• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

EDITOR: HANNAH

Sao phải nói dối ư? Có đôi khi, người lớn cũng cần nói dối để che giấu bản thân.

Nếu không sẽ không sống nổi.

_ “Nhật ký nữ đại gia”_


Thời gian này Đường Vực thường hồi tưởng lại những chuyện trước đây, anh nhận ra bản thân đã vô tình để cho Đường Hinh bước vào cuộc sống và công việc của mình. Cô ấy tặng cho anh cuốn sách có dòng ký tặng bí mật, gần gũi với anh đã hơn một năm, cũng đã yêu thầm anh từ hơn một năm, thậm chí còn có thể sớm hơn.

Đường Vực cảm thấy nếu như đã thực sự thích một người thì không thể nào giũ bỏ nhanh như vậy, dễ dàng như vậy.

Chẳng lẽ Đường Hinh thực sự chỉ coi anh là miếng thịt Đường Tăng, cắn một miếng, nhấm nháp một miếng rồi bỏ đi luôn?

Thế có khác gì tình một đêm, hôm sau mặc lại quần áo lập tức trở thành không quen biết?

Đường Vực nhíu mày nhìn cô, trong vô thức tay anh càng nắm chặt. Đường Hinh bị anh tóm tay đến đau, lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn cánh tay đang bị anh nắm lấy, rồi lại ngẩng đầu nhìn anh, cười ngọt ngào, cô nói: “Em không đi thì ở lại đây làm gì? Không lẽ tiếp tục ăn vạ anh sao?”

Đường Vực nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của cô, không nói năng gì, mày càng nhíu chặt. Một lúc sau, anh đáp: “Vừa rồi tôi đã nói, chỉ cần em hoàn thành xong dự án kia thì có thể trở về, không cần xin thôi việc.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Sau này sẽ có dự án thích hợp với em, những hạng mục mà em thích làm cũng sẽ có.”

Đường Hinh nhìn thẳng vào đôi mắt anh, trái tim lỡ nửa nhịp.

Một lát sau, cô gỡ tay mình khỏi tay anh.

Nhưng bàn tay Đường Vực vẫn nắm chặt, không muốn buông ra.

Đường Hinh hơi cáu kỉnh, không thể hiểu nổi anh làm như vậy là có ý gì, do đã quen có cô bên cạnh hay sao? Giờ thấy cô muốn rời đi lại không nỡ à? Rốt cuộc anh coi cô là cái gì?!

Cô trừng mắt nhìn anh, nói: “Anh buông ra đi.” Ngừng một giây, lại nói: “Em đau.”

Đường Vực im lặng một lúc rồi cuối cùng buông tay.

Đường Hinh thoát khỏi bàn tay anh, vội vàng lùi lại hai bước, dường như sợ bị anh bắt lại lần nữa. Cô hơi vênh mặt nhìn anh, nói: “Anh đã từ chối em rồi, giờ em giữ khoảng cách với anh, thế không phải tốt à?” Cô nhếch miệng khẽ cười rồi nói tiếp: “Hay anh thích em lì lợm mặt dày bám anh không buông?”

Đường Vực nhíu mày, vẻ mặt không vui nhìn cô: “Đừng nói linh tinh.”

Đường Hinh giật mình, ánh mắt có phần kiên định hơn, hỏi: “Thế bây giờ anh làm vậy là có ý gì?”

Nhiệt độ trong phòng khá thấp, Đường Hinh lại ăn mặc phong phanh, đứng bên trong một lúc lâu liền thấy lạnh, trên cánh tay trắng ngần nổi lên một lớp da gà, cô không kìm được ôm lấy mình, xoa xoa hai cánh tay.

Đường Vực thấy thế, không nói gì, lặng lẽ đi về phía cửa sổ mở cửa ra, để hơi nóng chậm rãi tràn vào phòng.

Đường Hinh nhìn hành động của anh, cả người ngơ ngẩn.

Đường Vực đứng im trước cửa sổ tầm ba giây, sau đó quay người đi về phía cô. Anh cụp mắt nhìn cô, ánh mắt vừa có vẻ thăm dò vừa có nét không vui: “Tôi không thích lì lợm mặt dày nhưng hai trạng thái ‘thích’ và ‘không thích’ của em có phải đã thay đổi quá nhanh rồi không? Rốt cuộc em thích tôi vì cái gì?”

Là vì thứ mà anh có hấp dẫn cô đã không còn nữa sao? Thế nên cô nói đi là đi luôn.

Hai mắt Đường Hinh mở to, không hiểu sao Đường Vực đột nhiên lại hỏi cô vấn đề này nhưng câu hỏi của anh đã đâm trúng vào vết thương còn chưa lành miệng của cô. Tâm lý phản nghịch trong cô lại trỗi dậy, cô bật cười nói với anh: “Em đã nói rồi. Anh đẹp trai, sở hữu cả chục tỷ. Anh hỏi em thích anh ở điểm gì? Đương nhiên là thích khuôn mặt cùng tiền của anh rồi!” Cô lập tức nhận thấy sắc mặt anh tối sầm lại, rất khó coi, không hiểu sao cô lại thấy đắc ý, lại nói: “Để thích anh thì rất dễ, để không thích anh lại càng dễ hơn, bởi vì đàn ông ưa nhìn lắm tiền có nhiều lắm.”

Đường Vực đút tay vào túi quần, siết chặt bàn tay, cố gắng kìm nén bực bội đang dâng lên, hỏi lại: “Chỉ có thế thôi à?”

Chứ không phải cô thích con người anh, thích cảm giác được ở bên anh sao?

Đường Hinh chớp chớp mắt, hỏi ngược lại: “Không thì còn có gì nữa?”

Mẹ kiếp, đây là cái thể loại tình yêu gì thế?

Đường Vực nhớ lại lần trước khi cô thổ lộ với anh, mở miệng là hỏi anh thấy cô có xinh đẹp hay không. Thế nên… trong mắt cô gái này, tình cảm nam nữ yêu đương chỉ dựa trên ngoại hình và tiền bạc thôi hay sao?

Nếu có một ngày anh phá sản thì sao? Có phải cô sẽ không thích anh nữa hay không?

Mặc dù giả thiết này gần như là bất khả thi nhưng Đường Vực vẫn không cách nào chấp nhận được quan điểm tình yêu méo mó của cô. Anh mím môi, lồng ngực căng ra vì tức giận, nở nụ cười tự giễu rồi nói: “Thế hả? Thế để em thích tôi thì cần bao nhiêu thời gian?”

Chỉ cần một ánh nhìn thôi.

Chỉ một giây mà thôi.

Đường Hinh nghĩ thầm, nhưng ngoài mặt cô lại bật cười đáp: “Năm ngày thôi, từ lúc anh add WeChat của em, em nghĩ anh có tình cảm với em, muốn theo đuổi em…” Những lời này là thật, đến khi anh hỏi cô về Minh Chúc, cô mới hiểu ra anh không hề thích cô, cảm giác này như một cái tát làm cô tỉnh táo lại, nói không ngoa là một chậu nước lạnh giội thẳng từ trên đầu xuống.

Cô cười cười, nói tiếp: “Minh Chúc không thích anh, mà khi đó em còn ít tuổi, có phần háo thắng, cảm thấy chỉ cần em ở bên anh đủ lâu thì anh sẽ thích em, có điều thực tế đã chứng minh là em quá ngây thơ rồi.”

“Đơn xin thôi việc em hoàn toàn có thể gửi cho anh qua email hoặc gửi cho bên nhân sự.” Đường Hinh quan sát vẻ mặt anh chuyển từ bình tĩnh sang tức giận, nhưng cô không hề hoảng hốt sợ hãi, chỉ khẽ cườI rồi nói: “Nhưng em vẫn muốn nói lời từ biệt chính thức.”

Đường Vực bị mấy từ “chính thức từ biệt” của cô đâm thẳng vào tim, khiến tim anh co rút vì đau đớn, anh hơi quay mặt đi, hít một hơi thật sâu.

Đường Hinh đợi vài giây, không chờ anh đáp lời, cô vẫy tay rồi xoay người rời đi.

Đường Vực sải một bước dài, xoay một vòng, chắn trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp: “Thịt Đường Tăng… thực sự chỉ cần cắn một miếng rồi không còn lưu luyến gì nữa sao?”

Đường Hinh: “……”

Chẳng lẽ cô “cắn” không tốt à? Đừng có mà kỳ thị kỹ thuật hôn của cô chứ.

Đường Hinh cảm thấy vành tai mình nóng lên, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó hiểu, cô vênh mặt, nói chắc nịch: “Không lưu luyến.”

“Thực sự chỉ thích khuôn mặt và tiền của tôi thôi à?”

“Đúng…”

“Để thích tôi chỉ cần năm ngày, không thích tôi nữa cũng chỉ mất có năm ngày?”

“Đúng…”

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, một người hỏi một người đáp. Mỗi câu trả lời của Đường Hinh đều giống như mồi lửa châm cho Đường Vực càng lúc càng tức giận, anh híp mắt hỏi lại: “Thực sự không thích điểm gì khác ở tôi sao?”

Đường Hinh kiên định nhìn anh, khẳng định: “Không thích.”

Đường Vực nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt ngang bướng không chịu khuất phục trước mặt, cười lạnh hỏi lại: “Không nói dối tôi chứ?”

Đường Hinh vẫn cứng đầu đáp: “Không hề.”

Sự thực là cô cảm thấy mình bây giờ đã nói dối thành tinh rồi.

Là kiểu nói dối để ra vẻ kiên cường.

Điện thoại trong túi bỗng vang lên chuông báo, cô cắn môi, nhìn Đường Vực, mỉm cười với anh, nói: “Em đi đây, tạm biệt.”

Cô xoay người, lấy điện thoại từ trong túi xách ra. Là Hàn Tiêu Tiêu đang gọi tới.

Cô nhẹ nhàng bước đi, lần này Đường Vực cũng không ngăn cản cô, chỉ im lặng nhìn cô rời khỏi văn phòng.

Đường Hinh vừa ra khỏi phòng Đường Vực lập tức cảm thấy hơi lạnh. Cô xoa xoa tay, nói chuyện điện thoại: “Mình tới công ty nộp đơn xin thôi việc. Ừ, mình xuống tầng rồi gặp nhau.”

*****

Cô vừa mới xuống tầng dưới thì Hoắc Thần Đông đã vào phòng của Đường Vực.

Đường Vực giữ vẻ mặt lạnh nhạt tựa vào lưng ghế xoay, lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Thần Đông, không nói gì. Hoắc Thần Đông đi vào với dáng vẻ cợt nhả, nhìn thấy đơn xin thôi việc ở trên bàn, tiện tay cầm lấy xem qua, nói: “Tiểu Đường Tâm tới đây là để xin thôi việc à?”

Đường Vực nhíu mày, chỉ ừ một tiếng, không tỏ thái độ gì.

Hoắc Thần Đông thở dài, đang chuẩn bị mở đơn ra xem thì đã bị người kia chồm tới giằng lại.

Hoắc Thần Đông: “……”

Anh ta ngượng ngùng xua tay, nói: “Không cho tôi xem thì thôi, một lá đơn xin thôi việc thôi mà.”

“Cô ấy nghỉ việc thật à?”

“Ừ.”

Đường Vực hơi cúi đầu, cau mày mở lá đơn kia ra xem. Anh còn tự hỏi không biết liệu cô ấy có vẽ một cái hình đầu heo to đùng lên đó hay không. Anh hơi sốt ruột lấy đơn ra, thấy trên đó có chữ ký ngay ngắn, đúng chuẩn, không có điểm gì chê trách.

Bỗng nhiên anh cảm thấy mất mát, vo tròn lá đơn cùng với phong bì, ném thẳng vào thùng rác. Cực kỳ dứt khoát.

Hoắc Thần Đông nhìn dáng vẻ này của anh thấy có điều không ổn, anh ta thử lựa lời nói: “Anh giai à, tôi thấy cậu bây giờ có gì đó hơi sai sai rồi đấy, cậu nói thật với tôi một câu xem nào, có phải thích người ta rồi không?”

Người ta cũng gần gũi với cậu lâu thế rồi, ngoại hình lại xinh đẹp, tính cách thì đáng yêu, một cô gái như vậy, có ai không thích chứ?

Đường Vực dù tính cách có hơi kỳ lạ nhưng dù sao cũng chỉ là người trần mắt thịt, anh ta không tin đến nước này rồi mà cậu ta còn không chịu thừa nhận.

Đường Vực xoay lại ghế ngồi, không nhìn Hoắc Thần Đông, môi mím chặt, sắc mặt lạnh lùng.

Cho tới khi Hoắc Thần Đông nghĩ rằng anh sẽ không trả lời thì Đường Vực lại nhếch miệng, buông một câu: “Thích, thích đến phát cáu lên được.”

Hoắc Thần Đông: “……”

Thích đến phát cáu là cái thể loại gì vậy?

Hoắc Thần Đông hắng giọng, hỏi: “Thích đến phát cáu nghĩa là sao?”

Đường Vực ung dung đáp: “Thích đến mức muốn véo má lúm đồng tiền của cô ấy, làm cô ấy cười không nổi nữa.”

Hoắc thần đông: “……”

Điên nặng rồi.

*****

Sau khi thôi việc, Đường Hinh ru rú trong nhà hai, ba ngày liền, cuối cùng nhịn không nổi nữa mới gọi điện cho Vưu Hoan, kêu gào: “Mình nghỉ việc rồi! Khi nào cậu rảnh, bọn mình ra ngoài chơi đi.”

Vưu Hoan vừa nghe cô nói thế đã biết ngay tâm trạng của cô bây giờ không tốt, giở lịch làm việc ra xem, tính toán thời gian rồi cười nói: “Tối mai được không?”

“Được nha.” Đường Hinh vui vẻ đáp: “Tối mai đi, bọn mình đi quán bar chơi!”

Đã lâu không đi rồi.

“Ok, nghe theo cậu đi.”

“Mình rủ thêm Đường Đinh Đinh có được không?” Đường Hinh bỗng nhiên nhớ lần trước cô từng hứa sẽ mời Đường Đinh Đinh ăn cơm, “Mình đã nói sẽ mời cô ấy ăn cơm, cô ấy mua rất nhiều sách cho mình.”

Vưu Hoan cười nói: “Không vấn đề, gọi đi, càng đông càng vui.”

Cúp điện thoại xong, Đường Hinh liền gửi tin nhắn WeChat cho Đường Đinh Đinh, khi đó Đường Đinh Đinh còn đang mày mò làm give away trên Weibo, số lượng sách quá nhiều làm cả đầu cô muốn nổ tung rồi.

Cuối cùng một mình cô làm không xuể, đành phải năn nỉ Hoắc Thần Đông, để anh ta cử người trợ giúp.

Hoắc Thần Đông đem tài khoản Weibo của Đường Đinh Đinh giao cho nhân viên cấp dưới quản lý, còn không nể nang gì mà mắng cô một trận: “Những 1000 bộ sách, em muốn tự mình phân loại, gửi tới từng địa chỉ, có phải là ngu ngốc hay không? Em có làm tới gãy tay cũng chẳng xong được. Sao không tập hợp địa chỉ, gửi cho nhà xuất bản để họ giao hàng trực tiếp? Cùng lắm thì trả thêm tiền là được.”

Đường Đinh Đinh vừa giận vừa tủi thân nhưng cũng không dám cãi lại.

Đúng lúc tâm trạng đang xuống dốc thì Đường Hinh nhắn tin rủ đi chơi.

Đường Hinh chờ một lát đã thấy Đường Đinh Đinh trả lời: “Được! Tôi cũng đang rầu chết đây!!!”

Đường Hinh ngạc nhiên, vị đại tiểu thư này thoạt nhìn vô âu vô lo, mỗi ngày chỉ cần tiêu tiền là sẽ vui vẻ, sao còn có chuyện phiền muộn nữa vậy? Cô tò mò nhắn tin hỏi: “Đại tiểu thư có chuyện gì không vui thế?”

Đường Đinh Đinh: “Thì là không vui đó.”

Đường Hinh: “……”

Thôi được rồi, đại tiểu thư người ta đã không muốn nói thì thôi, ai chẳng có chuyện không vui chứ.

Tối hôm sau, Đường Hinh diện một chiếc áo crop-top để lộ eo, tuy chiếc áo cô mặc không nổi bật nhưng eo thon nhỏ nhắn cộng thêm chân dài nuột nà, lôi kéo rất nhiều ánh nhìn trên đường.

Ba người hẹn nhau ở trước nhà hàng.

Đường Đinh Đinh đến sớm nhất, đang ngồi trên ghế xem điện thoại. Khi Đường Hinh đi vào, cô ấy ngẩng đầu nhìn cô rồi lại tức giận phồng má cúi đầu nhìn xuống.

Đường Hinh: “……”

Cô cảm thấy hơi khó hiểu, hôm nay cô đã xin được tí “tiết” nào đâu, sao tự dưng lại tức giận với cô?

Cô đi tới sau lưng Đường Đinh Đinh, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của cô ấy. Điện thoại của Đường Đinh Đinh rất lớn, Đường Hinh thoáng liếc qua đã thấy tiêu đề bài báo “Phó giám đốc của Thời Quang Hoắc Thần Đông đi du lịch cùng tình mới”. Bài báo còn có cả ảnh chụp đi kèm

Đường Đinh Đinh quẳng điện thoại qua một bên, không thèm để ý tới nữa.

Đường Hinh ngồi xuống đối diện cô ấy, chớp mắt nói: “Dê con béo này, em thích sếp Hoắc hả?”

Đường Đinh Đinh thậm chí còn không để ý Đường Hinh vừa gọi mình là cái gì, chỉ nhíu mày đáp: “Ai thèm thích anh ta chứ. Tôi còn không thèm để mắt tới anh ta.”

Đường Hinh suy nghĩ một lúc rồi khuyên nhủ: “Không thích thì tốt. Sếp Hoắc… quá trăng hoa, thay bạn gái như thay áo, một tháng lên mặt báo đủ ba lần, tin đồn tình ái quá nhiều, có kể cũng kể không hết được.”

“Tôi biết anh ấy rất trăng hoa, cũng biết anh ấy không thích tôi…” Đường Đinh Đinh cắn môi, nhíu mày nói: “Anh trai tôi cũng không để anh ấy đụng tới tôi.”

“Ơ…” Sao tự nhiên lại nhắc tới Đường Vực thế, nhưng mà Đường Hinh vẫn tò mò hỏi: “Thế à?”

Đường Đinh Đinh bĩu môi: “Ừ, nếu anh ấy dám đụng vào tôi, anh trai tôi sẽ đánh gãy chân anh ấy, mà còn là ‘chân giữa’. Anh trai tôi nói thế với anh ấy ngay trước mặt tôi luôn.”

Đường Hinh: “……”

Đường Vực tàn nhẫn thế cơ á?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK