• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong phòng ngủ, hai bả vai của Hạ Chi Nhạ vẫn còn khẽ run rẩy.

Cậu đút cả người vào chiếc chăn bông, chỉ chìa mỗi tay ra để Trạch Đường Xuyên vệ sinh vết thương.
Bàn tay anh hết sức dịu dàng dùng bông tẩm cồn sát trùng vết thương cho cậu.
“Tôi không có ngoại tình.

Quả Quả là bạn của tôi mà.”
Hạ Chi Nhạ thấy rất uất ức, nước mắt nước mũi tèm lem.

Lấy hết can đảm mới dám mở lời với Trạch Đường Xuyên.
“Tôi biết, tôi tin cậu.

Bọn họ nói dối thì chúng ta sẽ báo cảnh sát.

Pháp luật sẽ xử tội bọn họ.”
Hạ Chi Nhạ thò đầu ra khỏi chăn.

Cái mũi đôi mắt ửng đỏ.
“Thật… thật… sao?”
Anh đưa tay lau vội nước mắt cho cậu còn không quên an ủi.
“Tất nhiên, tôi đã liên hệ với luật sư Trạch thị rồi.”
“Nhưng mà, sao anh lại tin tôi? Bọn họ…”
“Tôi sống với cậu bao lâu nay.

Nhạ Nhạ, tôi tin vào em cũng là tin vào trực giác của mình.”
Hạ Chi Nhạ được anh an ủi liền thấy rất cảm động, bao nhiêu uất ức bấy lâu nay tự dưng bộc phát ra ngoài.

Cậu hít hít mũi nín khóc, kể lễ một hồi cuối cùng không chịu được liền nhắm mắt ngủ.
Trạch Đường Xuyên vội sờ trán cậu, thấy không có dấu hiệu nóng lên liền an tâm.

Anh cũng sợ cậu vì sợ hãi mà phát sốt.
Diếm chăn cẩn thận cho Hạ Chi Nhạ rồi Trạch Đường Xuyên đi ra ngoài phòng.

Thư kí Trương đã đứng sẵn ở thư phòng, trên bàn là một xấp tài liệu.
“Thưa Trạch tổng, theo điều tra sơ bộ, bọn phóng viên được một tài khoản nước ngoài cung cấp những tấm ảnh chụp của cậu Hạ và Quả Tông Tông ở lần gặp mặt đó.


Sau đó địa điểm làm việc và chuyện ngoại tình cũng do tài khoản đó mồi lên.

Đám phóng viên đó thấy món mồi béo bở liền xông vào.”
Dù sao thì quần chúng cũng thích nhất là mấy chuyện ân oán tình thù của gia tộc hào môn, chưa kể là Trạch gia lớn nhất nước nữa.
“Bọn họ không sợ Trạch thị trả đũa hay sao?”
“Tài khoản đó nói với bọn họ là cậu Hạ vốn chỉ là cô dâu xung hỉ cho tổng giám đốc nên không được yêu thích.

Trạch gia không quan tâm.”
Rầm….
Trạch Đường Xuyên gõ mạnh tập tài liệu lên bàn.

Khinh thường hắn quá đáng.
“Còn tên Quả Tông Tông đó thì sao?”
“Thưa tổng giám đốc, lúc đám phóng viên tìm tới hắn thì hắn cũng thừa nhận chuyện ngoại tình.

Còn kể rất chi tiết như đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Trạch tổng, chuyện này có vẻ như đã có người lên kế hoạch từ đầu.”
“IP ở nước ngoài có tra được ai không?”
Trương Chu đẩy gọng kính cận.
“IP mỗi lần đều là một địa điểm tiệm Internet khác nhau.

Nhưng đều ở thành phố B.

Chính là…”
“Chính là nơi ở của Hoa Hân.”
Trạch Đường Xuyên gõ ngón tay lên bàn.

Hoa Hân tuy có dã tâm nhưng không thông minh đến vậy, chắc chắn sau lưng cô ta còn có người chỉ đạo.

Nhưng trước tiên cần phải tóm cổ cô ả đã.
“Ngươi liên hệ với Hoa gia.

Nói ông ta giao con gái của mình ra thì dự án hợp tác của hai nhà sẽ được triển khai tiếp.

Nếu không….?”

“Vâng, tôi đã hiểu thưa Tổng giám đốc.”
Chuyện nội viện Trạch gia ầm ĩ trên mạng nhưng rất nhanh đã bị Trạch Đường Xuyên cho người đi ém xuống.

Đám phóng viên không dám hó hé bất cứ thứ gì.

Dù sao bọn họ cũng không nắm được cái gì trong tay, nếu nói gì không đúng chắc chắn bị kiện cho tù mọt gông.
“Chuyện này có cần ra mặt không con?”
“Mẹ yên tâm.

Con xử lý được.

Ra mặt lúc này chỉ gợi chuyện lên thôi.”
Hoàng Vân ở đầu dây bên kia có phần lo lắng cho Nhạ Nhạ.
“Thằng bé Nhạ Nhạ không sao chứ?”
“Con an ủi em ấy rồi.

Ngày hôm nay đã lấy lại được sức ăn bình thường rồi.

Chuyện tiếp theo cứ để con xử lý.

Mẹ và ông đừng bận tâm.”
“Mẹ không nhúng tay vào đâu.

Chỉ là thằng bé Đường Vĩ nó…”
“Mặc kệ anh ta đi mẹ.

Danh tiếng anh ta bây giờ đủ nát rồi, đi nói xấu con cũng không làm nó tốt hơn được đâu.”
Cúp điện thoại của mẹ, Trạch Đường Xuyên tiếp tục gõ gõ bàn phím làm tiếp việc của mình.

Tối nay anh còn có việc ra ngoài, một việc cực kì quan trọng.
9h đêm, Trạch Đường Xuyên mặc áo khoác dài chuẩn bị ra ngoài, nhưng chưa kịp ra khỏi cửa đã bị một bàn tay giữ lại.
“Anh đi gặp Quả Quả đúng không? Cho tôi đi với được không?”
Dưới ánh đèn vàng là khuôn mặt quả quyết của Hạ Chi Nhạ.


Cậu lúc này cũng ăn mặc rất chỉnh tề, thái độ cương quyết muốn theo.

Cậu muốn chính tai nghe hắn nói lý do lừa lọc mình.

Dù sao đó cũng là người đầu tiên xem cậu là bạn, cùng cậu nói chuyện chia sẻ niềm vui sở thích.
Trạch Đường Xuyên thở dài, anh lấy chiếc áo khoác lông choàng lên người cậu.
“Trời lạnh mặc vào cho ấm.”
Chiếc ô tô đen điệu thấp đậu gần một quán bar gần đó.

Thật ra không cần chờ ở đây nhưng Trạch Đường Xuyên chính là cố ý để Hạ Chi Nhạ thấy được bộ mặt thật của Quả Tông Tông.
“Ra… ra rồi.”
Quả Tông Tông ăn mặc hở hang, ôm eo một người đàn ông bước ra.

Hành động thật khó nhìn thẳng khiến Trạch Đường Xuyên có hơi hối hận về hành động của mình.

Không nên để cậu ấy nhìn thấy cảnh này a.
“Đường Xuyên, anh ta là…”
“Ừm… anh ta nói dối cậu, anh ta được người khác thuê để tiếp cận cậu.

Chi Nhạ đừng lo lắng.

Tôi sẽ không để vấn đề này xảy ra nữa đâu.”
Quả Tông Tông cùng người đàn ông giàu có mới quen đi vào trong khách sạn.

Hắn ta cười lả lơi, sau đêm nay lại có một con mồi ngon rồi.

Nhưng chưa kịp hành sự gì thì người kia đã đè hắn xuống giường, sau đó là tiếng mở cửa cùng với tiếng bước chân của nhiều người tiến vào trong.
“Cái gì… các người định làm gì? Ở đây có camera đấy.

Có tin…?”
“Mày định kêu ai tới giúp cơ?”
Lúc này Quả Tông Tông đã bị dựng đầu dậy.

Hắn nhìn rõ hai người đứng trước mặt mình.

Chính là mục tiêu tiếp cận của hắn Hạ Chi Nhạ và người đàn ông bí ẩn ngồi trong ô tô kia.
“Các người… các người….”
“Không cần dài dòng.

Cứ nói ra tất cả những gì mình biết là được.”
“Tao không hiểu bọn mày nói gì.


Thả tao ra nếu không tao kêu lên đó.”
Hạ Chi Nhạ không nhìn nổi nữa.

Hoá ra người này đóng kịch để đến lừa gạt cậu, mục đích bôi nhọ cậu hay Trạch Đường Xuyên còn chưa rõ.

Nhưng Hạ Chị Nhạ biết người này chính là một kẻ xấu xa ác độc, thâm hiểm.

Một kẻ không xứng làm bạn.
Cậu nắm chặt tay đi tới đạp cho Quả Tông Tông một phát khiến hắn kêu lên oai oái như lợn bị chọc tiết.
“Anh là đồ xấu xa ác độc.

Người như anh sẽ không có kết cục tốt đâu.”.

Hai mắt cậu đỏ bừng giận dữ, nhìn như muốn khóc nhưng cuối cùng lại không rơi nước mắt.

Trạch Đường Xuyên ngồi bên cạnh cũng có hơi bất ngờ khi thấy cậu hành động như vậy.

Đúng vậy, con thỏ điên lên cũng sẽ cắn người.

Huống chi kẻ trước mặt lại lợi dụng lòng tin, điểm mềm yếu, nỗi cô đơn của cậu để đạt mục đích của mình.
“Cậu không khai cũng được.

Những việc cậu làm sẽ được giao cho cảnh sát.

Cậu chuẩn bị mà ăn cơm tù đi.”
Nói rồi, Trạch Đường Xuyên nắm chặt tay Hạ Chi Nhạ đi ra khỏi nơi đen tối này.

Anh không muốn cậu nhìn thấy những thứ dơ bẩn thế này, cũng không muốn cậu thấy mặt tối tăm u ám của anh.

Anh sẽ xử lý Quả Tông Tông một cách tàn nhẫn nhất nhưng không phải là trước mặt cậu.
“Đạp được một cái rồi, chắc cũng hả giận rồi nhỉ?”
“Ưm…”
Giọng điệu không quá vui nhưng cũng không còn ỉu xìu nữa.
“Cậu đừng buồn.

Mất rồi thì chúng ta tìm lại.

Chắc chắn trên đời này sẽ có người thật lòng làm bạn với cậu mà.”
“Đúng vậy.

Đúng vậy a…”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK