• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngày tháng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, công việc của Hạ Chi Nhạ cũng dần dần ổn định.

Đúng như lời của Lại Ninh nói, Hạ Chi Nhạ đã vác rất nhiều đồ đến “mảnh đất “ thuộc về mình trên công ty.

Đồ vật có từ lớn đến nhỏ làm cho Hoàn Vũ Cư rất chi là mở mang tầm mắt.
Tại sao trên văn phòng của một công ty nội thất lại có một chiếc chảo đang sôi dầu trên một chiếc bếp ga cơ chứ.

Nhìn xem, Hạ Chi Nhạ vừa cho một cái trứng vào nữa kìa.

Toàn bộ nhân viên lập tức đứng dậy hướng về phía cậu xin cái trứng ốp lết, xin cái xúc xích chiên.

Hoàn Vũ Cư méo xệch miệng.

Ừ thì công ty đang nhận đơn hàng thiết kế nhà bếp cho một căn hộ nọ, nhưng có cần lấy cảm hứng một cách trực tiếp như vậy không?
Bất quá, Hoàn Vũ Cư vẫn không nói gì.

Hạ Chi Nhạ vừa giao hắn một bản vẽ rất tốt, hắn có thể làm gì người ta chứ.

Nghĩ nghĩ, ông chủ Hoàn Thiên nhìn tô mì có hơi đơn điệu của mình, vẫn nên có một cái trứng chiên thôi.
Hạ Chi Nhạ ở công ty mới như cá gặp nước còn Trạch Đường Xuyên thì lại không quen với việc không có cậu trong căn nhà nhỏ nên tần suất đến công ty của hắn nhiều hơn trước.

Điều này người vui nhất chính là Kha Ân.
Dạo này công việc ở phòng marketing cần phải báo cáo trực tiếp rất nhiều, Kha Ân lúc nào cũng chủ động lấy lòng cấp trên của mình để có cơ hội đến tầng cao nhất Trạch thị gặp Trạch Đường Xuyên.
“Kha Ân, cô làm gì đó?”
Vân Sương Sương nhíu mày nhìn nữ nhân trước mặt.

Bất kể ai kể cả giám đốc các chi nhánh đến báo cáo cho Trạch tổng đều phải qua phòng thư ký trước tiên, đây là lần đầu tiên có người đi băng băng vào trong mà không qua xin phép.
Kha Ân trong lòng khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười giả tạo.
“Thư kí Vân, tôi đến để đưa tài liệu rất quan trọng của phòng Marketing cho Trạch tổng.”
“Cô đưa cho tôi, tôi sẽ giao cho ngài ấy.”
“Nhưng mà…”

“Trước giờ quy định ở công ty đều là như vậy.

Kha tiểu thư nên về đọc lại nội quy đi.”
Nói rồi không để ý sắc mặt tái xanh của Kha Ân, Vân Sương Sương lập tức giằng lấy tài liệu mà không cho cô ta cơ hội đáp trả.

Kha Ân hít sâu mấy hơi lấy lại bình tĩnh mới tức giận dậm chân thình thịch bỏ đi.
Vân Sương Sương là kiểu phụ nữ trải đời rất nhiều.

Vừa liếc qua Kha Ân, cô đã biết nàng ta đánh chủ ý gì rồi.

Váy ngắn quá quy định công ty, giày cao gót nhọn, tóc tai xoã tung làm đủ kiểu, nước hoa xịt khắp người, chắc chắn là muốn câu dẫn Trạch tổng rồi.
Vân Sương Sương cười khẩy khinh bỉ.

Đời cô căm ghét nhất loại phụ nữ xem thường bản thân chuyên dùng sắc thượng vị như thế này.

Trạch tổng chắc chắn không lung lay với cô ta, bất quá thân là thư kí của ngài vẫn nên dạy cho cô ta một bài học.
“A lô, phòng HR đúng không.

Tôi là Vân Sương Sương của phòng thư kí.

Tôi có chuyện này muốn báo cáo……”
Đêm hôm đó, Kha Ân điên cuồng spam tin nhắn cho Dung Hoạch khiến anh hoảng hồn.

Cuối cùng, anh đành bắt máy an ủi cô.
“Cậu bình tĩnh đi.

Chuyện này….”
“Cậu bảo tớ bình tĩnh thế nào.

Chiều nay HR tới thẳng chỗ tớ phê bình tớ ăn mặc không phù hợp với môi trường công ty ngay trước mặt mọi người.

Cậu nghĩ tớ còn mặt mũi đối diện với ai.


Tất cả bọn họ đều đang chê cười tớ.

Cậu hiểu không? Tất cả là tại con mụ họ Vân đó.

Đợi tớ lên được giường Trạch Đường Xuyên rồi, tớ sẽ khiến bà ta hối hận.”
“Được rồi.

Cậu bình tĩnh đi.

Chị Vân cũng làm theo quy định mà thôi.”
“Con ả đó ghen tị với ta.

Bà ta không đẹp bằng tớ nên ganh tị với tớ.”
Kha Ân hét lên trong điện thoại khiến Dung Hoạch điếc hết cả tai.

Càng ngày cô ta càng trở nên điên cuồng khiến cậu có chút hối hận khi hợp tác.
“Dung Hoạch, ngày mai tớ có công việc lên phòng tổng giám đốc nữa.

Cậu làm theo lời tớ, kế hoạch chắc chắn thành công….”
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay hôm hai người định thực hiện kế hoạch thì Hạ Chi Nhạ lại theo Trạch Đường Xuyên đến Trạch thị.

Cậu vẫn nhớ lời hứa với anh, giúp anh thiết kế lại phòng làm việc.
Dung Hoạch nhìn Hạ Chi Nhạ đang đo đạc, vẽ lại căn phòng.

Trạch tổng và các thư kí khác đã đi họp, hắn được chỉ định ở đây để giúp đỡ cậu.

Dung Hoạch nuốt nước bọt, gói thuốc giấu trong lòng bàn tay run run.

Chỉ một chút nữa thôi, chỉ cần cho vào ly nước đó, mọi chuyện sẽ thành.

“Cậu Hạ, Trạch tổng rất thích một chất liệu gỗ lót sàn ở phòng nội thất.

Cậu có muốn xem qua tham khảo hay không?”
Hạ Chi Nhạ nghe vậy lập tức hứng thú bừng bừng.

Cậu còn đang lo lắng chuyện tìm vật liệu đây.

Nếu có sẵn thì tốt quá.
Hai người bước ra khỏi phòng Trạch tổng, trước khi đi Dung Hoạch còn cẩn thận đóng cửa lại cùng với nhắn một cái tin cho Kha Ân.

Mọi nơi trong công ty này đều có camera trừ phòng Trạch tổng.

Đây cũng coi như là điều thuận lợi cho Kha Ân.
Chuyện còn lại phải dựa vào cậu ta rồi.
Trạch Đường Xuyên về đến phòng làm việc thì không thấy cả hai đâu.

Anh đinh ninh là Dung Hoạch dẫn Hạ Chi Nhạ đi thăm quan đâu đó rồi nên cũng không để ý.
Trạch Đường Xuyên ngồi xuống ghế, theo thói quen uống cốc nước trên bàn làm việc sau đó tập trung vào công việc của mình.

Nhưng chỉ 10 phút sau, anh lập tức cảm thấy có gì đó kì lạ.

Cơ thể nóng ran, tay chân bủn rủn không có sức lực thậm chí đầu óc cũng đặc quánh lại không suy nghĩ được gì nhiều.
Một bàn tay trắng nõn nà không biết tự lúc nào thò lên cổ của Trạch Đường Xuyên vuốt v e cổ anh.
Trạch Đường Xuyên vội vã chộp lấy cây gậy lùi về sau.

Sách giấy trên bàn làm việc rớt xuống lả tả.
Trước mắt anh, Kha Vân mặc một chiếc váy lụa đỏ ngắn cũn cỡn không che nổi cái gì.

Cô ta mang đôi tất ren đen đầy quyến rũ, điệu bộ uốn éo khoe trọn các đường cong thân thể của mình.
“Trạch tổng, người khó chịu lắm đúng không? Để em giúp ngài được không?”
Trạch Đường Xuyên vội vã lùi lại, nhưng chân tay hắn đang dần dần vô lực.

Kha Ân được nước tiến tới, ôm chầm lấy hắn, bộ ng ực đầy đặn nõn nà cọ xát khắp nơi.
“Cốc… cốc…Đường Xuyên anh xong họp rồi a? Tôi vào được không.”
Tiếng của Hạ Chi Nhạ nhắc nhở Trạch Đường Xuyên cần phải giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng.

Hắn không muốn cậu tiến vào bắt gặp cảnh tượng khó nói này.

Kha Ân nghe tiếng cậu thì càng hưng phấn.

Cô ta càng sấn tới gần, ôm chặt Trạch Đường Xuyên muốn cởi áo hắn ta ra.
Trạch Đường Xuyên cắn mạnh vào lưỡi để bản thân tỉnh táo, sau đó, hắn ta dồn một cú bình sinh đập đầu mình vào đầu ả ta.
Kha Ân không ngờ được liền lùi lại sau hét lên một tiếng đau đớn.
“Chuyện gì…”
“Có chuyện rồi.”
Người bên ngoài nghe được tiếng hét thì lập tức nhốn nháo cả lên.

Hạ Chi Nhạ mặt mũi tái mét, lo lắng sợ hãi.
“Trạch Đường Xuyên, anh có chuyện gì không?”
“Trạch Đường Xuyên, anh trả lời em biết đi.”
Thư kí Trương cũng lo lắng tột độ, hắn vội vã lấy chìa khoá dự phòng mở cửa ra.
Trước mắt mọi người là cảnh tượng không thể tưởng tượng được.
Trạch tổng của bọn họ nằm bất tỉnh trên đất, trên đầu còn có vết thương chảy máu.

Phía bên kia là một nữ nhân ăn mặc loã lỗ, cũng đang ôm đầu mình.

Nhìn thấy mọi người xông vào, vẻ mặt của ả ta lập tức trở nên tái mét, tay chân run lẩy bẩy.
Hạ Chi Nhạ chạy tới bên cạnh Trạch Đường Xuyên, đôi mắt đỏ bừng.
“Đường Xuyên anh làm sao vậy a?..

Cấp cứu… cấp cứu…”
Hạ Chi Nhạ không kiềm được bật khóc nức nở.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Trạch Đường Xuyên chảy nhiều máu như thế này, chảy rất nhiều máu.

Cậu lay mãi mà vẫn không tỉnh, Trạch Đường Xuyên không đáp lại lời cậu, anh không quan tâm cậu nữa sao.

Mặt mũi của Hạ Chi Nhạ đỏ bừng chạy theo xe cấp cứu, bàn tay nắm lấy tay của Trạch Đường Xuyên tuy run rẩy ngừng nhưng tuyệt đối không buông.
Trạch thị rối loạn.

Ai ai cũng lo lắng cho Trạch tổng.

Nhưng mọi người không để ý đến Dung Hoạch mặt mũi tái xanh, đứng im bất động nắm chặt bàn tay nãy giờ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK