
"Ừm." Tô Duyệt Cẩn lên tiếng.
Tần Liễm Vi nói tiếp: "Chị ăn xong cùng cần đến công ty luôn."
Tô Duyệt Cẩn gật gật đầu.
Hai giờ chiều, Lâm Không Thanh đến đón, thuận tiện mang theo mấy bộ quần áo, "Em chọn lựa một chút đi, trước đó chị đã liên hệ với nhân viên bên nhà đài, bên bọn họ có chuyên viên trang điểm, vốn dĩ Tần tổng đã phê duyệt sắp xếp cho em một đoàn đội, nhưng cũng không phải là hoàn hảo, bây giờ tạm thời chắp vá một chút đi."
Tô Duyệt Cẩn nhăn mi, "Tại sao tất cả đều là váy?"
"Đây...... Không phải lễ phục chính thức sao?" Lâm Không Thanh có chút do dự.
Tô Duyệt Cẩn nghe vậy liền cười, "Không cần lễ phục chính thức, em muốn sơmi, quần bò cùng giày da."
"Hiện tại chuẩn bị có phải không còn kịp rồi không?" Lâm Không Thanh có chút lo lắng.
Tô Duyệt Cẩn mở miệng nói: "Chắc sẽ kịp, việc này cũng do em, không nói trước với chị." Tô Duyệt Cẩn gọi một cuộc điện thoại, là cửa hàng phục trang.
Lâm Không Thanh có chút cảm động, loại chuyện này vốn dĩ phải là việc của cô, nhưng lại quên.
Nói chuyện điện thoại xong, Tô Duyệt Cẩn đối Lâm Không Thanh nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi, bọn họ sẽ đem quần áo đưa đến nơi đó."
"Lỡ như trên đường kẹt xe......" Lâm Không Thanh có chút lo lắng.
Tô Duyệt Cẩn cong cong mặt mày, "Không phải giờ cao điểm tan tầm, không đến mức trễ đâu? Đừng lo lắng, tới kịp." Nói xong, Tô Duyệt Cẩn từ trong đống váy tùy tay chọn một bộ, "Cái này cũng mang theo đi, làm dự phòng."
Lâm Không Thanh gật gật đầu, thời điểm này Tô đại tiểu thư của chúng ta thật sự có vẻ đáng tin cậy.
Nhưng Tô Duyệt Cẩn cũng tính không ra một sự kiện khác, đó chính là xe vừa đến đài truyền hình, đã bị vây lấy. Tuy rằng đài truyền hình trước đó đã sắp xếp cảnh vệ, nhưng Tô Duyệt Cẩn vẫn bị cảnh tượng trước mắt này làm cho hoảng sợ. Đám người nhìn vô cùng chen chúc, cũng may là còn ngay ngắn trật tự.
"Thật nhiều người, khẩn trương không?" Lâm Không Thanh mỉm cười hỏi.
Tô Duyệt Cẩn mặt không chút biểu tình mà mang kính râm lên, ngữ khí nhạt nhẽo, "Không nhất định là fans của em, đi thôi." Nói rồi, Tô Duyệt Cẩn trực tiếp mở cửa xe, bước xuống.
========================
40 vote sẽ update chap mới nha
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
17/09/2022
Danh Sách Chương: