_ "Nhật ký Tiểu Đường Tâm"_
Đường Hinh đột nhiên giật mình, cả người tỉnh táo lại, cô từ trong vòng tay anh ngẩng đầu, lẩm bẩm: "Thế á?"
"Em nói xem." Đường Vực lạnh nhạt cụp mắt nhìn cô, không khách khí véo eo cô, "Tự mình nghĩ lại mà xem."
"......"
Đúng là từ nhỏ tới lớn hình như cô đều thích kiểu đàn ông ăn mặc đẹp, hay mặc âu phục. Phong thái của Hàn Dạng từ lúc học cấp ba đã bắt đầu xuất hiện, đôi lúc mặc áo sơ-mi trắng, cao lớn lại thư sinh, sạch sẽ lại có nội hàm nhưng anh ấy không lạnh lùng mà tính cách như ánh mặt trời, thuộc kiểu người quảng giao.
Đường Hinh đối với Hàn Dạng là tình cảm ngây thơ của thời niên thiếu. Đã nhiều năm trôi qua, cô đã gặp không ít người đàn ông ngoại hình bảnh bao, phong thái tương tự, mặc âu phục cũng rất đẹp, nhưng để khiến cô rung động thì chỉ có một người là Đường Vực, anh ấy như thể được tạo thành từ tất cả những điểm mà cô yêu thích.
Thế nên cô càng ngày càng thích anh, tình cảm càng che giấu thì càng sâu đậm vì sợ hãi sẽ mất đi.
Nếu nói lúc trước chỉ vì một ánh nhìn có thể khiến cô thầm yêu anh suốt bốn năm thì hiện giờ cô thực sự yêu anh sâu đậm.
Cô cố gắng lấy lòng anh, hai mắt mở to, nói: "Giờ em chỉ thích anh thôi, những người khác không liên quan."
Đường Vực nhấc một chân để cô dựa vào, hạ giọng hỏi: "Chứ không phải thích tiền và khuôn mặt của anh hả?"
Đường Hinh cười, khóe mắt cong cong rồi khẽ hừ một tiếng: "Sao mà anh trẻ con thế không biết, lại còn nhỏ nhen."
Đường Vực điềm tĩnh đáp: "Không phải là nhỏ nhen mà là để tâm."
Đường Hinh ngẩn ra, lúc trước khi cô bị anh từ chối, cô chỉ tìm cách để giữ thể diện và tự tôn cho bản thân, không ngờ anh lại để ý lâu như vậy, đột nhiên, cô cũng không rõ rốt cuộc trong hai người, ai mới là người yêu nhiều hơn.
Có lẽ...
Yêu mà chẳng hề hay biết mới là tình yêu khiến lòng người rung động nhất.
Anh vô thức đã đặt cô vào trong tim từ lúc nào.
Cô ngửa đầu nhìn anh, ôm lấy cổ anh, bỗng nhiên áp vào anh, hai mắt lấp lánh như sao, thủ thỉ: "Em yêu anh, Đường Vực."
Yết hầu Đường Vực khẽ dao động, trong lòng mềm nhũn, anh bế cô lên, để cô ngồi trên đùi mình, thản nhiên nhìn cô, nói: "Còn có điều gì muốn nói cho anh biết không, ví dụ như bí mật trước đây của em, rốt cuộc là gì thế?"
Vừa mới "làm" xong, cả người cô mềm nhũn áp vào anh, tư thế này khiến cô hơi đỏ mặt, cô tựa vào lồng ngực anh, nói nhỏ: "Anh đoán xem."
"Không đoán." Anh nghiêng đầu khẽ hôn lên tai cô, hơi thở ấm áp, "Anh muốn nghe em nói."
"......"
"Không nói hả?"
Sao cô cứ có cảm giác như anh đã biết hết cả rồi nhưng lại giả vờ không biết gì. Đường Hinh bực bội cắn yết hầu anh, nói: "Đừng được đằng chân lân đằng đầu."
Hơi thở của Đường Vực trở nên gấp gáp, cúi đầu ngậm lấy môi cô, nói: "Em không nói thì chúng ra tiếp tục."
Khi bầu không khí nóng ẩm lên đến đỉnh điểm, hai mắt cô mơ màng nhìn anh.
"Đường Vực, anh có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không?"
"Em nói thì anh tin."
"Em nói xong rồi."
Đây là bí mật của em đó, Đường Vực.
Trưa hôm sau, Đường Hinh đưa Đường Vực về nhà ăn cơm. Bà Chung Lệ và ông Đường Đại Vĩ thấy Đường Vực thì hơi bất ngờ. Tối qua Đường Hinh nói không về nhà, họ còn nghĩ cô với Minh Chúc và Vưu Hoan cùng ở lại khách sạn.
Không ngờ lại là Đường Vực.
Ông Đường Đại Vĩ nét mặt lạnh nhạt nhưng cũng không đuổi anh đi như lần trước.
Bà Chung Lệ lại rất vui vẻ, cười cười nhìn anh, nói: "Ai da, nếu tới sao không báo trước một tiếng, buổi trưa làm không nhiều đồ ăn lắm."
Đường Vực đưa quà cho bà, mỉm cười nói: "Không sao ạ, là do cháu không qua chào hai bác trước."
Đường Hinh lại gần kéo kéo tay ông Đường Đại Vĩ, làm nũng với ông: "Tết nhất rồi, đừng tỏ thái độ với bạn trai con mà."
Trên bàn cơm, ông Đường Đại Vĩ mở chai rượu, Đường Vực uống cùng ông mấy chén.
Sau khi ăn cơm xong, cả nhà ngồi trên sô-pha nói chuyện phiếm. Chương trình đêm giao thừa được phát lại, bà Chung Lệ gọt hoa quả sau đó để lên bàn, ngồi xuống hỏi: "Mai các con đi cùng nhau à?"
Đường Hinh cười đáp: "Vâng."
Ngày mai Đường Vực phải đi Thượng Hải một chuyến, Đường Hinh cũng đi cùng anh, một ngày sau đó mới về Bắc Kinh.
Bà Chung Lệ nhìn Đường Vực, hỏi: "Gần đây con rất bận à?"
Đường Vực gật đầu đáp: "Vâng, rất bận."
Đường Hinh có vẻ như hiểu mẹ mình muốn nói gì, vội vàng tiếp lời: "Con cũng bận nha, sau khi con về phim sẽ khai máy luôn."
Ý là mẹ tuyệt đối đừng giục bọn con kết hôn.
Hai người đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, Đường Hinh không muốn bị bố mẹ hai bên giục kết hôn. Hơn nữa sau khi phim khai máy, cô phải hỗ trợ đoàn làm phim, sẽ rất bận, cô rất hưởng thụ trạng thái như bây giờ, không muốn phải bận rộn chuẩn bị hôn lễ sớm như thế.
Ông Đường Đại Vĩ vốn đang xem tivi, bỗng quay sang Đường Vực, hỏi: "Thằng nhãi Chu Dương kia bây giờ thế nào rồi?"
Đường Vực không biết vì sao ông đột nhiên lại nhắc tới Chu Dương, anh chỉ nói thật: "Bị cảnh sát dùng làm mồi nhử, có điều xin bác yên tâm, hắn không làm hại Đường Hinh được."
"Thế là tốt rồi." Ông Đường Đại Vĩ gật đầu, "Chỉ sợ hắn có đồng bọn, vẫn còn ghi hận Đường Hinh."
"Con sẽ che chở cho cô ấy."
Ông Đường Đại Vĩ nhìn người rất chuẩn, đã tiếp xúc qua vài lần, về nhân phẩm của Đường Vực, ông có thể yên tâm. Nhưng mà vẫn có những lời phải nói trước, ông bình tĩnh nhìn anh, nói: "Tôi không phản đối hai đứa ở bên nhau. Sau này nếu hai đứa muốn kết hôn tôi cũng sẽ không phản đối, nhưng phải nhớ cho kỹ nhưng gì cậu đã nói, sau này đừng làm con bé tổn thương."
Đường Vực véo tay Đường Hinh, hạ giọng: "Không đâu ạ, xin bác yên tâm."
Ông Đường Đại Vĩ cầm điều thuốc trong tay, bà Chung Lệ đang ngồi ở đây, ông không dám châm thuốc, chỉ hừ một tiếng: "Tôi yên tâm sao được, cậu còn có "tiền án" lù lù ra đấy. Để tôi xem liệu cậu thích con bé được bao lâu."
Đường Vực: "......"
Anh cúi đầu nhìn vào mắt Đường Hinh, cô nghịch ngợm chớp chớp mắt, ý nói "Được bao lâu, anh nói thử xem?"
Đường Vực dở khóc dở cười, cảm thấy lối tư duy của hai bố con nhà này đôi khi khiến người ta không biết phải đối phó ra sao. Anh tựa vào sô-pha, nhìn ông Đường Đại Vĩ ung dung mỉm cười nói: "Thích đến mức có thể dâng cả mạng mình cho cô ấy ạ."
"......"
"......"
"......"
Điếu thuốc trên tay ông Đường Đại Vĩ rơi luôn.
Đường Hinh cả đời này cũng không thể quên được vẻ mặt của bố mình khi ông đuổi hai người ra khỏi nhà. Cô vịn vào người Đường Vực cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt. Đường Vực lại rất thản nhiên xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Đừng cười, anh chỉ dựa theo đáp án tiêu chuẩn của em mà trả lời, trông bố em có vẻ rất hài lòng."
Ông Đường Đại Vĩ tuy rằng làm rơi cả điếu thuốc nhưng đúng là ông rất hài lòng với đáp án này.
"Bố em ha ha ha ha ông ấy bị anh làm nghẹn chết rồi."
Cô cười đến gập cả người lại.
"Im nào." Đường Vực mất kiên nhẫn nói, lôi cô vào thang máy.
Đêm hôm đó, Đường Hinh và Đường Vực dạo một vòng quanh Tô Châu, trên đường về khách sạn, bên ngoài cửa sổ bỗng có pháo hoa. Đường Hinh cửa cửa kính xe ngó ra ngoài nhìn. Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa tỏa ra tám hướng, đốt cháy cả bầu trời đem, năm chữ hiện ra chói lọi —
"XX, cưới anh nhé."
Đường Hinh kêu oa một tiếng, cực kỳ hào hứng nói: "Hình như có người đang cầu hôn."
Từ xa vẫn có thể nhìn thấy, vừa hoành tráng lại phô trương, xem ra tốn không ít tiền.
Đường Vực lái xe, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xem thử, khóe miệng khẽ nhếch lên, hỏi: "Em ngưỡng mộ à?"
Đường Hinh quay đầu nhìn anh, ngồi nghiêm chỉnh đáp: "Cũng được, pháo hoa khá đẹp."
"Em thích phương thức cầu hôn này à?"
"......"
Tim cô đập thình thịch, nhìn anh chăm chú. Đường Vực không phải là muốn cầu hôn cô đáy chứ? Người khác hỏi thế là một chuyện nhưng anh hỏi thế lại khiến cô có cảm giác khác. Cô không kìm được lại tưởng tượng dáng vẻ của Đường Vực khi cầu hôn cô, nhưng rồi cô nhận ra mình không tưởng tượng nổi.
Giây tiếp theo cô đã nghe tiếng anh cười khẽ: "Phương thức này quá phô trương rồi."
Đường Hinh hừ một tiếng: "Khi anh lên chương trình phỏng vấn tuyên bố anh vì em mới đầu tư vào "Dệt một giấc mộng cho anh", sao không thấy anh chê phô trương?"
Đường Vực mỉm cười, không nói gì.
Trong suốt nửa năm sau đó, mỗi lần trên Weibo đăng video của nghệ sĩ này nghệ sĩ kia cầu hôn, Đường Hinh đều xem mê mải, còn bình luận phương thức này lãng mạn, phương thức kia hơi quá lố, phương thức này hơi giả.
Đường Vực nghe được cả đống, không đoán ra nổi rốt cuộc cô thích phương thức cầu hôn như thế nào.
Có một lần anh hỏi thẳng cô: "Em xem nhiều chuyện "hóng thị" như thế, em thích phương thức cầu hôn nào nhất?"
Đường Hinh nằm trong lòng anh, nở nụ cười gian manh như một con hồ ly nham hiểm, nói: "Chỉ cần anh muốn cầu hôn em là được rồi. Em có chứng bệnh khó lựa chọn, hay là tất cả những phương thức cầu hôn trong vòng nửa năm trở lại đây, cái nào anh cũng thử một lần đi."
Đường Vực: "......"
Anh lạnh lùng nhìn cô, nói: "Sao em không nói em muốn kết hôn vài lần luôn đi."
Đường Hinh: "......"
Đương nhiên đây là chuyện sau này.
Sau khi hai người quay trở lại Bắc Kinh, Tết Âm lịch cũng qua đi, công việc đầu năm bắt đầu bận rộn rồi.
Đường Hinh cùng Đường Vực dọn về nhà cũ của Đường Vực, căn bản là Đường Hinh thương anh sáng nào cũng phải dậy sớm nửa tiếng đồng hồ. Trước khi phim điện ảnh khai máy, cô đón Bánh Bao Cuộn về, trong nhà có hai con mèo của cô, có người đàn ông cô thích, còn có cả bộ phim sắp khởi quay.
Dường như tất cả những thứ mà trước kia cô từng ao ước, giờ đều đang có trong tay.
Đầu tháng ba, bộ phim "Dệt một giấc mộng cho anh" tiến hành lễ khởi quay ở Hạ Môn. Bộ phim này chưa quay đã nổi, cho dù đoàn làm phim muốn lặng lẽ khai máy cũng không được, đành phải mời mấy đơn vị truyền thông qua, long trọng mở cuộc họp báo.
Ngày diễn ra lễ khai máy, Đường Vực cùng Hoắc Thần Đông cũng tới dự, còn có đoàn làm phim cùng các diễn viên chính, Đường Hinh là tác giả nguyên tác kiêm biên kịch, trong suốt quá trình chế tác, đây là lần đầu tiên cô lộ diện trước công chúng.
Hôm đó cô đứng cạnh Đường Vực, thời gian máy ảnh máy quay chĩa vào cô và Đường Vực còn nhiều hơn diễn viên chính.
Khi đối mặt với máy ảnh, sắc mặt Đường Vực vẫn luôn lạnh lùng.
Đường Hinh ghé lại gần, nói nhỏ: "Anh cười lên một chút được không, ai không biết còn tưởng anh khó chịu khi phải đứng cạnh em đấy."
Đường Vực: "......"
Anh dứt khoát nắm lấy tay cô, cụp mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười, như vậy là được rồi chứ gì.
Trong nháy mắt, bao nhiêu máy ảnh máy quay đều hướng về phía họ, quay chụp không ngừng.
Đường Đinh Đinh cùng nam chính Bành Châu đứng hai bên trái phải của Lục Chi Hành. Đường Đinh Đinh lẩm bẩm: "Đúng là người mới không được ai thương, anh trai chị dâu mình còn nổi hơn mình, phóng viên chẳng ai muốn chụp ảnh mình."
Lục Chi Hành nghe thấy được, bật cười nói: "Phần lớn thời gian giới giải trí này đều dùng tai tiếng làm chiêu trò, em là người mới, chưa có tác phẩm cũng không có fan, càng không có tai tiếng, những gì cần công khai đều đã công khai, sau này sẽ tốt thôi."
Cô đáp một tiếng "dạ" rồi phân trần: "Em biết mà, em chỉ nói thế thôi." Rồi cô cúi đầu, khẽ thì thầm: "Em cũng không muốn vướng vào tai tiếng gì đâu, bị paparazzi chụp ảnh lên thì xấu hổ lắm."
Lục Chi Hành cúi đầu liếc nhìn cô, nở nụ cười ung dung, nói: "Không phải em không muốn bị chụp thì sẽ không bị chụp đâu, sau này em sẽ quen thôi."
Đường Đinh Đinh ngẩng đầu nhìn anh, cười tươi nói: "Em biết mà, có điều nếu em thực sự hẹn hò yêu đương, sẽ đóng cửa sổ xe thật chặt, che lại rèm thật kín."
Lục Chi Hành: "......"
Một ngày sau khi kết thúc lễ khai máy, Đường Vực và Hoắc Thần Đông cùng rời đi.
Đoàn làm phim chính thức khởi quay, sau khi bắt đầu làm việc, Lục Chi Hành lập tức thay đổi. Anh thu lại vẻ ung dung, nhàn nhã, phong thái trở nên cực kỳ nghiêm túc, tập trung hoàn toàn vào công việc, sau khi kết thúc công việc lại trở về dáng vẻ thường ngày.
Thay đổi trạng thái rất tự nhiên.
Đường Hinh và Đường Đinh Đinh vẫn luôn cố gắng để thích ứng với nhịp độ thay đổi của đạo diễn Lục. Đường Đinh Đinh cực kỳ căng thẳng, dù sao cô cũng chưa từng đóng phim, may mà những cảnh quay đầu khá dễ, cảnh cô bị quay hỏng nhiều nhất cũng không vượt quá năm lần.
Đường Hinh cảm thấy cô bé diễn rất khá, khi đứng bên cạnh Lục Chi Hành, cô thốt lên câu khen ngợi: "Đinh Đinh đúng là diễn viên trời phú mà, chỉ có điều vào nghề quá muộn."
Lục Chi Hành khoanh tay nhìn chằm chằm vào ống kính máy quay, hơi nhếch miệng cười, nói: "Không muộn đâu."
Một tuần sau đó, Lục Chử Ninh vào đoàn.
Vốn dĩ Lục Chử Ninh còn định bỏ vai nhưng dù sao đất diễn của cô cũng không nhiều, hợp đồng đã ký, lúc này muốn tìm một vai diễn đúng tầm ảnh hậu, lại có sức hút lớn như vậy cũng không dễ dàng.
Lục Chi Hành cũng thương lượng sẽ sắp xếp những cảnh quay của cô ấy lên đầu, sau khi thống nhất lịch quay xong xuôi cô ấy mới không hủy hợp đồng nữa.
Đường Hinh cũng không có ý định trốn tránh, thoải mái ở lại cùng cả đoàn.
Nhưng thực ra Đường Đinh Đinh lại thấy hơi ngại. Trước đây khi Lục Chử Ninh và Đường Vực yêu nhau, hai người có từng gặp nhau nhưng khi đó tuổi cô còn nhỏ, Lục Chử Ninh lại bận rộn đóng phim nên hai người không thân thiết.
Sau này khi Lục Chử Ninh và Đường Vực chia tay, Đường Vực lại không thích mọi người nhắc tới việc này, Đường Đinh Đinh cũng không liên lạc gì với Lục Chử Ninh nữa, sợ khó xử.
Lúc trước khi fan của Lục Chử Ninh mắng chửi Đường Hinh, Đường Đinh Đinh đã đăng Weibo bảo vệ Đường Hinh, giờ khi gặp mặt cô lại thấy ngại ngùng. Đường Hinh an ủi cô: "Không sao đâu, em là nữ chính mà, em sợ gì chứ. Chị còn không thấy ngại, em nghĩ nhiều thế làm gì."
Đường Đinh Đinh nhìn trời ai oán: "Chị là biên kịch mà, nếu chị không vui thì chỉ cần kêu ca với anh trai em mấy câu, không chừng còn có thể xóa hết cảnh quay của chị ấy còn có ba phút. Em tuy là nữ chính nhưng chỉ là người mới thôi, còn chị ấy là ảnh hậu đó nha."
Đường Hinh: "Thế thì sao?"
Đường Đinh Đinh lườm cô, nói: "Em có tới ba cảnh quay phải phối hợp với chị ấy, nếu diễn xuất bị chị ấy đè ép thì xấu hổ chết mất."
"Việc này, là tại anh trai em nha." Đường Hinh xoa đầu cô nhóc, cười tủm tỉm nói: "Đừng sợ, chị đây "bảo kê" cho em."
Sáng hôm đó, Lục Chử Ninh vừa xuống máy bay đã tới thẳng chỗ quay phim.
Cô trang điểm xong, nhìn lướt qua Lục Chi Hành đang đứng cạnh Đường Hinh, trên mặt không biểu lộ gì, rồi đi thẳng đến chỗ quay phim cùng Đường Đinh Đinh.
Trong đoàn làm phim có người nhìn về phía Đường Hinh, Đường Hinh thoải mái mỉm cười.
Cảnh quay này tương đối khó.
Đường Đinh Đinh và Lục Chử Ninh chưa tập diễn với nhau trước đó, bây giờ Lục Chi Hành mới để hai người tập thoại. Hai người tập thoại đúng một lần rồi bắt đầu quay luôn. Không thể không thừa nhận, kỹ thuật diễn xuất của Lục Chử Ninh thực sự rất tốt, không làm ô nhục chiếc cúp ảnh hậu kia.
Ngược lại Đường Đinh Đinh dù sao cũng là người mới, đây lại là lần đầu tiên cô phải phối hợp diễn với Lục Chử Ninh, diễn xuất có phần không ăn nhập, vừa mới quay đã bị quay hỏng liên tục.
Cắt!
Cắt!
Cắt!
Lại Cắt!
Lục Chi Hành liên tục hô Cắt, khiến mọi người ở đó đều im lặng, ngay cả Đường Hinh cũng không dám lên tiếng.
Cô nhíu mày thì thầm: "Đinh Đinh cố lên nào, đừng cuống."
Lục Chi Hành không hiểu hôm nay Đường Đinh Đinh làm sao, anh mất kiên nhẫn mắng: "Đinh Đinh, hôm nay em làm sao thế hả? Ánh mắt cứ nhìn đi đâu thế?"
Giọng điệu anh có phần lạnh lùng.
Đường Đinh Đinh sững sờ, lí nhí xin lỗi: "Em sẽ thử lại lần nữa."
Kết quả là càng ép không làm được.
Sắc mặt Lục Chi Hành rất khó coi, giọng điệu cũng lạnh lùng: "Nghỉ một chút đi."
Đường Hinh thấy mắt Đường Đinh Đinh đã đỏ lên, đành phải ghé lại gần, nói: "Đạo diễn Lục, Đinh Đinh lần đầu tiên bị quay hỏng nhiều như thế, anh đừng mắng con bé ghê quá. Dù sao cô bé này cũng là đại tiểu thư, từ nhỏ tới lớn có lẽ chưa bị ai mắng trước mặt nhiều người như thế bao giờ."
Lục Chi Hành hơi ngây ra, quay đầu lại nhìn, thấy cô nhóc kia đang cúi đầu, có vẻ vừa hụt hẫng vừa tủi thân.
Anh lại gần, đứng trước mặt cô, hạ giọng hỏi: "Khóc à?"