Trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy Đường Vực giống như ánh trăng trên bầu trời, tôi phải ngửa đầu nhìn lên. Giờ anh ấy thả một viên kim cương vào lòng bàn tay tôi, tôi lại cảm thấy, kim cương cũng rất sáng mà.
_ "Nhật ký Tiểu Đường Tâm"_
Hai người ngồi trong xe im lặng, Đường Vực hôn lên môi cô, nói: "Quà để ở ngăn hộc chỗ huyền quan, em về tự lấy là được."
Đường Hinh à một tiếng, vẫn ôm lấy cổ anh không buông, nói nhỏ: "Vừa rồi em đã nhận lời anh rồi phải không?"
"Ừ." Anh cười nhẹ.
"Oa, anh cũng giỏi ghê nhỉ, về có hai tiếng đồng hồ thôi mà đã có bạn gái rồi." Cô hất cằm, khẽ hừ một tiếng, "Anh cũng tắc trách quá, vừa mới xác định quan hệ xong đã đòi đi, quá dễ dàng cho anh rồi."
"......"
Đường Vực nhìn cô, cười nói: "Chờ anh về sẽ đền bù cho em, giờ anh thực sự phải đi rồi."
Đường Hinh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt trợ lý Cao vừa khó xử vừa nôn nóng, cuối cùng cô đẩy cửa xe bước xuống, bỗng nhớ ra mình còn đang mặc áo khoác của Đường Vực, vừa định cởi ra đã bị Đường Vực đè lại, anh nói: "Mặc vào, bên ngoài lạnh lắm, em mau về nhà đi."
Đường Hinh chớp mắt, không từ chối.
Hoắc Thần Đông bước tới, nhìn cô và Đường Vực, cười nói: "Chúc mừng nha, đi một chuyến này thật đáng giá."
Gió lạnh thấu xương, chân Đường Hinh lạnh tới mức phát run, cô ngẩng lên cười, đáp: "Cảm ơn". Sau đó cô quay lại nhìn Đường Vực, cười thật ngọt ngào: "Em vào đây."
Cô bước nhanh về phía cửa câu lạc bộ, nghe được tiếng bánh xe cọ sát với mặt đường thì quay đầu lại nhìn.
Xe đã đi mất rồi.
Cũng đem theo bạn trai cô đi mất rồi.
Trên xe, mùi thuốc lá trên người Hoắc Thần Đông rất nặng, ngửi là biết khi nãy anh ta hút thuốc không ngừng, Đường Vực liếc mắt nhìn anh ta, nói: "Tại tôi phiền cậu phải đứng ngoài rồi."
"Đâu có." Hoắc Thần Đông không nhịn được bật cười nhưng anh ta lại không nói kỳ thực là do Đường Đinh Đinh nên phải chuyển chủ đề: "Cậu thực sự mua kim cương cho quả trứng nhỏ kia hả?"
"Ừ"
Ngón tay Đường Vực vô thức vuốt ve mặt đồng hồ. Hôm đó khi nhìn thấy album mà cô giấu trong điện thoại, anh cảm thấy có lẽ Đường Hinh đã thích anh từ lâu lắm rồi, hơn nữa tình cảm cũng không hời hợt. Cô vừa kiêu ngạo lại bướng bỉnh, trước đây cô chỉ cách anh một bước, là tự anh đã đẩy cô xa những 99 bước.
Cô còn thích anh, cũng nguyện ý lại gần anh, chỉ là mỗi một bước đi của cô đều cần có một bậc thang, vậy thì anh cũng tình nguyện dựng lên bậc thang vì cô, để cô một lần nữa tiến về phía anh.
Thực ra đêm nay anh cũng đánh cược một lần, đáng cược xem cô có xuống đây với anh không.
Dù cho hôm nay cô không xuống cũng không sao.
Nhưng cho dù cô có xuống, cô có nhận lời anh thì cũng chưa hoàn toàn mở lòng với anh, Đường Vực không cảm thấy mình đã thực sự chạm được đến cô, khoảng cách để cô hoàn toàn mở lòng với anh vẫn còn xa lắm.
Đường Hinh quay trở lại phòng bao, trên tay còn ôm áo khoác của Đường Vực, nét xuân tình trên mặt không cách nào che giấu được, môi cũng sưng đỏ.
Vưu Hoan nhướng mày nhìn cô, liếc mắt đã nhìn thấu, nói: "Sưng thế này cơ à, Tổng giám đốc Đường ra tay mạnh quá đi."
Mặt Đường Hinh đỏ lên, bình tĩnh nói: "Chứ sao."
Đường Đinh Đinh hưng phấn chạy tới, vẻ mặt háo hức nhìn cô: "Chị vừa mới xuống tầng đuổi theo anh trai em hả?"
"Không phải, chị xuống lấy kim cương thôi."
"......"
"Dê con béo." Cô áp lại gần bên tai Đường Đinh Đinh, "Tuy rằng chị đây là bạn gái anh trai em nhưng còn chưa kết hôn, hai chữ "chị dâu" không thể gọi bừa, biết chưa?"
"......"
Đường Đinh Đinh vừa kinh ngạc vừa vui sướng hai mắt mở to tròn, không kìm được niềm hưng phấn mà lắc hai vai cô: "Aaaaaaa thật á?"
Đường Hinh bị cô nhóc lay tới choáng váng, chỉ gật đầu cười cười.
Những người khác đồng loạt nhìn qua, đêm nay người tới dự tiệc sinh nhật còn có cả Hàn Tiêu Tiêu, cô đã nhịn suốt hai tiếng, cuối cùng cũng có cơ hội, hừ một tiếng, nói: "Tôi biết ngay là cậu với sếp tổng có gì đó mà, không ngờ là sếp theo đuổi cậu, Đường Hinh cậu đúng là "chân nhân bất lộ tướng" nha."
Đường Hinh hơi bất ngờ, chuyện cô và Đường Vực yêu đương có nên công khai hay không đây. Thực ra cô không muốn công khai, dù sao thì Đường Vực cũng có thể coi là người trong giới giải trí, vừa mới yêu đương đã công khai sẽ gây áp lực rất lớn, nhỡ đâu sau này chia tay thì sao.
Cô tủm tỉm cười với Hàn Tiêu Tiêu: "Nhớ phải giữ bí mật đấy."
Hàn Tiêu Tiêu không hiểu, nói: "Vì sao phải giữ bí mật, nếu đổi lại là tôi yêu đương với sếp tổng, tôi chỉ muốn chiêu cáo thiên hạ thôi."
Đường Hinh: "Tôi không thích công khai những chuyện riêng tư."
Hàn Tiêu Tiêu: "Được." Đối với chuyện đêm nay, mọi người đều giữ kín như bưng.
Rạng sáng 1 giờ, chuyện đầu tiên Đường Hinh làm khi về đến nhà chính là ngẩng đầu nhìn ngăn hộc chỗ huyền quan. Đường Vực ỷ vào vóc dáng cao, đặt ở ngăn cao nhất, bảo sao cô không hề phát hiện ra. Cô ngửa cổ im lặng hai giây, áng chừng mình với không tới, đành kê một cái ghế sô pha ra giẫm lên.
Lấy được cái hộp gấm tinh xảo kia xong, Đường Hinh cẩn thận mở ra xem, bên trong là một cái vòng cổ kim cương, viên kim cương được cắt rất hoàn mỹ, trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn, làm cô nhìn chăm chú một lúc.
So với kim cương, Đường Vực mới là món quà sinh nhật tốt nhất.
Cô chụp một bức ảnh, gửi cho Đường Vực, nhắn: "Lấy được kim cương rồi."
Khi đó Đường Vực còn chưa hạ cánh, Đường Hinh uống rượu xong, lại chính thức nhận lời với Đường Vực, vốn còn cho rằng mình sẽ mất ngủ, ai ngờ tắm rửa xong nằm trên giường, lập tức tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau tỉnh lại, cô nhận được tin nhắn WeChat của Đường Vực.
Đường Vực: "Tối mai anh về."
Lễ trao giải đêm hôm đó, phim điện ảnh do Thời Quang sản xuất giành được mấy giải thưởng, Đường Hinh nằm trên ghế sô-pha vừa lướt Weibo vừa xem live stream lễ trao giải. Trên Weibo đang cực kỳ náo nhiệt, Chu Giai Lộ nhờ bộ phim lúc trước không tệ nên được đề cử giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, nhưng cũng chỉ được đề cử mà không đạt giải.
Giải nữ chính xuất sắc nhất thuộc về Lục Chử Ninh.
Hiện giờ mười hot search trên Weibo, Lục Chử Ninh chiếm hai cái, một cái là vì đạt giải, một cái là vì tạo hình. Tạo hình của cô đêm nay dịu dàng động lòng người, có phần giống với hình ảnh của cô khi mới ra mắt.
Bánh Bao Cuộn nhảy vào lòng Đường Hinh, ra sức cọ vào cô để gây sự chú ý.
Đường Hinh xoa lưng Bánh Bao Cuộn, click vào xem hình, cảm thấy Lục Chử Ninh thực sự rất xinh đẹp, hôm trước Lục Chi Hành đã nói qua với cô, "Dệt một giấc mộng cho anh" có một nhân vật khách mời quan trọng, anh đã liên hệ với bên Lục Chử Ninh.
Bên đó xác nhận rằng Lục Chử Ninh có thể tham gia khiến Đường Hinh có hơi bất ngờ, nhưng cô vẫn rất vui vẻ, có ảnh hậu tham gia diễn xuất, chắc chắn sẽ lôi kéo thêm không ít fan. Tiện tay click vào mục bình luận, Weibo của Lục Chử Ninh có đến cả triệu fan, giờ số bình luận đã hơn 30 nghìn.
"Aaaaaaa, Ninh Ninh đúng là mỹ nhan thịnh thế, em muốn ngắm chị cả đời."
"Cực kỳ xứng đáng luôn, trước giờ được để cử rất nhiều lần rồi, lần này cuối cùng cũng đạt giải."
"Ninh Ninh giỏi quá, fan khóc luôn nè, giờ chỉ thiếu một người bạn trai nữa thôi."
"Không biết có phải là Đường Vực thật không, hôm đó nhìn thấy bài đăng, tôi có cảm giác hai người họ thực sự hẹn hò, nếu là thật, tôi giơ tay tán thành."
Đường Hinh nhìn thấy bình luận này lại nhớ tới lần trước Đường Vực cùng Lục Chử Ninh vì bị chụp ảnh cùng ra khỏi toà nhà mà lên hot search, Lục Chử Ninh còn đăng Weibo thanh minh rằng hai người chỉ là hàng xóm.
Hàng xóm sao?
Trước khi Đường Vực dọn tới đây ở thì anh là hàng xóm với Lục Chử Ninh.
Cô cúi đầu nhìn Bánh Bao Cuộn xinh đẹp, đột nhiên nhớ ra Lục Chử Ninh có nuôi ba con mèo, cô ấy từng nhiều lần đăng ảnh lên Weibo, trong đó có một con Chinchilla, cùng giống mèo chỉ lớn hơn thôi.
Bánh Bao Cuộn duỗi chân, đôi mắt màu lam nhìn về phía cô.
Đầu óc Đường Hinh bỗng nhiên ngây ra, không lẽ con mèo này là do Lục Chử Ninh đặt ở chỗ đỗ xe của Đường Vực hay sao?
Nếu như vậy, là Lục Chử Ninh muốn theo đuổi Đường Vực à.
Đường Hinh nhìn lại ảnh của Lục Chử Ninh, trong đầu bỗng loé lên một suy nghĩ, đúng rồi nha, đây chính là tuýp con gái Đường Vực từng thích mà.
Khuya đêm hôm đó, Đường Vực lại lướt WeChat của Đường Hinh trước khi đi ngủ thì thấy bài đăng kèm ảnh.
Nữ đại gia cho mèo, ai lấy không?