Trong giới không biết vì sao xuất hiện một tin đồn không hay về Nhạ Nhạ khiến hai nhà Thẩm Trạch đều tức điên lên.
“Các người biết gì chưa Hạ Chi Nhạ, đứa con thứ ba đấy, về nhà họ Thẩm là để tranh giành gia sản với hai đứa con đầu đó.
Thẩm tổng thấy có lỗi với em nên mới đồng ý.”
“Cái gì? Thật không? Cậu ta nhìn bình thường vui vẻ như thế mà có vẻ tâm cơ quá nhỉ?”
“Cơ ngơi Thẩm gia bao nhiêu tiền chứ.
Người bình thường còn mê nữa là ruột rà trong nhà.”
Thư kí Trương đẩy gọng kính nhìn sắc mặt đen thui của Trạch tổng nhà mình khi đọc được những tin tức này.
Trạch Đường Xuyên tức giận đập bàn cái rầm khiến không gian xung quanh lập tức yên lặng.
“Có tra ra là ai nói chưa?”
“Thưa ông chủ, là thanh mai trúc mã của Thẩm tổng Thẩm Hiểu Hi.
Trước đây hai người này từng hẹn hò nhưng có vẻ như không đạt được đồng thuận trong việc kết hôn cho nên…”
“Cho nên cô ta mới đi khắp nơi tung tin Nhạ Nhạ ham gia sản, Trạch gia chúng ta sau lưng đâm chọt vào.
Mẹ kiếp.
Tên Thẩm Hiểu Hi này không quản được người cũ của hắn à.”
Dù Thẩm Hiểu Hi có là anh trai của Nhạ Nhạ nhưng nếu làm chuyện ảnh hưởng đến em ấy, Trạch Đường Xuyên cũng tuyệt đối không nể mặt.
“Thư kí Trương, cậu đem tài liệu này đến Thẩm thị giúp tôi.
Nói với Thẩm tổng hãy tự mình xử lý.
Nếu không cô bạn thanh mai trúc mã đó đừng hòng sống yên ổn với tôi.”
“Vâng thưa ông chủ.”
Trạch Đường Xuyên lúc này tức giận đến mức như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Lúc này điện thoại hắn bỗng nhận được tin nhắn của Nhạ Nhạ.
Nhạ Nhạ yêu dấu: Em mới nấu được món ăn ngon lắm, trưa nay em đem đến công ty anh với em cùng ăn nhé.
Trạch Đường Xuyên thấy tin nhắn lập tức chuyển đổi cảm xúc một cách đột biến.
Đang giận muốn chết thì bỗng nhiên vui sướng rạo rực.
Thư kí Trương nhìn thấy mà nổi cả gai ốc.
Đúng là người có tình yêu có khác.
Cẩu độc thân như hắn không hiểu được mà.
Lúc thư kí Trương đưa văn kiện đến Thẩm thị thì đụng phải Thẩm Hiểu Phong.
Anh cũng nghe tin nên đang tức giận đến mức thở phì phò khó chịu.
Cả hai gặp nhau dưới bãi đỗ xe nên từ lúc đó Trương Chu đành vểnh tai nghe người kế bên cằn nhằn đủ chuyện.
“Ta nói mà, Viên Hạnh Nhu vốn dĩ không được tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu.
Anh cả thế mà còn cùng cô ta qua lại.
Dù chỉ là ăn chơi thôi nhưng cũng phải chọn người chứ.
Thư kí Trương, anh thấy tôi nói có đúng không?”
Trương Chu cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng.
Thẩm nhị thiếu gia, chuyện này là chuyện riêng nhà anh đó.
Sao anh kể hết với tôi vậy? Mà tôi cũng có giúp mấy người giải quyết được cái gì đâu cơ chứ.
Nhưng Thẩm Hiểu Phong không thèm để ý đến vẻ mặt mất kiên nhẫn của Trương Chu mà thao thao bất tuyệt, đã thế còn lại gần người ta nữa chứ.
Trương Chu nhớ đến lời đồn Thẩm Hiểu Phong là tay chơi nổi tiếng trong giới gay thì lập tức cảnh giác.
Đừng nói tên này để ý mình nha.
Mình là mình chỉ mê mỹ nữ xinh đẹp thôi đó.
Ting…
Thang máy vừa mở cửa, Trương Chu vội vã ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài như có ma đuổi phía sau.
Thẩm Hiểu Phong ở phía sau lúc này mới nở nụ cười gian manh.
Người này hắn để ý lâu rồi.
Tính cách nghiêm túc nhưng lại có nhiều điểm rất đáng yêu.
Bất quá là người bên cạnh thằng em rể vẫn là nên cẩn thận thì hơn.
Thẩm Hiểu Hi nhìn sấp tài liệu Trạch tổng đưa cho thì siết chặt lòng bàn tay.
Viên Hạnh Nhu đối với hắn ta là đã cắt đứt từ rất lâu rồi không ngờ đến bây giờ cô ta lại kiếm cớ dây dưa.
Có lẽ vì đã tìm được Nhạ Nhạ khiến cô ta nghĩ rằng hai người sẽ có cơ hội kết hôn nên lúc này mới tỏ vẻ vội vã như thế.
“Thư kí Trương chuyển lời với Trạch tổng giúp tôi.
Chuyện này tôi tuyệt đối sẽ xử lý đàng hoàng, không để ảnh hưởng đến Nhạ Nhạ.”
“Vâng, tôi sẽ chuyển lời cho ông chủ.”
Thư kí Trương lúc này định về thì bỗng nhiên Thẩm Hiểu Phong ở sau lưng một hai đòi đưa hắn ta đi về khiến thư kí Trương bỏ chạy mất dép.
“Em đừng có đùa người ta.
Dù sao đó cũng là người thân cận bên cạnh Trạch tổng đó.”
“Anh cả à, sao anh không nghĩ là em nghiêm túc đi chớ.”
Thẩm Hiểu Hi chọn mi.
Nghiêm túc? Có trời mới tin được.
Từ ngày tìm được Nhạ Nhạ, gánh nặng trên vai Thẩm Hiểu Phong được trút đi một ít.
Hắn ta quyết định đi tìm kiếm chân ái của đời mình, dứt đi mấy món nợ đào hoa lúc trước.
Nhưng xem tính hình hắn phải đến Thẩm thị cư trú thì có vẻ như mấy món nợ đào hoa đó khó đối phó rồi.
Thẩm Hiểu Hi sau khi từ công ty về nhà thì thấy bố mẹ Thẩm đang tiếp khách.
Người đến không ai khác chính là Viên Hạnh Nhu.
Cô ta tự xưng là đến thú tội.
“Bác trai bác gái, chuyện của Nhạ Nhạ đều là lỗi do con.
Con chỉ tuỳ tiện than thở với bạn mà thôi.
Ai ngờ cô ấy lại tưởng là thật, lan truyền tin đồn không đúng về Nhạ Nhạ.
Chuyện này con thật sự xin lỗi.”
Ban đầu ý định của Viên Hạnh Nhu là lan truyền tin đồn trong nhóm bạn nhà giàu sau đó tẩy chay Hạ Chi Nhạ mà thôi.
Ai ngờ tin đồn lan ra quá rộng rãi khiến cô cũng hoàn toàn không kiểm soát được.
Lại còn nghe nói là Trạch tổng cực kì tức giận muốn điều tra chuyện này.
Tình thế bắt buộc khiến cô phải muối mặt xin lỗi.
Cô vẫn còn muốn làm dâu Thẩm gia đó.
Bố mẹ Thẩm cũng khó xử.
Tuy hai người nhìn Viên Hạnh Nhu lớn lên nhưng nếu cô làm chuyện gì ảnh hưởng đến con mình, hai người cũng tuyệt đối không bao giờ tha thứ.
Huống chi lại là lời đồn ác nghiệt như thế này.
Thẩm Hiểu Hi vừa bước vào nhà liền nghe Viên Hạnh Nhu nói hươu nói vượn.
Anh lập tức cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người.
“Bản thân cô không nói, không có ý xấu thì làm sao người khác biết được.”
“Anh Hi… anh nghe em nói.
Em thật sự không có ý đó.
Em chỉ là yêu anh quá nhiều nên mới quẫn trí mà thôi.”
“Quẫn trí mà có thể làm mọi chuyện bung bét đến như thế này.
Viên Hạnh Nhu, nể tình chúng ta là bạn, nhiều lần tôi đã nói với cô đừng mơ tưởng đến gia sản nhà tôi mà cô cứ năm lần bảy lượt làm trò.
Lần này còn làm ảnh hưởng đến Nhạ Nhạ.
Nếu không muốn hai nhà Thẩm Viên trở mặt, tốt nhất cô nên công khai xin lỗi em ấy đi.”
Cha Thẩm mẹ Thẩm thấy con trai cả mình giận dữ như thế đành cố gắng vuốt lưng cho cọ nguôi giận.
Tính Thẩm Hiểu Hi trước giờ cực kì điềm đạm gần như rất ít khi nổi giận.
Xem ra lần này Viên Hạnh Nhu chạm phải vảy ngược của hắn rồi.
Viên Hạnh Nhu lúc này rơm rớm nước mắt, bộ dáng đáng thương chọc người thương xót.
Cô dù sao cũng là phú nhị đại cơ chút danh tiếng trên mạng.
Thế mà lại bắt cô công khai xin lỗi Hạ Chi Nhạ tầm thương vô năng.
Sao cô có thể chịu đựng được?
“Mắc mớ gì tôi phải xin lỗi.
Thẩm Hiểu Hi, anh đừng tưởng tôi thích anh rồi muốn nói gì nói.
Tôi tuyệt đối không xin lỗi đâu.
Mơ đi.”
Tính cách Viên Hạnh Nhu cực kì tiểu thư bá đạo, trước giờ chưa từng nhận phần thiệt về mình.
Cô ta lúc này tức giận cầm túi xách đi thẳng một mạch ra khỏi Thẩm gia mà quên mất tiêu mục đích ban đầu của mình đến đây.
Có lẽ cô ta cũng không biết hành động bộp chộp ngày hôm nay lại gây ra hậu quả lớn thế nào.
Danh Sách Chương: